CỬU CHÂU HẢI THƯỢNG MỤC VÂN KÝ

16

Tam Lục (Bắc Lục, Đông Lục, Tây Lục) của Cửu Châu đều nghe được một tin tức khiến người ta khiếp sợ.

Hoàng đế Vị Bình hạ chiếu truyền ngôi cho thái tử Mục Vân Hoán, sửa niên hiệu Khải Lâm, lập hai văn hai võ bốn vị đại thần phụ quốc.

Trên điện Thái Hoa, chàng gọi Mục Vân Hoán, đỡ cậu lên ngồi vào bảo tọa kim giao*, chỉ tay ra phía ngoài điện, nói: “Sau này, con là quân vương của quốc gia này.

*giao: con giao long.

Chúng thần quỳ xuống, hô to vạn tuế.

Mục Vân Hoán vẫn không có biểu cảm gì, chẳng biết đang nghĩ gì.

Mục Vân Sênh chỉ vào Vũ Văn Thận Cẩn, nói với Mục Vân Hoán: “Trước đây hắn từng muốn giết con, nhưng đó là vì lòng trung với đất nước. Hiện tại con đã là chủ của đế quốc này, hắn tất sẽ trung thành với con, không khác gì như với ta. Không được vì thù oán cũ mà lầm lỡ quốc sự.”

Mục Vân Hoán nhìn Vũ Văn Thận Cẩn, gật đầu.

Mục Vân Sênh lại nói với Vũ Văn Thận Cẩn: “Nữ nhi của ngươi tuổi còn nhỏ, ta vẫn coi nàng như nữ nhi của mình. Hôm nay ta hứa gả Vũ Văn Tĩnh làm hoàng hậu của Mục Vân Hoán, ngươi thấy sao?”

Vũ Văn Thận Cẩn khóc rống ch ảy nước mắt, dập đầu thật mạnh. Cuộc chiến giữa hai phe quyền thần và thái tử, từ nay về sau không còn tồn tại.

Mục Vân Sênh như đã chấm dứt được tâm nguyện từ lâu, thở phào một hơi dài, nói: “Ta muốn ra ngoài một lúc.”

Chàng cất bước đi về phía ngoài cung, trong mắt không còn ai khác. Bách quan chẳng biết làm sao cho phải, đành cuốc bộ đi theo từ xa.

Mục Vân Sênh đi tới ngoài thành Thiên Khải, từng bước đi lên đài chiêm tinh cao trăm trượng, ngửa đầu nhìn sao khắp bầu trời, chỉ thiếu một ngôi.

Chàng nhớ lại năm xưa, vì mọi người nói yêu thương mị linh là đi ngược ý trời, sẽ mang đến loạn thế, chàng nhất định phải ở bên Phán Hề, mới giận dữ đốt đài chiêm tinh, căm phẫn đấu tranh với trời cao.

Nhưng giờ đây sau bao nhiêu năm tháng, chàng luôn phải khổ sở dẹp yên chiến loạn, muốn chứng minh mình có thể chiến thắng số phận, nhưng rốt cuộc Phán Hề vẫn rời bỏ chàng. Cả đời này còn có lý do gì để sống tiếp? Cô độc suốt đời, còn vui vẻ được sao?

Chàng không ngoảnh đầu, chỉ phất tay: “Các ngươi đi đi.”

Đây là ý chỉ cuối cùng của hoàng đế Vị Bình.

Tất cả mọi người đều rời đi. Chỉ còn Mục Vân Sênh ở lại trên đài chiêm tinh ngắm nhìn trời cao, mặc cho gió rét ập vào mặt. Bình minh ngày hôm sau, khi mọi người leo lên đài, thì không còn thấy hoàng đế Vị Bình nữa. Từ đó về sau không ai biết tung tích của người.

17

Thành Uyển Châu.

Tướng quân đẩy binh sĩ cầm đuốc ra, bất chấp bản thân còn đang mặc giáp cầm kiếm, xông thẳng vào hành cung, gào lớn: “Điện hạ, thời cơ thống nhất Cửu Châu tới rồi! Xin tức khắc hạ chỉ đông chinh!”

Mục Như Hàn Giang ngồi trong điện, không nói gì. Trước điện đã có gần trăm quan viên quỳ ở đó.

Lang Sĩ Hiệu lại kêu: “Xin điện hạ tức khắc hạ chỉ đông chinh!”

Bách quan đồng thanh hô: “Xin điện hạ hạ chỉ đông chinh!”

Mục Như Hàn Giang tựa hồ đã nghĩ rất lâu, rốt cục hạ quyết tâm.

Chàng cười cười: “Người này và ta quen biết từ thuở thiếu thời, cũng coi như bạn cũ, năm xưa lần đầu gặp hắn, hắn đang chìm đắm trong tranh vẽ và pháp thuật trong khu vườn bỏ hoang, ta cũng không ngờ lại tranh đoạt thiên hạ với hắn. Ta biết hắn vốn không muốn làm hoàng đế, không thích tranh đấu, hiện giờ cuối cùng đã được giải thoát… Hắn đã rời đi, ta còn thương cảm. Lúc này chinh phạt, cũng là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, người trong thiên hạ sẽ khinh thường.”

Lang Sĩ Hiệu dậm chân nói: “Cơ hội tốt trời cho, lúc này không nắm lấy, chỉ sợ thành nỗi hận thiên cổ!”

Mục Như Hàn Giang chỉ phất tay, lệnh cho bách quan rời đi.

18

Bình Yên vác một đống củi cao hơn đỉnh đầu, dẫm lên hòn đá dưới dòng suối.

Bỗng nhiên nàng dừng bước, nhìn thấy một nữ tử đứng bên dòng suối.

Nàng dung nhan mỹ lệ, nhưng gầy gò suy yếu, bụng nhô lên, hiển nhiên đang mang thai.

Bình Yên ân cần bước lên: “Cô vẫn ổn chứ?”

Nữ tử ngẩng đầu, mỉm cười với Bình Yên. Vẻ đẹp của nàng khiến Bình Yên tự ti mặc cảm, so với nàng, mình chỉ như cát bụi ảm đạm không ánh sáng bên trân châu.

Nữ tử đó nhìn Bình Yên, thân thiết như đã quen biết từ lâu.”Nơi đây dấu chân thưa thớt, sao cô phải một mình sống ở nơi rừng núi sâu thẳm này?”

Bình Yên cười: “Vậy còn cô? Sao cô lại tới đây?”

“Ta muốn tìm một nơi không ai có thể tìm được, yên ổn mà sống.”

“Ta cũng vậy.”

Mấy tháng sau.

Tô Ngữ Ngưng sinh cho Mục Như Hàn Giang một hài từ, tên là Mục Như Thâm. Thâm trong thâm cừu, cũng là thâm trong thâm ái.

Lúc hài tử ra đời, Mục Như Hàn Giang đi một mình ngoài điện, có người nghe chàng múa kiếm mà hát, tiếng ca cảm khái, tuy có vui sướng, nhưng cũng than thời gian mất đi, hào kiệt đã già.

Khi ấy, trong thôn trên núi cách Thiên Khải ngàn dặm, cũng có một hài tử ra đời.

“Là một nam hài…” Bình Yên vui mừng ôm lấy đứa bé, tới bên nữ tử đang rất suy yếu.

Nữ tử đón lấy hài tử, nhẹ nhàng ôm nó, nghe nó khóc nỉ non. Nước mắt nàng rơi lên mặt nó.

“Đặt tên cho nó đi.” Bình Yên nói.

Nữ tử nhìn hài tử trong lòng mình, ngàn vạn lần cảm khái và tiếc nuối.

“Nếu chàng có một hài tử, sẽ đặt tên nó là gì?” Phán Hề ngả vào lòng Mục Vân Sênh.

Mục Vân Sênh trầm tư không đáp.

Phán Hề mỉm cười: “Niên hiệu của chàng là Vị Bình, là bởi sống không đúng thời, gặp phải loạn thế. Nếu hi vọng hài tử có thể bình thản không lo cả đời, chẳng bằng gọi là Mục Vân Bình đi.”

“Trưởng tử của Thái tổ chẳng phải cũng có tên này sao? Nhưng cả đời hắn không hề bằng phẳng, xem ra tên phải đặt ngược lại mới tốt. Vậy cứ gọi là Mục Vân Vị Bình đi.”

“Tên nó sẽ là…” Nữ tử nhẹ nhàng nói, “Vân Vị Bình.”

“Vân Vị Bình, tên rất hay!” Bình Yên ôm lấy đứa trẻ, hỏi, “Phụ thân của hài tử này là ai? Sao có thể nhẫn tâm như vậy, đẩy cô vào cảnh này.”

Phán Hề lắc đầu cười: “Đừng trách chàng, là tự ta muốn rời khỏi chàng. Trăm năm đời người cuối cùng cũng phải ly biệt, không ai có thể bên nhau vĩnh viễn. Chỉ mong hài tử này có thể truyền lại phần huyết mạch này đến muôn đời, chứng minh cho tình yêu của chúng ta.”

Tâm nguyện đã hoàn thành, Phán Hề hao hết chút sức lực cuối cùng, nhắm mắt, không tỉnh lại nữa.

Mục Vân Vị Bình khóc oe oe trong tã lót, trên đời này không còn ai biết được thân thế của nó. Phụ mẫu nó hi vọng nó cách thiên hạ vị bình này thật xa, đáng tiếc con người vẫn không thể khống chế vận mệnh.

Lúc này, trong thành Thiên Khải, Mục Vân Hoán đang nghe Vũ Văn Thận Cẩn giảng đạo lý cai trị thiên hạ.

Trên thảo nguyên Bắc Lục, Thạc Phong Hòa Diệp đang nhớ về cô nương đã đi rất xa, lập kế hoạch Nam chinh một lần nữa.

Vương triều dưới lòng đất, đời sau của Cơ thị cho rằng rốt cuộc đã đến thời cơ phục quốc.

Uyển Châu phía Tây Nam, Mục Như Hàn Giang đang vui mừng không ngớt vì trưởng tử mới ra đời của mình.

Trữ Châu phía Đông Bắc, các võ sĩ Hạc Tuyết của Vũ tộc thề rằng phải diệt sạch kỵ quân Đạp Hỏa, báo mối thù diệt quốc Thần nguyệt chi biến năm xưa.

Mục Như Thâm, Vân Vị Bình, hai đứa bé này không hề hay biết, chúng đã được định sẵn phải quyết định ai mới là chủ nhân thiên hạ thay cho bậc cha chú của mình. Ân cừu mấy trăm năm của Mục Vân và Mục Như vẫn truyền tới chúng, gắn liền với số mệnh.

Thiên hạ vị bình. Thời đại này, mới vừa bắt đầu.[Toàn văn hoàn]

==========

Vì phần Thiên hạ vị bình được viết vào năm 2012, đăng lên tạp chí vào năm 2013, nên còn kèm theo lời bình của một tác giả khác, tên là Tô Băng. Mình sẽ trích một phần lời bình của người này để các bạn cùng đọc. Các bạn cũng tham gia bình luận về truyện nhé.

Thiên hạ vì sao lại chưa bình?

Vì có nhiều người đào hố mà không chịu lấp, thế thì bình bằng niềm tin à!

Thiên hạ vị bình là chương kết của quyển 1 của Hải Thượng Mục Vân Ký và chương mở đầu của quyển 2 — đương nhiên, cái gọi là tập tiếp theo chỉ tồn tại trong tưởng tượng của chúng ta, tác giả có định viết tiếp không thì chưa chắc. Chỉ có thể xác định một điều, nếu bắt đầu viết, chắc chắn đã là câu chuyện của thế hệ tiếp theo — Vân Vị Bình, Mục Như Thâm, Mục Vân Hoán. Lần trao gậy tiếp sức này sớm hơn nhiều với với tưởng tượng của tôi. Nhưng mà hết cách, vị tác giả này luôn bốc đồng như vậy đấy.

Trong Thiên hạ vị bình, chúng ta thấy: Sau khi bạn đời bỏ đi, Mục Vân Sênh rốt cục bỏ lại trách nhiệm với gia tộc, truyền ngôi cho con tư sinh của Nhị ca Mục Vân Lục, bản thân lưu lạc thiên nhai; Mục Như Hàn Giang công chiếm Uyển Châu, quyết tâm tung hoành thiên hạ như tổ tiên mình ba trăm năm trước; còn Thạc Phong Hòa Diệp vốn hai bàn tay trắng luôn coi thắng thua rất nhẹ nhàng, trong tương lai không xa, anh ta có thể ngóc đầu trở lại.

Phán Hề là một mị linh phong hoa tuyệt đại, thân thể Mị tộc được ngưng tụ mà thành, dù vẻ ngoài hoàn hảo, bên trong thường có chỗ thiếu hụt không muốn người biết, nên thường không thể sinh đẻ. Đồng thời khi thai nghén, mị phải phân ra một bộ phận tinh thần của chính mình cho thai nhi, quá trình này cực kỳ nguy hiểm, rất dễ mẹ con cùng chết. Vậy nên Mục Vân Sênh không muốn Phán Hề sinh con, nhưng Phán Hề cho rằng yêu sâu sắc thì dù mất đi tính mạng cũng phải sinh một đứa con cho Mục Vân Sênh. Cuối cùng Phán Hề chết, giao con cho Bình Yên. Đây là may mắn của Mục Vân Sênh, Phán Hề và Vân Vị Bình, nhưng lại là bất hạnh của Bình Yên.

Bình Yên là một cô gái nhà nông đơn thuần, gặp phải người không nên gặp vào thời loạn mạng người như rác, từ đó đơn phương khắc cốt ghi tâm. Nàng không muốn danh phận hoàng hậu vì biết Mục Vân Sênh chỉ cho nàng danh phận mà thôi, trái tim hắn nàng nửa điểm cũng không chiếm được. Cuối nàng nàng không biết gì mà nuôi lớn con của Mục Vân Sênh, cô độc suốt đời. Đây thật sự là một kết cục khiến người khác cạn lời.

Lăng Nhụy, vốn là nữ thủ lĩnh nghĩa quân Thương vương thời Đoan mạt, nhưng vì yêu người mà nghĩa quân muốn lật đổ — thái tử Trang Kính Mục Vân Lục, lại kiên trì cho rằng con của họ mới là dòng chính thống kế thừa ngôi vua, cuối cùng đi ngược lại hướng của quân khởi nghĩa, không biết nên nói là si tình hay cố chấp, cũng không biết lựa chọn của nàng có công bằng với Mục Vân Hoán hay không, chỉ xác định được là nàng đã cho Mục Vân Sênh một cơ hội rời xa hoàng quyền.

Mục Vân Nhan Sương và Thạc Phong Hòa Diệp là một đôi oan gia hoan hỉ, nhưng Thạc Phong Hòa Diệp đã tiêu diệt tổ quốc của Mục Vân Nhan Sương, điều này làm hai người không bao giờ đường đường chính chính đến được với nhau — đương nhiên, nếu có tập tiếp theo, bọn họ nhất định sẽ gặp lại.

(Đến thời điểm hiện tại (2017), chưa có dấu hiệu của tập tiếp theo. Tác giả không lấp hố nữa rồi, đừng hi vọng gì cả).

Bình luận

Truyện đang đọc