CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY

Nhẫm Cửu nhìn hắn, dường như chết sững vì sợ hãi. Nàng đã nhận nhầm người? Nàng bắt đầu nhận nhầm cả Sở Cuồng rồi sao? "Sao có thể thế được..." Nhẫm Cửu lắc đầu. Nhưng cảm giác sợ hãi và bất an trong lòng còn chưa kịp lan rộng, bờ môi Nhẫm Cửu đã mềm ra. Một nụ hôn cưỡng ép mang ý nghĩa trừng phạt thoáng chạm vào môi Nhẫm Cửu, sau đó Sở Cuồng cắn mạnh vào môi nàng giống như nhân cơ hội thể hiện sự bất mãn của mình.

"Vừa rồi chẳng phải em nói chưa hôn được hay sao?", sắc mặt Sở Cuồng không thay đổi: "Bây giờ đã hài lòng chưa? Về đi ngủ!".

Thừa dịp Nhẫm Cửu còn chưa phản ứng lại kịp, Sở Cuồng kéo nàng vào phòng, đẩy nàng xuống giường rồi xoay người đi ra ngoài.

Ra khỏi cửa, hắn lại đứng yên thật lâu. Ánh sao lấp lánh chiếu xuống tiểu viện bị mái hiên xé rách khiến hắn đứng trong bóng tối. Trong bóng đêm, không ai có thể thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng hắn lại cảm thấy rõ tim hắn đập nhanh hơn bình thường vài phần, nhiệt độ trên mặt dường như cũng đang tăng cao.

Hắn vừa làm gì vậy? Sở Cuồng ngẩng đầu nhìn trời. Hắn đã hôn Nhẫm Cửu. Mặc dù không phải lần đầu tiên hôn nhưng là lần đầu tiên hắn chủ động. Hôn có ý nghĩa phi phàm đối với người sao Santa. Sao Santa cực kì coi trọng "cá thể độc lập", ngay cả đụng chạm cũng chỉ những người thân thiết mới được làm. Mà miệng thông với nội tạng, hôn môi là việc chỉ người có khế ước hôn nhân mới có thể làm. Nhẫm Cửu có lúc hứng lên, hành động quá nhanh trong lúc hắn chưa chuẩn bị nên hôn trộm được mấy lần, nhưng hắn đều ra sức cự tuyệt trừ lần ở hoa lâu. Nhưng lần đó về cơ bản cũng là Nhẫm Cừu gây sự trước.

Tuy nhiên vừa rồi hắn đã chủ động hôn Nhẫm Cửu. Hẳn không thể không thừa nhận, sau khi nghe thấy lời Nhẫm Cửu nói, khi biết bọn họ cũng có thể có tương lai, Sở Cuồng đã khó có thể kiềm chế sự động lòng của mình. Thế là cuối cùng hẳn đã cho Nhẫm Cửu một câu trả lời chính diện. Nhưng với tình hình Nhẫm Cửu hiện nay, dường như Nhẫm Cửu hoàn toàn không thể hiểu được ý nghĩa của nụ hôn vừa rồi. Ánh mắt Sở Cuồng từ từ lắng xuống. Bất kể muốn làm gì, bây giờ chuyện quan trong nhất vẫn là giúp Nhẫm Cửu khỏi bệnh.

Sở Cuồng suy nghĩ suốt đêm, cảm thấy mình nên sửa đổi kế hoạch tác chiến một chút. Nhẫm Cửu rất quan trọng đối với hắn. Về công, Nhẫm Cửu là sức chiến đấu trọng yếu, ngoài sức mạnh của người đồng hóa, trong thân thể Nhẫm Cửu còn có thiết bị nhận biết thân phận của hắn. về tư... về tư, có lẽ không có lí do gì, chỉ là hắn muốn làm cho Nhẫm Cửu nhận ra mình.

Sở Cuồng tách bản thân và Nhẫm Cừu ra khỏi kế hoạch tác chiến tiếp theo. Hắn muốn mang Nhẫm Cửu tới kinh thành. Hắn phải lấy lại cơ giáp của hắn trước, mặc dù kế hoạch này mạo hiểm hơn kế hoạch trước rất nhiều. Nhưng hắn cảm thấy không thể kéo dài thời gian được nữa, sợ rằng tình hình của Nhẫm Cửu sẽ ngày càng nghiêm trọng...

Nhưng Sở Cuồng còn chưa kịp thông báo với mọi người về kế hoạch mới, tình hình của Nhầm Cửu đã chuyển biến xấu ngoài dự đoán của mọi người. Buổi sáng, Sở Cuồng nghe thấy dám trẻ con trong viện đến gõ cửa gọi Nhẫm Cửu ra ngoài chơi, đây là chuyện thường xảy ra nên Sở Cuồng không để ỷ. Nhưng hôm nay sau khi mở cửa để đám trẻ con đi vào, Nhẫm Cửu lại nói không cùng bọn chúng ra ngoài chơi. Có đứa hỏi Nhẫm Cửu phải như thế nào mới chịu ra ngoài. Nhẫm Cửu nói mình chỉ đi cùng Sở Cuồng. Lập tức có một đứa bé reo lên: "Em chính là Sở Cuồng! Cửu gia cùng bọn em ra ngoài chơi đi!".

Nhẫm Cửu bỡ ngỡ nhìn đứa bé đó rất lâu, cuối cùng vẫn để nó dắt tay kéo ra ngoài. Nhưng sau khi chơi một lát, Nhẫm Cửu lại như thể đột nhiên tỉnh ngộ, nói đứa bé đó không phải Sở Cuồng, vừa nói phải đi tìm Sở Cuồng vừa đi xa, sau đó mọi người không tìm thấy Nhẫm Cửu nữa.

Đến tối vẫn không thấy Nhẫm Cửu đâu, đám trẻ hoảng sợ, lúc này mới chạy đến gõ cửa phòng Phó Thanh Mộ, kể lại mọi chuyện với hắn. Phó Thanh Mộ đến tìm Sở Cuồng. Lúc này Sở Cuồng đang định bàn công chuyện với các chưởng môn. Nghe Phó Thanh Mộ nói vậy, mặt Sở Cuồng biến sắc, không nói lời nào đi thẳng ra ngoài. May mà trên người Nhẫm Cửu có thiết bị nhận biết của hắn, một lát sau Sở Cuồng đã tìm thấy Nhẫm Cửu trốn sau hòn giả sơn trong vườn hoa.

Nhẫm Cửu ôm gối, ngồi dựa vào tường, nước mắt ướt đẫm gương mặt. Sở Cuồng đi tới, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh Nhẫm Cửu. Ánh đèn trên vai Sở Cuồng quá mạnh làm đôi mắt đã khóc sưng đỏ của Nhẫm Cửu càng không mở được. Nhẫm Cửu dứt khoát không nhìn xem người tới là ai, chỉ gục đầu xuống gối khóc thút thít. Tiếng khóc nức nở nghen ngào như cắt xé tim gan Sở Cuồng.

“Nhẫm Cửu". Hắn gọi tên nàng: "Đừng khóc nữa!".

"Tôi…", Nhẫm Cửu khóc nức nở: "Tôi hu hu hu...".

Sở Cuồng dỏng tai nghe cho rõ. Nhẫm Cửu lặp đi lặp lại rất nhiều lần, Sở Cuồng mới nghe rõ lời nàng. Nhẫm Cửu khóc là vì đau lòng, nhưng trước sau chỉ lặp lại một câu.

"Tôi không tìm được Sở Cuồng nữa".

"Tôi không tìm được Sở Cuồng nữa...".

Giọng nàng hoang mang, đáng thương, tủi thân, lại đau đớn đến cùng cực như bị người khác bỏ rơi. Sở Cuồng khó có thể kiềm chế sự mềm mại và đau đớn trong lòng, đưa tay ôm Nhẫm Cửu vào lòng: "Nhẫm Cửu, anh ở đây!".

Chạm vào người Nhẫm Cửu, hắn mới biết Nhẫm Cửu đang run rẩy dữ dội. Áp sát vào người Nhẫm Cửu, hắn mới biết tiếng khóc nghẹn ngào của Nhẫm Cửu ẩn chứa nhiều sự sợ hãi như vậy.

"Anh ở đây". Trừ câu này, Sở Cuồng không biết làm thế nào để xoa dịu sự đau lòng và sợ hãi của Nhẫm Cửu: "Anh ở đây. Anh không đi đâu cả".

Bình luận

Truyện đang đọc