Tô Ý Hoan nấu vài món đơn giản, hai người kết thúc bữa cơm trong sự im lặng, sau đó Trần Niệm Lâm quay trở về doanh trai, còn Tô Ý Hoan cũng chuẩn bị tới nhà hàng.
Khi tới nhà hàng, một đồng nghiệp mang tới một chiếc túi giấy, nói với Tô Ý Hoan: “Cô Tô, đây là đồng phục mới của thu ngân, phiền cô đi thay đồ nhé!”
Tô Ý Hoan lập tức nghe theo, thế nhưng khi thay xong bản thân cô lại thấy nghi ngờ.
Chất liệu và kiểu dáng của bộ đồ này chạm vào là biết giá trị không hề nhỏ, nhà hàng từ khi nào lại chịu chi như vậy? Huống hồ cô cũng không phải diễn viên diễn tấu piano, chỉ là nhân viên thu ngân quèn mà thôi.
Quay trở lại vị trí làm việc, Tô Ý Hoan dường nhìn cảm nhận được một đôi mắt nhìn mình chằm chằm.
Sở Ngôn Khanh ngắm Tô Ý Hoan trong bộ lễ phục nhã nhẵn tông đen trắng, phần vai cut-out một đường để lộ ra bờ vai nhỏ trắng ngần, trông vô cùng xinh đẹp.
“Cậu chủ, cậu quả là có con mắt chọn đồ, cô Tô mặc bộ này rất đẹp.”
Sở Ngôn Khanh nghe thấy vậy lại càng vui, anh nhẫn nại ngồi chờ đến khi Tô Ý Hoan kết thúc ca làm là vội vàng đi tới chặn cô ở lối vào phòng thay đồ.
“Cô Tô! Tôi chờ cô mãi.”
“Sở Ngôn Khanh, anh…” Tô Ý Hoan giật mình khi thấy Sở Ngôn Khanh xuất hiện sau lối rẽ.
“Tôi có thể mời cô đi ăn bữa khuya được không?”
Giọng nói của Sở Ngôn Khanh đầy dè dặt, khẩn khoản.
Tô Ý Hoan do dự một lúc mới đáp lại: “… Được.”
Sở Ngôn Khanh là ông chủ tương lai của nhà hàng này, cô không biết liệu từ chối người ta như vậy sẽ khiến công việc của bản thân gặp phải rắc rối không đáng có hay không.
Chỉ là một bữa ăn thôi.
“Anh có thể chờ tôi thay đồ một lát không?” Tô Ý Hoan lịch sự hỏi.
“Không sao, bộ đồ này vốn dĩ thích hợp đi ăn khuya, không cần thay.”
...****************...
Hôm nay Sở Ngôn Khanh lái một chiếc xe khác, Tô Ý Hoan cùng anh bước lên xe.
Trong xe ấm áp và có bản giao hưởng nhẹ nhàng.
Tô Ý Hoan đã tách biệt với thế giới bên ngoài suốt năm năm trời, cô đã lạc hậu so với người khác rất nhiều, lần đầu tiên ở cùng một chàng trai lạ trong không gian kín, bản thân có biết bao bối rối, ngượng ngùng.
Giữa đường Sở Ngôn Khanh dừng xe lại, dịu dàng nói với cô: “Cô chờ tôi trên xe một lát nhé.”
“… Ừm.”
Rất nhanh, Sở Ngôn Khanh đã quay về, trên tay còn cầm theo một cốc trà sữa đậu đỏ Tocotoco.
Anh nhét ly trà sữa vào tay Tô Ý Hoan, cô còn cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ thân cốc.
“Đầu thu bên ngoài trời hơi lạnh, cô cầm cho ấm tay nhé.”
Cầm ly trà sữa trong tay, trái tim Tô Ý Hoan có một dòng nước ấm áp chảy qua.
Chiếc xe cuối cùng dừng lại ở một nhà hàng 5 sao, Sở Ngôn Khanh lựa chọn vị trí sát cửa sổ, ở góc riêng tư nhất.
Hai người ngồi xuống bàn.
Trong nhà hàng vang lên khúc nhạc du dương, Sở Ngôn Khanh bỗng hỏi: “Phải rồi, cô Tô, tên của cô có nghĩa là gì vậy?”
Cái tên của cô rất hay, nhưng có vẻ không hợp với khí chất và tính cách của cô lắm.
Tô Ý Hoan đặt cốc trà sữa trong tay xuống, giọng vô cùng nhẹ nhàng: “Ý Hoan lấy từ câu ‘Tâm Ý Hoan Trầm’, là mẹ tôi hy vọng tôi cả đời luôn vui vẻ, lạc quan.”
Mẹ ở đây là mẹ nuôi, cô cũng chỉ có duy nhất một người mẹ này thôi.
“Hay thật đấy!” Sở Ngôn Khanh dịu dàng cười tán thưởng.
Lúc này, thức ăn cũng đã được mang lên.
Sở Ngôn Khanh lại chuyển chủ đề.
Hôm đó gặp cô ở nhà hàng, anh đã có vài phần tình cảm theo kiểu tiếng sét ái tình với cô.
Chị Hoa biết chuyện đã vô cùng nghiêm khắc nói cho anh biết: “Cô bé đó nhìn thì thành thật đấy, nhưng còn chưa học lên Đại học, đã thế lại còn nuôi con.
Chưa biết trừng là làm gái rồi để lại hậu quả cũng nên.
Tóm lại, mẹ không đồng ý! Có chết cũng không đồng ý!”
“Mẹ! Ý Hoan không phải người như thế đâu, vả lại có con thì đã sao, con là người đã xuất ngoại, tư tưởng tân tiến, con sẵn lòng cùng cô ấy chăm sóc đứa nhỏ.”
Hai mẹ con đã cãi vã một trận.
“Mày điên rồi con ạ! Tóm lại mẹ có chết cũng không đồng ý!”
…
Tô Ý Hoan đang định mở miệng, từ sau lưng bỗng vang lên giọng nói: “Cửu gia, nhà hàng này đồ ăn khá ngon, bữa này để tôi mời!”
Mới cùng nhau trải qua bữa trưa, không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại ác thần.
Tại sao ở chỗ nào cô cũng có thể đụng độ anh ta vậy chứ?
Cả người Tô Ý Hoan cứng đờ, câu nói còn chưa thốt ra đã bị nghẹn lại.
Lúc này, Trần Niệm Lâm đứng cách Tô Ý Hoan không xa, khiến cô có cảm giác muốn chạy trốn ngay lập tức.
Mà người đàn ông đó khi vừa bước vào nhà hàng đã nhìn thấy bóng lưng của cô.
Phía đối diện là gã trai hôm trước cùng Tô Ý Hoan tắm mưa, tên là… Sở Ngôn Khanh?
Động tác bước đi của Trần Niệm Lâm bất chợt khựng lại, anh híp đôi mắt lại, trong mắt lướt qua tia u ám.
“Cửu gia, sao thế?”
Người đi cùng đã đi được vài bước, ngoảnh lại thấy Trần Niệm Lâm vẫn đứng im nhìn ra một góc thì tò mò hỏi.
“Không có gì, phòng riêng ở đâu?” Trần Niệm Lâm thu lại tầm mắt, tiếp tục bước đi.
“Phía bên này, xin mời.”
Phía bên này, Sở Ngôn Khanh thấy sắc mặt Tô Ý Hoan phút chốc tái nhợt, cơ thể run rẩy thì lo lắng: “Cô Tô, sao thế?”
“Tôi… tôi đi vệ sinh một lát!” Tô Ý Hoan kiếm cớ trốn vào nhà vệ sinh..