CỨU PHẢN DIỆN RỒI BỊ HẮN BÁM THEO

"Ngươi có biết không?" Ta ghé sát tai Thải Nhi, nghiến răng nghiến lợi, "Thứ ta bảo ngươi tìm là thuốc mê, thuốc mê..."

Thải Nhi run lên bần bật.

Nàng quỳ bên giường ta, vừa khóc lóc xin ta tha thứ, vừa tha thiết khuyên nhủ: "Vương Thượng đối với tiểu thư rất tốt, ngày sau tiểu thư sẽ có phúc phận lớn lao, người ngàn vạn lần đừng làm chuyện dại dột."

Phúc phận lớn lao gì chứ?

Loại nhân vật phản diện sớm muộn gì cũng c.h.ế.t dưới tay nam chính này thì có thể cho ta phúc phận gì chứ?

Ta ôm trán, không nói nên lời.

Chuyện lần này không thể trách Thải Nhi, cũng chẳng thể trách Tiêu Chương, muốn trách thì chỉ trách ta nói năng không rõ ràng, lại còn bám riết lấy Tiêu Chương mà nói thích hắn.

Ta ngồi trong thùng tắm, cứ chà xát thân thể mình hết lần này đến lần khác.

Tuy ta cũng là nữ tử hiện đại thế kỷ hai mươi mốt, nhưng chuyện này thật sự khiến ta khó lòng chấp nhận.

Vừa nghĩ đến tối qua có khi ta còn chủ động hơn cả Tiêu Chương, ta giật mình thon thót, tay chà mạnh thêm vài phần.

Thật là muốn c.h.ế.t mà!

Quả thật, chuyện diệt trừ tai họa cho dân như thế này, một kẻ còn chưa tốt nghiệp đại học như ta không làm nổi, chi bằng đi tìm nam chính giúp đỡ vậy.

Nghĩ như vậy, ta liền bắt tay thu dọn hành lý ngay trong ngày, quyết định rời khỏi vương cung của Tiêu Chương.

Hành lý vừa thu xếp xong, đã có người đến báo Tiêu Chương đang dẫn theo một đoàn người đông đúc tiến đến.

Một đoàn người đông đúc?

Ta theo bản năng nhìn sang Thải Nhi bên cạnh, nàng vẫn đang khóc lóc van xin ta đừng đi, vội vã lắc đầu.

Cũng phải, nàng ở bên cạnh ta từ sáng tới giờ, khóc mãi không thôi.

“Nhanh đóng cửa lại!"

Không một ai nhúc nhích.

Ta quay đầu nhìn, các nàng lùi lại một bước.

"Hay lắm." Ta tức giận gật đầu.

Ta tự đi vậy.

Ngay trước khi cánh cửa nặng nề khép lại, Tiêu Chương nhìn ta qua khe cửa.

"Hạ Tri Ý." Hắn gọi ta từ bên ngoài, "Nàng đang làm gì vậy?"

Vì sao hắn có thể coi như chưa hề có chuyện gì xảy ra mà đến đây?



Rõ ràng đêm qua chúng ta vừa trải qua một đêm ân ái vô cùng đặc biệt xấu hổ.

"Xin Vương Thượng hãy quay về, ta muốn yên tĩnh." Ta hít một hơi thật sâu, áp sát vào cửa đuổi người.

Bên ngoài cửa im lặng một lúc.

Đúng lúc ta nghĩ Tiêu Chương tức giận, hắn có chút nghi hoặc hỏi ta: "Tĩnh Tĩnh là ai? Muội muội của nàng sao? Nếu nàng muốn, ta sẽ sai người đi tìm đưa vào cung."

?

Với trí thông minh này, làm sao mà hắn làm vua một nước được chứ?

Nhưng dù hắn có phải là một bậc minh quân hay không, hắn vẫn là một kẻ phản diện hành động không theo lẽ thường.

Ta bảo hắn quay về, hắn lại ngang nhiên kéo cửa muốn vào.

Nếu không phải ta đứng vững, lúc hắn kéo cửa ta đã ngã nhào vào lòng hắn rồi.

Thải Nhi đứng cách đó không xa, thấy ta không ngã vào lòng Tiêu Chương, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

...

Ta quay lưng về phía Tiêu Chương, thấy những người nối đuôi nhau bước vào tay nâng không ít đồ vật.

Trong đó có một tấm khăn trải giường được gấp vuông vức, mặt trên là một mảng màu máu.

Ta không dám tin mà trợn to mắt, xấu hổ và tức giận đến mức muốn đập đầu vào tường tự tử.

Nếu ta không nhìn nhầm, đó hẳn là tấm khăn trải giường đã chứng kiến đêm hoang đường ấy.

Tiêu Chương thật độc ác, lại lấy thứ này ra để làm nhục ta!

"Nàng đã cứu ta một mạng, lại trao thân cho ta, ta vốn định lập nàng làm Vương hậu. Nhưng thân thế của nàng không rõ ràng, ta chỉ có thể tạm thời để nàng chịu ấm ức mà làm phu nhân của ta."

Ta cứ như vậy, không hiểu ra sao mà đã trở thành phu nhân của Tiêu Chương.

Trong cả cung điện, người vui mừng nhất chính là Thải Nhi.

"Nô tỳ đã nói phu nhân nhất định sẽ có vinh hoa phú quý ngập trời." Nàng vừa chải tóc cho ta, vừa cười toe toét.

Ta lấy lại mái tóc đã được chải mượt từ tay nàng, bước vài bước đến bên giường nằm xuống.

"Vinh hoa này cho ngươi, ngươi có muốn không?" Ta trừng mắt nhìn nàng, nói không chút khách khí.

Nha đầu này là một nha đầu tốt, chỉ là đầu óc không được lanh lợi cho lắm.

Lòng tốt lại luôn dẫn đến chuyện không hay.

Xuất cung tuyệt đối không thể mang nàng theo.



Nàng dường như không nhận ra ta đang mỉa mai, vội vàng chạy đến đắp chăn cho ta, cười nói: "Nô tỳ nào có phúc phận lớn như vậy, từ ngày Vương Thượng mang tiểu thư... à không, phu nhân về, nô tỳ đã biết Vương Thượng đối với phu nhân khác biệt với những người khác."

"Nô tỳ còn biết xem tướng." Nàng cười, ghé sát tai ta, "Phu nhân có khuôn mặt mang phúc khí lớn."

Ta không nhịn được bật cười.

Những lời này ta đã nghe không biết bao nhiêu lần từ miệng những thầy tướng số giang hồ dưới gầm cầu, kết quả là năm ta hai mươi tuổi đã nổ tung cùng máy bay.

Thải Nhi thấy ta nằm xuống liền ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Nhân lúc đêm đen buông xuống, ta lén lấy bọc hành lý giấu dưới gầm giường, rồi nhẹ nhàng trèo qua ô cửa sổ nhỏ nơi góc phòng.

May mắn thay, nhờ những năm tháng học đại học cùng những giờ giới nghiêm ký túc xá, ta đã rèn luyện thành thạo kỹ năng trèo cửa sổ.

Đúng là không nên tự tin mù quáng vào bản thân.

Ta đang núp sau một gốc cây, mừng thầm vì đã tránh được đội thị vệ tuần tra, thì bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đầu: "Nàng đang làm gì đó?"

Quá sợ hãi, bọc hành lý trên tay ta rơi thẳng xuống đất.

Không cần ngoái đầu nhìn lại, ta cũng biết người đứng sau lưng ta là ai.

Tiêu Chương cúi xuống nhặt bọc hành lý, rồi hỏi tiếp: "Đây là gì?"

Ta biết nói với hắn thế nào đây?

"Sao nàng lại khóc?" - Không biết từ lúc nào, hắn đã đứng trước mặt ta, cau mày hỏi.

Ta chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta muốn về nhà."

Ta thật sự muốn về nhà

Đây là chốn khỉ ho cò gáy gì thế này.

Biết vậy ta đi đầu thai cùng đám người già kia cho rồi.

Ngay từ đầu cũng là do ta không biết tự lượng sức, cái gì cũng không có, còn toan tính chuyện trừ hại cho dân.

Tiêu Chương phủi phủi bụi trên bọc hành lý, đưa cho ta rồi nói: "Ta đã từng nói, nếu nàng muốn thứ gì, có thể nói với ta."

Ta thật sự không ngờ rằng, nói chuyện với hắn lại dễ dàng đến vậy.

Ta nức nở nhìn hắn: "Vậy ta muốn về nhà."

"Không được."

...

 

Bình luận

Truyện đang đọc