CỨU VỚT HOÀNG TỬ HẮC HOÁ (CỨU VỚT HOÀNG TỬ BIỂN ĐEN)

Editor: Linh

Khi Trình mỹ nhân xách theo một nồi canh ba ba vừa hầm xong đến điện Tử Thần vấn an Hoàng thượng, bị Lý công công ngăn đón ngoài cửa.

“Trình mỹ nhân, có chuyện gì không?” Lý công công đi nhanh một bước, chặn đường Trình mỹ nhân, rất có tư thế của một kẻ làm quan cả họ được nhờ.

Trình mỹ nhân đối Lý công công cười xinh đẹp, tựa như một làn gió xuân lướt qua gương mặt già của Lý công công, “Ta nghe nói Hoàng thượng dạo gần đây làm việc vất vả, cố ý hầm chút canh cho Hoàng thượng bồi bổ thân mình.”

Hoàng thượng gần đây quả đúng là làm việc vất vả. Hoàng hậu nương nương cuối cùng cũng kết thúc ở cữ, Hoàng thượng hàng đêm ngủ ở cung Trường Nhạc, lúc nào cũng cùng Hoàng hậu sầu triền miên, không uống chút canh ba ba bồi bổ thì sao được.

Lý công công khóe mắt hơi nhếch, ánh mắt lại liếc nhìn xuống, lơ đãng nhìn qua hộp đựng canh trong tay Trình mỹ nhân, “Trình mỹ nhân có lòng, nhưng là Hoàng thượng hiện đang xử lý chính vụ, chỉ sợ không có phương tiện gặp ngươi. Không bằng Trình mỹ nhân giao canh này cho tạp gia, tạp gia giúp ngươi chuyển giao cho Hoàng thượng.”

Trình mỹ nhân nhìn Lý công công, che miệng cười khẽ. Lý công công là nhân tinh sao có thể không biết nàng chỉ là muốn mượn canh trông thấy Hoàng thượng, hiện thời hành động như vậy, là Hoàng thượng trước đã giao đãi, hay là bị Hoàng hậu nương nương thu mua?

Lúc Trình mỹ nhân còn đang suy tính đối sách thì từ trong điện Tử Thần truyền ra một tiếng yêu kiều mập mờ, thanh âm mặc dù không lớn, nhưng Trình mỹ nhân cùng Lý công công đứng ngoài cửa cũng vẫn nghe rõ nhất thanh nhị sở.

Sắc mặt Lý công công lập tức thay đổi, trong con ngươi lại tiết lộ lúng túng.

Nhưng là lúng túng hơn còn ở đằng sau.

Tiếng rên yêu kiều qua đi, trong phòng lại truyền đến tiếng va chạm rõ ràng, chờ tiếng va chạm rốt cục ngừng lại, lại là một hồi thở dốc trầm thấp nặng nề.

Mặt Lý công công đã bắt đầu nóng lên, Trình mỹ nhân mắt phượng chứa ý cười thoáng nhìn qua mặt Lý công công, cười nhạt nói: “Lý công công vừa nói Hoàng thượng ở bên trong xử lý triều vụ, không biết bên trong là vị đại thần nào?”

Lý công công; “…”

Trình mỹ nhân ngươi đừng nên nghĩ bậy bạ nha, Hoàng thượng tuyệt đối không có long dương chi phích đâu!

Tuy rằng Lý công công không nói chuyện, có điều lúc này trong điện Tử Thần là tình cảnh gì trong lòng Trình mỹ nhân tự nhiên là biết rõ. Vốn Trình mỹ nhân còn cảm thấy Vệ Anh cùng Vệ Tuyên không hề giống huynh đệ ruột, có điều bây giờ nàng ngược lại tìm được điểm giống nhau giữa hai người.

Trình mỹ nhân nhìn cửa điện đóng chặt, đưa hộp đựng canh trong tay cho Lý công công đang mặt đỏ tới mang tai, “Nếu Hoàng thượng đã bận bề quốc sự, ta cũng không tiện quấy rầy, xin Lý công công chuyển canh này cho Hoàng thượng.”

“Xin nương nương yên tâm, tạp gia nhất định sẽ tự tay giao cho Hoàng thượng.” Lý công công nhận lấy canh bổ trong tay Trình mỹ nhân, mắt ba ba ngóng trông nàng chạy nhanh.

Trình mỹ nhân ở trong cung nhiều năm như vậy, bản lĩnh xem lời nói và sắc mặt đương nhiên là cực kỳ xuất chúng. Cũng không làm khó Lý công công, Trình mỹ nhân dẫn theo Tố Lan liền đi về.

Chỉ là vừa xoay người liền thu lại nụ cười trên mặt, con ngươi cũng âm trầm theo.

Trước Giang tiệp dư cởi hết câu dẫn Hoàng thượng cũng không thể làm Hoàng thượng sủng hạnh, việc này không chỉ nàng biết, chắc chắn Tắc Á cũng rõ ràng.

Tuy rằng đều háo sắc, nhưng Vệ Anh lại chỉ sắc một người. Nghĩ đến vừa rồi trong điện Tử Thần, hẳn là Hoàng hậu không thể nghi ngờ.

Mà bây giờ đang uể oải nằm ghé vào trên bàn trong điện Tử Thần đúng là Hoàng hậu đáng thương.

Vừa mới xử lý xong Giang gia, trong triều gần đây có thay đổi nhân sự rất lớn, Vệ Anh cũng bận tối mày tối mặt. Lấy không ra thời gian rảnh đến quan tâm Ôn Ly, Vệ Anh liền trực tiếp để Ôn Ly đến điện Tử Thần, chẳng sợ chỉ là chút thời gian ăn cơm trưa cũng có thể cùng nàng đến một thể.

Mới đầu Ôn Ly cũng phản kháng, nhưng sau khi bị Hoàng thượng huyết tinh trấn áp mấy lần, Ôn Ly học khôn, dù sao cũng là bị ăn, Vệ Anh thích làm gì thì làm.

Vệ Anh một tay vuốt dọc theo sống lưng tinh tế của Ôn Ly, một bên gặm cổ Ôn Ly. Ôn Ly theo bản năng ưm một tiếng, Vệ Anh mạnh cắn một cái lên sườn cổ Ôn Ly, liền lại tiến ra tiến vào trong cơ thể nàng.

“Ừ…Vệ Anh…” Ôn Ly vô ý thức kêu lên tên Vệ Anh, thanh âm cũng run run như chính cơ thể mình lúc này.

Bàn tay đang ôm phần lưng Ôn Ly của Vệ Anh chậm rãi hướng lên trên, giữ chặt cái gáy của Ôn Ly. Vệ Anh từ trong cổ Ôn Ly ngẩng đầu lên, từng chiếc hôn nhỏ vụ từ cần cổ duyên dáng của nàng trượt xuống dưới, cuối cùng dán lên bờ môi đỏ bừng của nàng, “Ly Nhi…”

Ôn Ly ánh mắt mê ly, chỉ cảm thấy tốc độ của người phía trên tựa hồ lại tăng nhanh. Khóe mắt nàng nổi lên mấy giọt nước mắt, có chút mệt mỏi hỏi: “Chàng chừng nào thì xong vậy…”

Vệ Anh nghe vậy cười nhẹ, ở trên môi Ôn Ly liếm liếm, “Hoàng hậu lại chịu không nổi?”

Ôn Ly: “…”

Là ai cũng đều chịu không nổi được không! Nàng quả thực cảm thấy có hệ thống mở ngoại quải cho Hoàng thượng.

Thấy Ôn Ly tựa hồ là thật mệt mỏi, Vệ Anh êm ái hôn Ôn Ly một cái, nói nhỏ: “Được rồi, một lần cuối cùng.”

Ôn Ly nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhíu lại, “Chàng vừa rồi cũng nói một lần cuối cùng.”

Vệ Anh nén cười, động tác dưới thân lại không hề có chút nào giảm bớt, “Lần này thật là một lần cuối cùng.”

Lần này Hoàng thượng rốt cục thành thực một lần, sau khi gieo xong mầm móng vào trong người Ôn Ly liền thanh lý thân thể hai người. Ôn Ly nhũn như con chi chi tùy ý Vệ Anh đùa nghịch, Vệ Anh giúp nàng sửa sang lại quần áo xong liền dè dặt ôm nàng đến giường êm sau bình phong.

Cúi đầu đặt lên mi tâm Ôn Ly một nụ hôn, Vệ Anh thanh âm êm dịu, “Ly Nhi, nàng ngủ thêm lát rồi hãy đi.”

“Ừ.” Ôn Ly lười biếng lên tiếng, lại cảm thấy mí mắt rốt cục mở không được. Tiếp tục như vậy nữa, nàng sớm muộn gì cũng sẽ mệt nhọc mà chết, không biết như vậy có được tính là hi sinh cho Tổ quốc không.

Vệ Anh vuốt vuốt tóc đen có chút hỗn loạn trên trán nàng, thấy hô hấp nàng đều đều rồi mới đứng dậy đi ra khỏi phía sau bình phong.

Lý công công ở ngoài cửa đợi một lát mới nhấc chân đi vào Tử Thần điện. Hoàng thượng đang ở bên trong phê duyệt tấu chương, Lý công công đặt hộp đựng canh trong tay đến trước mặt Vệ Anh, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, Trình mỹ nhân vừa rồi đã tới, đưa cho ngài canh này.”

Vệ Anh giương mắt nhìn một cái, nhân tiện nói: “Để xuống đi.”

“Vâng.” Lý công công đặt canh lên chiếc bàn nhỏ đặt gần đó rồi thối lui đến phía sau Vệ Anh. Trong thời gian đó lại giúp Vệ Anh truyền vài vị đại thần đến, bát canh kia vẫn luôn đặt ở đó, như là bị Hoàng thượng quên lãng vậy.

Khi Ôn Ly tỉnh ngủ, những đại thần kia vừa mới rời khỏi không lâu.

Nghe đến động tĩnh phía sau bình phong, Vệ Anh đặt tấu chương trong tay xuống, vòng đến phía sau bình phong thì thấy Ôn Ly vuốt mắt ngồi dậy.

Đi đến bên mép giường ngồi xuống, Vệ Anh đưa tay ôm Ôn Ly vào trong lòng, “Ly nhi, đói không?”

“Có.” Ôn Ly gật đầu, nghĩ đến hiện tại canh giờ chắc cũng không còn sớm. Vệ Anh xoa xoa đỉnh đầu có chút rối của Ôn Lu, cười nói: “Vậy chúng ta về cung Trường Nhạc dùng bữa tối đi.”

Nhìn Vệ Anh cười, Ôn Ly không tự chủ được cười theo, “Được.”

Khi đi đến ngoài điện, Ôn Ly nhìn thấy hộp đựng canh lẻ loi để ở một bên. Nàng tò mò đưa mắt nhìn về phía đó, kéo ống tay áo Vệ Anh, “Đây là canh ai đưa tới vậy?”

Vệ Anh do dự chốc lát, vẫn là nói: “Trình mỹ nhân xế chiều đưa tới.”

Ôn Ly xoay đầu lại, ngước mắt nhìn Vệ Anh: “Là lúc ta ngủ hả?”

Vệ Anh khẽ cười một tiếng, ghé vào bên tai Ôn Ly nói: “Hẳn là lúc Trẫm đang yêu thương nàng.”

Ôn Ly: “…”

Hoàng thượng luôn có thể ra nhiều kiểu không biết xấu hổ mới.

Thấy Ôn Ly sắc mặt ửng đỏ, Vệ Anh nắm tay nàng vào trong lòng bàn tay mình, đi ra ngoài điện, “Được rồi, không cần quan tâm đến nó, chúng ta đi về ăn cơm trước.”

“Ừ.” Ôn Ly ánh mắt cuối cùng lướt qua hộp canh kia, liền đi theo Vệ Anh đi ra Tử Thần điện.

Mấy ngày nay ánh nắng tươi sáng, sau khi vào xuân trong ngự hoa viên lại là bách hoa đua nở, Ôn Ly để bà vú ôm Thang Viên đến, ôm hắn ngồi trong ngự hoa viên uống trà ngắm phong cảnh.

Liên tục ba ngày, ngay cả Lục La cũng nhịn không được khó hiểu, trong ngự hoa viên này hoa mặc dù đẹp, nhưng hàng năm đều là giống nhau, dù có đẹp đi chăng nữa xem liền ba ngày cũng phải chán chứ? Hơn nữa Hoàng hậu nương nương ngay cả vị trí cũng không đổi, ba ngày đều là ngồi ở đây, Lục La chung quanh đình này có bao nhiêu đóa hoa đều có thể đếm rõ ràng.

Có điều Lục La cũng chỉ nghĩ thầm trong lòng mà thôi, dù sao Hoàng hậu nương nương muốn làm cái gì, cũng không tới phiên các nàng hỏi.

Vốn cho rằng hôm nay cũng sẽ giống hai ngày trước, cứ như vậy đi qua, nhưng là trước khi mặt trời xuống núi lại có một đám người chậm rãi đi về phía thạch đình bên này.

Lục La tập trung nhìn, là Trình mỹ nhân cung Vĩnh Hòa.

Ôn Ly ở trong thạch đình ngồi cả một buổi chiều có chút buồn ngủ nâng mí mắt, thấy người tới là Trình mỹ nhân, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một nụ cười khẽ.

Quả nhiên là nàng à.

Ôn Ly nhưng thật ra là một người không có kiên nhẫn gì, cho nên nàng không thích cái hoạt động câu cá này, có điều cuối cùng cũng có cá cắn câu, còn trùng hợp là con cá nàng muốn câu.

Trình mỹ nhân đi vào, tựa như là mới nhìn thấy Ôn Ly ngồi trong thạch đình, nhanh chóng cúi đầu hướng nàng thi lễ.

Ôn Ly cười cười bảo nàng đứng lên, còn nhiệt tình mời Trình mỹ nhân cùng nàng uống trà ngắm phong cảnh.

Trình mỹ nhân tự không không tiện cự tuyệt ý tốt của Hoàng hậu, đi đến chỗ trống bên cạnh nàng ngồi xuống, cái có cái không cùng nàng tán gẫu.

Hai người nhìn qua hòa hòa khí khí, nhưng trong lòng Trình mỹ nhân còn nhớ rõ ràng, lần đầu tiên nàng ở trong ngự hoa viên này gặp Ôn Ly là tình cảnh thế nào.

Khi đó Ôn Ly mặc dù không đến mức nói là cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, nhưng thái độ cũng tuyệt đối không tính là nhiệt tình, đáp ứng cùng bản thân cùng đi dạo ngự hoa viên cũng là vẻ miễn cưỡng.

Ấn tượng đó so sánh với người cười má lúm đồng tiền như hoa trước mắt, Trình mỹ nhân liền càng thêm chắc chắn Hoàng hậu ba ngày này ở trong ngự hoa viên cũng không phải chỉ đơn giản là ngắm phong cảnh.

Có lẽ hôm nay chính mình không nên qua đây, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ có người so với nàng càng thêm không nhẫn nổi, đến đây trước.

Nhưng là Trình mỹ nhân luôn luôn không phải người bị động, nếu đối phương đã ra chiêu, nàng cũng sẽ không thể không đạt được gì.

Ôn Ly giới thiệu cho Trình mỹ nhân điểm tâm ngự trù chuyên môn làm cho nàng, lại tiếc hận nói nếu Trình mỹ nhân đến sớm hơn chút là có thể nhìn thấy Tiểu hoàng tử.

Trình mỹ nhân ha ha đón ý nói hùa Ôn Ly, trong lòng lại trào phúng, Hoàng hậu phí nhiều công phu như vậy không phải chỉ vì để khoe ra đấy chứ? Nếu như thế, vậy cấp độ cũng không khỏi quá thấp.

Ôn Ly nói vậy đương nhiên không phải vì để khoe ra trước mặt Trình mỹ nhân, mà là để làm chăn đệm cho đề tài hôm nay.

Đề tài của hôm nay là – luận chế độ một phu một thê đưa đến tác dụng quyết định trong hạnh phúc gia đình.

Bình luận

Truyện đang đọc