CỨU VỚT NAM PHỤ ĐÁNG THƯƠNG


- Có chuyện kỳ lạ -
Lý Như Nguyệt tùy tiện buông tha cho Hứa Hiện nhưng không dễ dàng bỏ qua cho Trần Chí Hào, bà trưng cầu ý kiến của Trương Thiến Thiến cũng biết đến vài thứ kiểm tra mặc dù không cần thiết nhưng cũng có thể có khả năng xảy ra, vì vậy Lý Như Nguyệt vẫn để Hứa Hiện làm hết, bà cũng không vội để cho Hứa Hiện xuất viện, sợ Hứa Hiện bỏ lỡ chương trình học bà còn đặc biệt tới trường giúp cô đem sách giáo khoa tới tận đây để Hứa Hiện có thể yên tâm ở bệnh viện học tập.

Trần Chí Hào lấy được hóa đơn từ tay Lý Như Nguyệt ngày càng nhiều, sắc mặt càng đổi càng xanh, ngay cả lúc đi làm cũng nghĩ tới chuyện này, Trần Chí Hào kỳ thực phải không ngừng chịu đựng, khuyên nhủ mẹ của ông ta cùng nhau ở trong đại viện giải thích với mọi người rõ lí do, chân tướng chuyện Hứa Hiện bị trùm trường đánh cho phải nằm viện, hơn nữa còn công khai xin lỗi Hứa Hiện và gia đình của cô cam đoan rằng về sau sẽ không xuất hiện thêm loại chuyện này nữa.

Lý Như Nguyệt nhận được thông tin sẽ không có tin đồn nhảm nữa, bà Trần cũng tự mình nhận lỗi với Hứa Hiện, lúc này bà mới cho Hứa Hiện xuất viện.

Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad mynhantuyetsac
Bà ngoại đi đứng bất tiện, không thể tới bệnh viện thăm Hứa Hiện, ông ngoại cũng vì muốn chăm sóc cho bà nên chưa tới viện được hai lần, Hứa Hiện lo cho ông bà ngoại, vừa mới ra viện lại lo lắng trở về nhà xem ông bà, ở lại bên cạnh hai người mấy ngày mới tiễn hai người về.

Buổi tối, Hứa Hiện hỏi Lý Như Nguyệt: "Mẹ, sao ông bà ngoại lại đột nhiên tới nhà mình thế ạ?"
Lý Như Nguyệt bớt chút thời gian ném cho Hứa Hiện một ánh mắt, bàn tay đan áo len không ngừng: "Ông bà ngoại của con tuổi đã cao, ở quê mẹ cũng lo lắng nên mới đón hai người họ lên đây sống.

"
Lý Như Nguyệt thở dài một hơi thật mạnh, giọng nói có phần bất đắc dĩ: "Ông bà ngoại con bướng bỉnh, không muốn ở trong thành phố, nói là ở không quen nên không thích, mẹ có khuyên can mãi cũng mượn chuyện con nằm viện nên hai người họ mới đồng ý tạm thời ở đây, bây giờ mới qua bao lâu đâu đã vội trở về quê rồi.

"
"Về sau tới kỳ nghỉ đông và nghỉ hè con có nghĩ cũng đừng nghĩ được chạy loạn, nghỉ thì cứ trực tiếp tới thẳng nhà ông bà ngoại giúp đỡ ông bà.

"
Ở thế giới ban đầu Hứa Hiện cũng có ông bà ngoại, ít nhiều cũng hiểu rõ người già lưu luyến con cháu, tổ tiên, cũng không muốn chuyển chỗ ở, cô gật đầu đồng ý ngay: "Vâng ạ.

"
Thời tiết càng ngày lại càng lạnh, màu da phát vàng của Hứa Hiện cũng theo khí trời lạnh giá từ từ trở nên trắng trẻo, trong suốt sáng như pha lê, so với tuyết lại càng thêm nhẵn bóng hơn, đứng dưới tia nắng ấm chiếu rọi xuống càng phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Mới ra khỏi cửa, gió lạnh cắt da cắt thịt đã thổi tới trước mặt, cái rét khiến Hứa Hiện phải lùi về sau ba bước tạm ngừng lại vài giây, đợi thích ứng với gió đầu mùa đông mới tiếp tục đi về phía trước, đi được một đoạn, Hứa Hiện nhìn thấy Chu Thụy Hi mới hậu tri hậu giác phát hiện ra, đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy Phó Hoài Nam và Chu Thụy Hi, cũng không biết tình cảm của hai người này phát triển tới mức nào rồi.

Chu Thụy Hi trông thấy Hứa Hiện, cô ta có phần né tránh tách khỏi ánh mắt của Hứa Hiện, vội vàng đi về phía trường học, cố gắng hết sức để không phải đi chung một con đường với Hứa Hiện.

Chu Thụy Hi bất thường khiến trong lòng Hứa Hiện bỗng nhiên sinh ra cảnh giác, có phải cô ta lại làm ra chuyện gì có lỗi với cô không? Dựa vào tính cách kiêu ngạo lại biết làm nũng của cô ta thì đúng là không có khả năng sẽ tránh mình.


Vừa lúc, Hứa Hiện trông thấy Tiền Hải Linh đi từ trong ngõ nhỏ ra trạm xe buýt, biết Tiền Hải Linh không thoát khỏi có quan hệ đối với tin đồn nhảm của mình, Hứa Hiện lập tức túm lấy áo Tiền Hải Linh, lưu manh tức giận hỏi: "Hải Linh đó hả, sao lại khéo như vậy, chúng ta ngồi cùng một chuyến xe buýt nè.

"
Tiền Hải Linh thấy Hứa Hiện thì cả người sợ tới mức run lên, vội vàng cúi đầu không dám đối mặt với Hứa Hiện, có lệ đáp: "À ừm.

"
"Ừm?" Hứa Hiện lấy cánh tay ghìm chặt cổ Tiền Hải Linh lại kéo đi về phía trước: "Tôi nằm viện lâu như vậy mà cậu cũng không đến thăm tôi, vậy mà còn ừm? Có phải có tật giật mình nên mới không dám tới, đúng không?"
Trong lòng Tiền Hải Linh cuống cả lên, cô ấy bỏ cánh tay của Hứa Hiện ra, cố gắng né tránh khỏi sự kiềm chế, đứng cách Hứa Hiện không xa, la lớn: "Những gì tôi nói đều là sự thật, sao có thể áy náy mà không dám đi gặp cậu được!"
Đồng tử đen láy chuyển động tới hoảng loạn, không cần Hứa Hiện nói thêm nữa, Tiền Hải Linh cũng đã tự lòi đuôi.

Chẳng lẽ Tiền Hải Linh thực sự là người châm dầu vào lửa cho chuyện này?
Trong đầu Hứa Hiện nhớ lại dáng vẻ của Tiếu Giang lúc uy hiếp đám người kia, bắt chước mà quét mắt về phía Tiền Hải Linh, mười phần nắm chắc mà hỏi vặn lại: "Chẳng lẽ không phải do cậu ở trong đại viện đi nói bậy bạ rằng tôi dụ dỗ mấy học sinh nam lớp trên sao?"
Hai má Tiền Hải Linh nghẹn tới đỏ bừng, cậu ta ngẩng đầu lớn tiếng hét: "Chẳng nhẽ cậu chưa từng dụ dỗ anh Tiếu Giang à?"
Hứa Hiện được liền sửng sốt.

Tiền Hải Linh không phải thích Trương Tử Dương ư? Sao lại thích Tiếu Giang rồi? Nội dung cũ của cốt truyện không phải là sau khi Tiền Hải Linh trưởng thành rồi mới thích Tiếu Giang sao?
Vẻ mặt Hứa Hiện trở nên nặng nề, nội dung cốt truyện phát sinh thay đổi.

Vì để khẳng định độ tin tưởng suy đoán của mình, thanh âm non nớt của Hứa Hiện bị ép tới cực thấp hỏi: "Cậu thích anh Tiếu Giang?"
Mắt Tiền Hải Linh nhanh chóng liếc trái một cái rồi lại xoay một vòng về, không dao động đáp: "Đúng! Tôi thích anh Tiếu Giang! Rõ ràng là cậu thích anh Hoài Nam, vì sao còn muốn tranh anh Tiếu Giang với tôi!"
Hứa Hiện trầm mặc xuống, sao cô lại cảm thấy mình giống như đang đóng phim thần tượng thanh xuân thế này, cô chính là cái loại bạch liên hoa nhu nhược được mọi người yêu thích, còn Tiền Hải Linh lại là nữ phụ độc ác vì không chiếm được mà muốn hủy diệt.

Hứa Hiện rùng mình một cái, cái nồi này cô không vác à nha, cho tới bây giờ cô đều không thích qua lại với Phó Hoài Nam cũng không thể gọi là tranh giành Tiếu Giang với Tiền Hải Linh, chỉ là cô ngăn cản Tiếu Giang đi đường vòng, thay đổi số mệnh của Tiếu Giang có thể giúp cô trở về thế giới ban đầu.

Nhưng ở trên con đường giúp đỡ Tiếu Giang lại có người muốn hại cô, cô cũng không để ý tới việc mình sẽ dừng lại một chút để chơi với họ một chút cho thật tốt.

"Nếu như anh Tiếu Giang thích cậu vậy thì tôi có muốn tranh cũng vô dụng, bây giờ anh ấy bảo vệ tôi, cậu lại cố ý đi khắp nơi bịa chuyện tung tin đồn nhảm, vậy cậu còn cảm thấy anh ấy sẽ còn thích cậu sao?"
Tiền Hải Linh trầm mặc nhìn về nơi khác nhỏ giọng phản bác: "Không sợ.

"
Không đúng, đây không phải điều mà một người thích ai đó có thể biểu lộ ra như vậy, nếu thích thật lòng vậy thì cũng sẽ bằng lòng, sẵn sàng phá bỏ giới hạn nguyên tắc để làm chuyện sai trái, nhất định sẽ phải đặc biệt để ý tới mọi cử chỉ hành động, Tiền Hải Linh không có mấy hành động này, rõ ràng là đang nói dối.


Hứa Hiện tiến lên áp sát, túm chặt Tiền Hải Linh vào trong ngõ nhỏ ban nãy, lạnh lùng dọa dẫm nói: "Là ai kêu cậu làm như vậy! Nói!"
Hai tay Tiền Hải Linh toát ra từng đợt hơi lạnh, từ nhỏ cô bé đã không giỏi nói dối, mỗi lần nói dối tay chân đều sẽ lạnh buốt, con ngươi chuyển động loạn cả lên, cô bé cũng sẽ không vì chút lợi ích nhỏ mà đi làm ra loại chuyện này.

"Không có ai cả.

"
Lời nói run rẩy phát ra từ miệng Tiền Hải Linh, trong nháy mắt Hứa Hiện liền bật cười, cô buông Tiền Hải Linh ra, bình tĩnh đứng trước người, lạnh nhạt đoán: "Là Chu Thụy Hi?"
Tiền Hải Linh khiếp sợ nhìn về phía Hứa Hiện, sao cậu ấy lại biết được!
Vẻ mặt của Tiền Hải Linh quá dễ đoán, Hứa Hiện không cần phải truy hỏi thêm nữa, nhưng cứ như vậy buông tha cho Tiền Hải Linh vậy thì Hứa Hiện lại không cam lòng, nghĩ đến chuyện trước kia đồng ý mới Tiền Hải Linh ăn sáng, vậy mà Tiền Hải Linh còn đuổi tới tận nhà ăn của cao trung đòi bằng được, Hứa Hiện đe dọa: "Lúc tôi mua bữa sáng cho cậu cậu phải trả lại gấp đôi, tôi sẽ không tính toán chuyện này nữa, nếu như không làm theo vậy thì tôi sẽ tố cáo với mẹ cậu, cậu không học bài cho tốt lại cứ nhớ tới nam sinh cả ngày!"
Còn phải trả lại gấp đôi, Tiền Hải Linh làm sao có nhiều tiền như vậy, cô bé sốt ruột mà hét lên: "Tôi không nhớ đến nam sinh, cũng không có nhiều tiền như vậy là do cậu suốt ngày cứ bám lấy anh Tiếu Giang không tha, tôi sẽ nói cho mẹ cậu.

"
"Hải Linh muốn nói cho ai?"
Âm thanh lịch sự tao nhã đột nhiên vang lên ở bên cạnh, Hứa Hiện và Tiền Hải Linh cùng quay đầu nhìn qua.

"Anh Tiếu Giang.

"
Hứa Hiện kinh ngạc nhìn về phía Tiếu Giang, có phần không tin vào chính mình lại có vận tốt như vậy, tự nhiên có thêm năng lực gặp được Tiếu Giang vào sáng sớm, nghĩ tới lời nói lần trước của Tiếu Giang ở bệnh viện, Hứa Hiện lại vô cùng thoải mái, Tiếu Giang hẳn là nghĩ tới chuyện đổi giấy gói kẹo như đã hứa.

Tiếu Giang bước vững vàng đi đến bên cạnh Hứa Hiện, hai tay ấm áp che lấy hai tai đã đỏ bừng vì lạnh của cô, anh thanh từ tính không khỏi có mấy phần quở trách hỏi: "Sao không đội mũ rồi mới ra khỏi nhà, tai lạnh đến hỏng thì phải làm sao bây giờ.

"
Tai lạnh như băng tê cứng dần dần được hâm nóng trở lại, rõ ràng Tiếu Giang che tai của cô nhưng Hứa Hiện lại cảm thấy phía sau lưng nóng lên, tức đến sôi máu.

"Đầu vốn không được tốt, nếu như khả năng nghe cũng trở nên kém đi vậy thì anh Tiếu Giang sẽ không tìm được người để trêu đùa nữa.

"
Nhiệt độ đang tăng lên lập tức nhảy xuống âm độ, trái tim khô nóng cũng trở nên lạnh lẽo, Tiếu Giang này đúng là sói mắt trắng!
Hứa Hiện lắc đầu tránh Tiếu Giang, thấp giọng chống đối nói: "Đừng chạm vào em.


"
"Còn giận hả?"
Đầu ngón tay trắng nõn xẹt qua hai má trắng mịn của Hứa Hiện, âm thanh dịu dàng lười biếng nũng nịu nói: "Đừng giận nữa được không? Anh sai rồi.

"
Tóc mái tung xõa rũ xuống trước cái trán đầy đặn, đôi mắt cười lấy lòng nhìn chằm chằm Hứa Hiện, ngũ quan tuấn lãng giống như được bỏ thêm một tầng lọc kính, mắt của anh khẽ chớp, đẹp tới nỗi thiếu chút nữa khiến cô không thể cưỡng lại được.

Cổ họng khô khốc của Hứa Hiện chuyển động, đôi mắt lay chuyển hư ảo, gián đoạn nói: "Đồng ý với em, sau này anh không được bắt nạt em nữa, vậy thì em có thể tha lỗi cho anh.

"
"Ôi không.

"
Tiếu Giang bám chặt lấy Hứa Hiện, nửa đùa nửa thật trầm giọng nói: "Anh Tiếu Giang không thể không thích Tiểu Hiện á.

"
"Đồng ý không bắt nạt! "
Lời còn chưa dứt, Hứa Hiện lấy lại tinh thần dừng đề tài câu chuyện lại, ý Tiếu Giang là bắt nạt cô chính là thích cô? Trong nháy mắt mặt Hứa Hiện trở nên đỏ bừng, xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn Tiếu Giang.

Hơi thở ấm áp phả lên cổ của Hứa Hiện, tiếng cười khanh khách vang ở bên tai cô, kéo đầu quả tim run lên tê dại, tình cảm một hồi lại dâng lên trong lòng.

"Ôi mặt Hứa Hiện lại đỏ rồi.

"
Hứa Hiện mất tự nhiên muốn tách ra một khoảng giữa hai người, Tiếu Giang biết ý đồ của cô, sớm đã tính bẫy rập thật tốt để cô nhảy xuống: "Vậy là Tiểu Hiện ghét anh à?"
Âm thanh trầm xuống kéo theo một chút bi thương, khiến người nghe cũng không tự chủ được mà xót xa theo, Hứa Hiện chỉ là muốn cách xa Tiếu Giang một chút cũng không có ý ghét anh.

Hứa Hiện vội vàng giải thích nói: "Em không có ý đó.

"
"Vậy là Tiểu Hiện thích anh rồi.

"
Giọng nói vui vẻ tung tăng vang ở bên tai Hứa Hiện khiến cô bối rối cả kinh muốn giải thích, khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp dịu dàng nhưng lại khiến mấy lời giải thích muốn nói của Hứa Hiện không thể nói ra khỏi miệng.

Tiếu Giang tươi cười dùng ngón tay bóp lấy mặt Hứa Hiện, chuyển mắt nhìn về phía Tiền Hải Linh đứng ở bên cạnh thật lâu.


"Hải Linh muốn đi tố giác với dì Lý chuyện gì thế? Có thể nói cho anh biết được không?"
Tiền Hải Linh rất ít khi tiếp xúc với Tiếu Giang, đối với sự dịu dàng của anh cũng không thể thong dong mà đối phó giống như Hứa Hiện được.

Gương mặt Tiền Hải Linh đỏ bừng, con ngươi không thể tập trung cứ đảo loạn, sợ tới mức ngay cả nói chuyện cũng nói lắp: "Không có, không có chuyện gì, em chỉ hù dọa Hứa Hiện thôi.

"
"Hải Linh không thể tùy tiện hù dọa người khác được.

"
Cơ thể cao gầy ngồi xổm xuống, bàn tay trắng nõn chống lên đầu gối, tầm mắt ngang bằng với Tiền Hải Linh, một trận gió lạnh không biết từ đâu thổi qua mang đến hoa mai kiều diễm đậu trên hốc mắt Tiếu Giang, khiến anh càng tăng thêm một phần quyến rũ.

Khuôn mặt Tiền Hải Linh chuyển đỏ không dám nhìn Tiếu Giang, nếu lúc này cô ấy ngẩng đầu nhất định có thể trông thấy đôi mắt không dao động của Tiếu Giang mang theo ý lạnh mà tươi cười.

Truyện được đăng tải duy nhất tại wattpad mynhantuyetsac
Hứa Hiện giãy giụa thoát ra khỏi tay Tiếu Giang, hai tay chọc vào cặp sách, cằm nhỏ vùi vào trong khăn quàng cổ, xoay người đi về phía trạm xe buýt.

Hóa ra ngay từ đầu sự dịu dàng của Tiếu Giang đã không chỉ dành cho mình cô, hóa ra từ đầu cô đã không phải người đặc biệt.

"Tiểu Hiện giận rồi à?"
Hứa Hiện quay đầu nhìn về phía Tiếu Giang đang đuổi theo, tùy ý đáp: "Không.

"
"À! Thì ra là Tiểu Hiện ghen tị.

"
Nỗi lòng bị bại lộ, Hứa Hiện lập tức bùng nổ, rất nhanh đã bác bỏ lời nói của anh: "Em không có!"
Nói xong, Hứa Hiện nhanh chóng đi về phía trước, sợ Tiếu Giang còn nói ra cái gì đó khiến người ta phải đỏ mặt xấu hổ tim đập dồn dập, mới đi một hai bước, Hứa Hiện chợt dừng lại, khóc không ra nước mắt quay đầu nhìn về phía Tiếu Giang.

Tiếu Giang cười đến gần cô, trêu ghẹo nói: "Là không nỡ bỏ anh Tiếu Giang à?"
Hứa Hiện cảm nhận được một dòng nước ấm ở bụng dưới, hai má đỏ bừng nghẹn nói: "Em tới kỳ rồi!"
Tiếu Giang ngạc nhiên, có lẽ cũng chỉ có anh thấy xấu hổ khi con gái đến kỳ.

Tiếu Giang dở khóc dở cười cởi áo khoác ra buộc lên eo Hứa Hiện, con đường của hai người bọn họ còn rất dài, chuyện như vậy cũng còn có thể càng nhiều, anh lúc nào cũng muốn từng bước học tập hiểu hết Hứa Hiện trước một bước, mới có thể ở bên khi cô sợ hãi, chăm sóc và giúp cô giải quyết mọi chuyện.

.


Bình luận

Truyện đang đọc