CỨU VỚT THẦN TƯỢNG HẾT THỜI

    Đường Na kéo tay áo Ngu Trạch bảo anh thả mình xuống.

    Sau khi hai chân chạm đất, cô đẩy Ngu Trạch ra, dẫn đầu đi ra ngoài cửa.

    Ngoài cửa trống rỗng, yên lặng, giống như hết thảy như thường. Trong không khí có sự dao động của năng lượng bất thường.

    Đường Na đi thẳng tới tầng ba, cô liếc mắt thấy trong bốn cánh cửa phòng thu âm vốn đóng chặt có một cánh cửa khép hờ.

    Cô không quay đầu lại, hỏi Ngu Trạch sau lưng: "Còn bao lâu?"

    Ngu Trạch cầm điện thoại di động lên nhìn thoáng qua: "Còn hai phút."

    Lên tầng phải gần một phút, như vậy xuống tầng cũng như vậy, thời gian dành cho Đường Na thu phục ác linh chỉ có một phút.

    "Ha ha." Đường Na nhấc tay vén mái tóc dài vàng óng, chế giễu: "Case nhỏ."

    Cô bước một bước dài, bỗng nhiên quay đầu, nghi ngờ nhìn Ngu Trạch: "Anh không ngại thần tượng bị đánh chứ?"

    "...Không ngại."

    "Rất tốt." Đường Na quay đầu, đi về phía cửa phòng khép hờ: "Kế hoạch cứu vớt mì tôm, bắt đầu..."

    Cô giơ tay lên, lòng bàn tay hướng về phía cánh cửa: "59."

    Pháp trận màu u lam phá tan cửa phòng, gần như đồng thời, trong cửa truyền đến tiếng gào thét như của dã thú đang nổi giận.

    "58."

    Ác linh còn giữ được hình người mơ hồ đang thét gào xông ra từ trong phòng thu âm, như Đường Na dự đoán, đây là một ác linh cấp Bá tước.

    Tứ chi của nó đã dính lại với nhau, cả người giống như một cây gậy được tạo thành từ những miếng thịt, nếu như để mặc một thời gian nữa, rất có thể sẽ thăng cấp thành ác linh cấp Công tước, đến lúc đó nếu muốn thu phục sẽ khó khăn.

    "55."

    Vô số sợi dây thừng như tia chớp bỗng dưng chui ra từ không khí, liên tiếp quấn lên cơ thể ác linh.

    Sợi dây màu u lam giống như bụi dây gai có sinh mệnh, không ngừng quấn chặt lấy ác linh, trên sợi dây cũng sinh ra vô số đầu nhỏ đếm không xuể, chui vào trong cơ thể ác linh. Ác linh bị đau, phát ra tiếng thét giận dữ.

    Ánh đèn hành lang và phòng thu âm đồng loạt lấp lóe, trong phòng thu âm rộng mở, các nút điều khiển trên đài hoà âm tự trượt lên xuống.

    Tiếng thét chói tai của ác linh bị phóng đại mấy chục lần, vượt xa cực hạn mà một người bình thường có thể chịu đựng.

    Ngu Trạch lùi về sau một bước, Đường Na quay đầu, trông thấy bò sát nhỏ dùng hai tay bịt tai, lông mày nhíu chặt lộ vẻ đau đớn.

    Đường Na quay đầu tung một ma pháp hệ hoả cấp đại sư về phía ác linh.

    Ác linh càng đau nhức dữ dội, gầm thét biến thành gào thét, vẫn chói tai như cũ, Đường Na thầm đọc chú ngữ, cơ thể ác linh càng ngày càng thấp, dây thừng màu u lam quấn chặt lấy nó trên mặt đất.

    Một ma pháp trận cực lớn thành hình trên đỉnh đầu nó, uy áp khổng lồ bóp chặt cổ họng của nó, nó há to mồm, lại chỉ có thể phát ra tiếng gào thét vụn vỡ.

    "10."

    Đường Na đi về phía ác linh đã khó có thể động đậy. Nó sợ hãi nhìn cô, cơ thể bị trói chặt trên mặt đất liều mạng giãy giụa.

    "Giòi bọ ngông cuồng, dám bắt nạt người của tôi."

    Giày thể thao lớn chừng bàn tay giẫm lên khuôn mặt của người từng là thiên vương nhạc Pop.

    "Time over, đến trong sách ma pháp sám hối đi."

    Một tiếng nổ bóng bay vang lên, chân của cô rơi xuống mặt đất.

    Trong đệm khí của giày thể thao lớn chừng bàn tay loé ánh sáng rực rỡ giống như đang ăn mừng chiến thắng lần nữa của ma nữ.

    Nụ cười đắc ý trên mặt cô bé tóc vàng không kéo dài ba giây, thoáng cái biến thành hoảng hốt, cô xoay người, giang hai tay chạy về phía cỗ kiệu sức người...

    "Mì tôm của tôi!"

   Mì tôm trong nồi nhôm đã được nấu xong.

    Hai tay Ngu Trạch bưng quai nồi, mang ra phòng khách, một nhóc lùn kè kè theo sát anh, chỉ cần cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy ánh mắt trông mong của nhóc lùn.

    Ngu Trạch đặt nồi nhôm lên bàn, nhóc lùn tự giác trèo lên ghế cao ngồi xuống.

    Khi anh trở lại phòng bếp cầm bát đũa rồi đi ra thì nhìn thấy hình ảnh nhóc lùn nằm nhoài trên bàn, đang cố gắng vươn tay với mì tôm.

    "Cẩn thận kẻo bỏng."

    Ngu Trạch còn chưa dứt lời, Đường Na rụt tay lại như điện giật, "a" lên một tiếng.

    "Bỏng rồi hả?" Ngu Trạch bước nhanh chân đi đến trước bàn ăn, sau khi đặt bát xuống lập tức cầm tay của cô lên xem.

    Ngón tay nhỏ trắng trắng mập mập, không bị đỏ lên vì bỏng, Ngu Trạch yên lòng, nói: "Lần sau đừng như vậy nữa."

    Đường Na không phục nói: "Tôi cũng sẽ không bị thương mà."

    Ngu Trạch xoa đầu cô: "Cô sẽ đau."

    Cô ngẩn người.

    Ngu Trạch đứng múc cho cô một bát mì tôm, ngay cả đũa cũng đặt cẩn thận trước mặt cô.

    Đường Na cầm lấy đũa, lén nhìn Ngu Trạch, anh cúi đầu, đang gắp mì cho mình, chú ý tới ánh mắt của cô, anh dừng động tác, nói: "Không thể ăn nhiều hơn."

    "Không ăn thì không ăn." Cô bĩu môi.

    Cô gắp một đũa và cuộn mì tôm lại, đút vào trong miệng, phồng má nhìn Ngu Trạch.

    "Ngon không?" Ngu Trạch hỏi.

    "Ngon." Cô gật đầu.

    Ăn xong bữa ăn khuya, Ngu Trạch thu dọn nồi bát, bưng vào phòng bếp.

    Đường Na ngồi trên sofa phòng khách, ôm một túi mơ khô lấy từ ngăn tủ dưới TV và lật sách ma pháp.

    Chu Trọng đang gập bụng trong khung ảnh, hàng chữ nhỏ phía dưới vẫn không thay đổi: "Chu Trọng, nhân loại, chết vì rơi từ không trung xuống, năng khiếu chỉ đạo động tác, nguyện vọng là chiến thắng Ngu Trạch."

    Cô lật sang tờ sau, trông thấy ác linh mới thu.

    Thiên vương nhạc Pop một thời khôi phục dáng vẻ trước khi chết, khuôn mặt mờ mịt ngồi giữa khung ảnh.

    Phía dưới có một hàng chữ nhỏ: "Kha Sâm, nhân loại, chết vì mất máu quá nhiều, năng khiếu sản xuất âm nhạc."

    Vậy mà không phải sáng tác âm nhạc mà là sản xuất âm nhạc?

    Đường Na ném một quả mơ khô vào trong miệng, nhai nhóp nhép, giơ tay thả Kha Sâm từ trong sách ra, muốn xem vị thiên vương nhạc Pop một thời này nói thế nào.

    Kha Sâm là người đàn ông chín chắn hơn ba mươi tuổi, tóc vuốt keo chia ba bảy, ngũ quan anh tuấn. Sau khi ra khỏi sách ma pháp, anh ta nhìn quanh trái phải, ánh mắt nhìn thấy Đường Na cũng giống như không nhìn thấy.

    Một lát sau, anh ta quay người, không nói hai lời chạy lên tầng, Đường Na đi theo anh ta lên tầng, phát hiện anh ta đi vào phòng thu âm, sau đó...

    Ngồi xổm xuống, mặt úp vào góc tường, không nhúc nhích, không nói một lời.

    "Sao rồi?" Ngu Trạch đi từ phía sau tới, trông thấy thần tượng ngồi xổm góc tường "trồng nấm", anh hơi sửng sốt: "...Anh ấy đang làm gì vậy?"

    "Anh đi hỏi xem." Đường Na nói.

    Ngu Trạch đi về phía Kha Sâm, đối mặt với thần tượng, trong lòng anh có sự kính trọng. Sau khi đứng đằng sau Kha Sâm một lúc lâu, anh mới đưa tay vỗ nhẹ vai Kha Sâm: "Tiền bối..."

    Kha Sâm không thèm để ý, Ngu Trạch vỗ thêm mấy lần, anh ta mới ngẩng đầu lên, mặt mũi đầy vẻ không kiên nhẫn nói: "Làm gì?"

    "Tiền bối, anh đang làm gì vậy?" Ngu Trạch hỏi.

    "Cậu không có mắt à, không nhìn ra tôi đang ngẩn người sao?" Kha Sâm tức giận nói.

    Lúc Ngu Trạch có tư cách đứng chung sân khấu với Kha Sâm, Kha Sâm đã tạ thế. Mặc dù Ngu Trạch sớm nghe nói vị thiên vương này vui buồn thất thường, nhưng đối mặt chính diện vẫn là lần đầu tiên.

    Ngu Trạch còn chưa lên tiếng, Kha Sâm đã che gáy nói: "Ai đánh tôi?!"

    Một quả mơ khô rơi trên mặt đất, lăn mấy vòng.

    "Anh am hiểu cái gì, nói hết ra đi." Đường Na nói.

    "Cô bảo tôi nói thì tôi nói chắc, cô là ai?" Kha Sâm nhếch môi cười khẩy.

    Đường Na nhìn về phía Ngu Trạch: "Anh không ngại tôi đánh thêm lần nữa chứ?"

    "...Không ngại."

    Đường Na gọi Chu Trọng ra, nói: "Đi, cơ hội tìm lại sự tự tin của anh tới rồi."

    Chu Trọng không hề do dự đánh về phía Ngu Trạch, Ngu Trạch cũng không chút do dự nhấc chân.

    Sau khi Chu Trọng bị anh đá bay, trông thấy Kha Sâm cách gần nhất, bản năng hiếu chiến của ác linh khiến anh ta lập tức trừng to mắt đánh về phía Kha Sâm.

    Năm phút sau, Kha Sâm bị giáo dục bằng bạo lực một cách thê thảm đứng ở góc tường, trong quá trình giáo dục ác linh Chu Trọng thốt lên "đánh chết Ngu Trạch" cũng bị yêu cầu phạt đứng úp mặt vào tường.

    "Nói, anh có năng khiếu gì?" Đường Na hỏi.

    Kha Sâm mặt ủ mày chau, mệt mỏi trả lời: "Sản xuất âm nhạc."

    "Kỹ càng một chút." Đường Na nói.

    "Ha ha, còn phải kỹ càng thế nào nữa?" Kha Sâm rủ mắt xuống, trào phúng nhìn Đường Na còn không cao tới nửa người anh ta: "Trên danh sách sản xuất album có thể chỉ có tên của tôi, đủ kỹ càng chưa?"

    Nói năng kỳ quặc.

    Đường Na nhìn về phía Chu Trọng: "Lên."

    Lại qua năm phút, Kha Sâm sưng mặt sưng mũi rất là biết điều, liệt kê tài nghệ mình am hiểu: "Hát, viết lời, soạn nhạc, hoà âm, phối khí, thu âm, mix, master, dàn trống, guitar, piano điện..."

    "Được rồi." Đường Na ngắt lời liệt kê của Kha Sâm, quay đầu nhìn về phía Ngu Trạch: "Ngày mai bắt đầu làm việc."

    Sáng sớm hôm sau, Củng Niệm Du đi vào phòng thu âm, chỉ thấy một mình Đường Na trong biệt thự.

    "Ngu Trạch ở bên trên?" Cô ấy tò mò nhìn cầu thang tầng hai.

    "Anh ấy trở về thu dọn hành lý muốn chuyển tới..." Đường Na dừng một chút, nhìn vẻ mặt vui mừng của Củng Niệm Du, nói tiếp: "Nếu như chúng ta bàn hợp đồng ổn thoả."

    "Em bàn với chị?" Củng Niệm Du hỏi.

    "Có vấn đề không ạ?" Đường Na cười ngọt ngào.

    "...Đương nhiên không có." Củng Niệm Du cười nói: "Em đã nghĩ kỹ muốn áp dụng loại nào chưa?"

    "Em muốn thuê riêng phòng thu âm, lại thuê các chị phụ trách tuyên truyền album." Đường Na nói.

    Củng Niệm Du sững sờ: "Thuê riêng? Em tìm được đoàn đội sản xuất khác sao?"

    Đường Na nói: "Chúng em không cần đoàn đội sản xuất."

    "Không cần?"

    "Không cần." Đường Na nói chắc nịch.

    Củng Niệm Du nói: "Như thế không thoả đáng..."

    "Không thoả đáng thì tìm nhà khác." Đường Na cười ngọt ngào: "Na Na hi vọng chị Niệm Du cho một giá cả thoả đáng, như thế về sau Đản Đản chuẩn bị concert, nói không chừng Na Na sẽ cân nhắc chị Niệm Du đó."

    Củng Niệm Du nhìn ra phương án này không ổn thoả lắm, sau khi do sau một lúc lâu, cô nói: "Thuê biệt thự một trăm nghìn một ngày, có thể tự do sử dụng cả biệt thự, nếu thuê riêng phòng thu âm, một phòng thu âm mỗi ngày mười nghìn, tuyên truyền hậu kỳ dự tính khoảng ba triệu."

    Cô ngừng một chút, chủ động nói: "Nếu các em chỉ có hai người, có thể thuê phòng thu âm một gian, như thế có thể tiết kiệm một lượng lớn chi phí."

    Cứ như vậy, Đường Na giảm chi phí sản xuất từ sáu mươi triệu xuống còn ba triệu.

    Cô vẫn cảm thấy hơi đắt một xíu, nói: "Ba triệu đưa liền tay, tuyên truyền và một phòng thu âm."

    "...Các em thuê bao lâu?"

    "Một tháng."

    Củng Niệm Du do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nể mặt "concert", gật đầu.

    "Được, lần này chị không kiếm tiền, coi như kết bạn, ngày sau Đản... Ngu Trạch mở concert, mong ưu tiên nhớ đến bọn chị trước."

    Củng Niệm Du cười bất đắc dĩ nói.

    "Đương nhiên." Đường Na cười tủm tỉm vươn tay: "Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

    Củng Niệm Du đưa tay, nắm chặt bàn tay nho nhỏ:

    "Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

    Cùng ngày, Ngu Trạch và Đường Na mang theo hành lý chuyển vào biệt thự.

    Ngu Trạch như học sinh tiểu học chờ lên lớp, quay lưng về phía đài hoà âm rộng lớn, ngồi trên ghế nhìn ba người khoanh tay.

    Sau khi Kha Sâm buông bản thảo Ngu Trạch sáng tác, Đường Na hỏi: "Sao?"

    Cô hỏi câu hỏi Ngu Trạch muốn hỏi nhất, Ngu Trạch không chớp mắt nhìn Kha Sâm.

    Có thể có được sự khẳng định của Kha Sâm... cho dù là sự khẳng định của vong linh Kha Sâm sau khi chết, đối với ca sĩ nhạc Pop thế kỷ này mà nói đều là một vinh quang to lớn.

    "Viết ra thứ này, cậu sống còn có ý nghĩa gì?" Mặt mũi Kha Sâm đầy ghét bỏ.

    Đường Na cho Chu Trọng một ánh mắt, Chu Trọng đứng bên cạnh Kha Sâm giơ tay đánh một cái vào gáy Kha Sâm, người trước đây là thiên vương nhạc Pop, hiện là bệnh nhân trầm cảm.

    Kha Sâm bị "Hàng Long Phục Hổ chưởng" đánh chảy nước mắt, anh ta che gáy, vẫn không muốn ngậm cái miệng gây tai hoạ lại: "Còn sống không thoải mái, chết vẫn không thoải mái, trời đất không thể tha cho linh hồn đau khổ của tôi ư?"

    Đường Na không nhìn anh ta, nói với Ngu Trạch:

    "Chúng ta chỉ có thời gian một tháng. Trong một tháng này, anh cần phải hoàn thành tất cả các công việc từ thu âm đến sản xuất hậu kỳ dưới sự trợ giúp của Kha Sâm, anh có lòng tin không?"

    Ngu Trạch nói: "Có."

    "Không hoàn thành đúng hạn thì làm sao?" Đường Na hỏi.

    Ngu Trạch còn chưa trả lời, Kha Sâm đứng bên cạnh Đường Na đã nói trước: "Không hoàn thành thì đi chết đi, chuyện đơn giản như vậy còn không làm được, sống cũng lãng phí không khí..."

    Đường Na còn chưa ra hiệu, Chu Trọng đã đoán được suy nghĩ của chủ nhân, lại đập một cái lên gáy Kha Sâm.

    "Không hoàn thành thì nấu mì tôm cho tôi." Đường Na vỗ tay một tiếng: "Công việc bắt đầu."

    Mùa ăn dưa đi qua, ngành giải trí biến hoá theo thời tiết, cùng tiến vào mùa đông hiu quạnh.

    Phòng làm việc của Từ Sài đưa tin ảnh leak đoàn làm phim Trì Linh Âm làm việc, phòng làm việc của Vu Tâm vừa bóc phốt một sao nam tuyến mười tám yêu đương với fan hâm mộ, mỗi lần cư dân mạng trông thấy tin bài nhàm chán này sẽ hoài niệm lúc "Na cũng quá tuyệt vời" còn chưa bị report tài khoản.

    Nhanh, chuẩn, ác, bài đăng của "Na cũng quá tuyệt vời" xưa nay sẽ không làm người ta thất vọng.

    Đường Na tạm thời không có suy nghĩ dựng lại "Na cũng quá tuyệt vời", cô đã thống nhất giới paparazzi, hai paparazzi lớn cấp dưới đang chờ phục vụ cho cô, cô còn tự làm paparazzi cái gì?

123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bình luận

Truyện đang đọc