DẠ KHÚC NHO NHỎ


Lục Cẩn có chút ngoài ý muốn.
"Em đi tìm tôi?".
Bùi Đăng lại vô cùng biết lỗi mà nói.
"Thật xin lỗi học trưởng, lần trước em quên hỏi tên anh, còn quên cảm ơn nữa, phiền toái anh đưa em đến phòng y tế, còn trả tiền thuốc giúp em".
"A".
Bùi Đăng nhớ tới gì đó, kêu lên một tiếng nho nhỏ, nhìn về phía Lục Cẩn.
"Hình như em cũng quên tự giới thiệu luôn, em tên Bùi Đăng, xin hỏi học trưởng tên gì ạ?".
Bùi Đăng thật sự không hiểu nổi chính mình.

Lục Cẩn duỗi đầu lưỡi đỉnh đỉnh răng nanh, cảm thấy trong lòng có chút không hiểu vì sao mà nổi lửa, lại nhớ tới bộ dáng lần trước cậu cau mày oán giận nói "Em không thích Lục Cẩn" nên dừng một chút, lời còn chưa nói ra miệng phút chốc ở đầu lưỡi chuyển một vòng, cuối cùng nói.
"Tôi tên...!Lục, Lục Vân Tiêu".
Hạ Khi đem đồ ăn vặt đặt ở trên bàn, hứng thú dạt dào mà nhìn bọn họ, chờ đến khi nghe được Lục Cẩn nói ra cái tên này, liền kêu lên một tiếng "A", lập tức hấp dẫn sự chú ý của Bùi Đăng.

Lục Cẩn nhướng mày, ý tứ uy hiếp nhìn thoáng qua Hạ Khi, nam sinh chính trực đang tuổi dậy thì nên dáng người cao gầy, tính trẻ con đã dần dần bị hòa tan bảy phần, cái liếc mắt này thế nhưng thực sự có chút khí thế.

Hạ khi không tiếng động cười, hướng hắn chớp chớp mắt, làm động tác kéo khóa miệng lại.

Lục Cẩn cũng không tránh tay Bùi Đăng, liền cứ như vậy mang theo người đi đến trước mặt Hạ Khi, đối phương nửa điểm khí chất của người trưởng thành cũng không có, xin tha.
"Thầy chưa nói gì hết, không biết gì hết, em đừng tới tìm thầy!".
Lục Cẩn kỳ quái nhìn một cái.
"Tôi lấy thuốc".
Hạ Khi đứng đắn lại.
"Bệnh gì? Em bị bệnh sao?".
"Bạn học chơi bóng bị thương cổ chân".
Hạ Khi lập tức đến quầy thuốc cầm hai lọ cao tới, ở máy thanh toán bấm giá tiền, Lục Cẩn còn chưa kịp lấy hóa đơn, bàn tay đang nắm lấy tay hắn của Bùi Đăng liền bay nhanh qua nhận lấy.
"Lần trước phiền toái học trưởng, lần này em trả giúp anh!".
Lục Cẩn tiếp nhận túi thuốc Hạ Khi đưa, có chút bất đắc dĩ mà nhìn Bùi Đăng, muốn nói lại sợ quá nặng lời làm tổn thương đến đứa nhỏ.
"Cao này so với thuốc lần trước đắc hơn, lúc này em lại thành người chịu thiệt".
Bùi Đăng không thèm để ý mà cười cười, từ nhỏ ba mẹ đã dạy cậu không thể thiếu ân tình của người khác, người khác đối tốt với mình không thể chỉ nhận lại mà không cho đi, dù sao cũng phải có tới có lui mới được.

Cho nên mục đích của cậu chính là cảm tạ vị học trưởng này, hơn nữa đem tiền thuốc trả lại cho người ta, hiện tại mục đích đã đạt thành, cậu lại ngoan ngoãn hướng đối phương lễ phép đáp.
"Cảm ơn học trưởng Lục lần trước đã đưa em tới đây".
Hạ Khi ở bên cạnh cảm thán.
"Đứa nhỏ nhà ai lại có thể đáng yêu đến như vậy?".
Lục Cẩn làm lơ Hạ Khi, nắm cổ áo Bùi Đăng, đem tiểu thiếu niên chuẩn bị rời đi kéo trở về.
"Có rảnh không?".
"Sao ạ?".
Bùi Đăng mờ mịt.
"Đi theo tôi một chuyến, tôi mời em ăn cơm chiều".

Mắt nhìn thấy Bùi Đăng muốn lắc đầu, hắn lại nói.
"Không cho lắc đầu, ăn ở căn tin không đắc, huống chi vẫn còn hơn nửa giờ nữa mới tới tiết tự học buổi tối, thời gian cũng đủ".
Bùi Đăng nghĩ không ra lý do cự tuyệt, cậu không giỏi nói dối, cũng tìm không ra cái cớ nào khác, huống chi cậu cảm thấy vị học trưởng Lục này thật hợp mắt mình, hai người ở chung cũng không xấu hổ, đành phải ngoan ngoãn gật đầu.
"Vừa gặp mà như thân thiết từ lâu" Bùi Đăng nghĩ.
Khóe môi Lục Cẩn cong lên.
"Ngoan".
Hắn thuận tay cầm lên đồ ăn vặt Hạ Khi đặt trên bàn, đối phương tức giận đến hô to.
"Đây là tặng cho Tiểu Bùi".
Hắn đem đồ ăn vặt cõng trên vai.
"Biết, cầm giúp em ấy".
Bùi Đăng liền ngửa đầu nhìn hắn, nghiêm túc mà nói.
"Chia cho học trưởng ăn chung".
Lục Cẩn cảm thấy Hạ Khi nói đúng, đứa nhỏ nhà ai đáng yêu quá chừng.

Lục Cẩn trở về đội bóng rổ đem cao đưa cho đồng đội trước, đối phương tiếp đón hắn.
"Buổi tối đội bóng cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, chúc mừng chiến thắng hôm nay một chút".
Đội bóng của bọn họ căn bản là chưa từng thua, nếu thật muốn chúc mừng chỉ sợ mỗi ngày đều có thể ăn cơm, bất quá này là cái cớ mà nam sinh trong đội bóng nghĩ ra để giải phóng chính mình mà thôi, chắc lại cùng huấn luyện viên nói nửa ngày mới tranh thủ được buổi "Chúc mừng" này.

Lục Cẩn đôi tay cắm túi.
"Các cậu cứ đi đi, tôi có việc".
"Sao vậy? Thật vất vả mới tranh thủ được, lão đại không đi thật sao? Chuyện gì lại quan trọng như vậy?".
"Tôi muốn...!chăm thỏ con".
Lục Cẩn hướng bọn họ nâng nâng cằm.
"Các cậu chơi vui vẻ".
Chờ thân ảnh Lục Cẩn biến mất ở sân bóng rổ, một đám hai mặt nhìn nhau...
"Cậu ta nói muốn đi làm gì? Chăm cái gì?".
"Lão đại nuôi thỏ khi nào?".
Chu Hạc mới vừa tắm xong ra tới, không gặp được Lục Cẩn, nhưng nghe thấy được các đồng đội thảo luận, nhất thời hai mắt sáng ngời, chẳng lẽ tiểu cô nương tìm tới thật? Cậu ta chớp mắt, vỗ vỗ bả vai đồng đội.
"Tôi cũng có chút việc, các cậu đi ăn, đừng đợi tôi".
"Này...!lại là chuyện gì? Không phải cũng là chăm thỏ con đó chứ?".
"Dạo này thịnh hành nuôi thỏ con sao?".
"Thầy quản lý đồng ý cho nuôi thỏ con? Tôi có thể nuôi mèo không?".
Chu Hạc thân cao chân dài chạy trốn nhanh, nhưng thật ra cậu ta chính là muốn đuổi theo Lục Cẩn cùng Bùi Đăng, lúc cậu ta chạy tới lại chỉ nhìn thấy bóng dáng hai nam sinh, trong lòng hoài nghi mình đã nhận sai người.

Cậu ta chưa từ bỏ lại cố ý vòng lên phía trước nhìn một vòng, cũng không thấy tiểu cô nương trong dự đoán, mới vừa mở miệng hô một chữ "Lục", Lục Cẩn ở bên tai cậu ta thấp giọng nói.
"Không được gọi tên tôi".
Chu Hạc mờ mịt mà "A" một tiếng, không hiểu được Lục Cẩn đây là đang làm cái gì, hắn thử thăm dò hỏi.
"Vậy tôi gọi lão đại có được không?".
"Sao cũng được".
Lục Cẩn nói.


Chu Hạc liền hỏi hắn.
"Lão đại, cậu không cùng đội bóng đi ra ngoài ăn cơm? Đây là...".
Tầm mắt tò mò của cậu ta dừng ở trên người Bùi Đăng.
"Học đệ, tên Bùi Đăng".
Lục Cẩn giới thiệu, lại đối Bùi Đăng nói.
"Người này không quan trọng, không cần nhớ tên".
Chu Hạc tức giận đến nhảy dựng lên.
"Sao lại có thể, tôi quan trọng vô cùng, tiểu học đệ, anh tên Chu Hạc, tên của anh vô cùng dễ nhớ".
Bùi Đăng buồn cười.
"Học trưởng Chu".
Chu Hạc lại hỏi.
"Hai người đây là muốn đi ăn cơm sao? Cùng nhau đi".
Cậu ta căn bản không cho người khác có cơ hội cự tuyệt, vô cùng tự giác mà đi ở phía trước dẫn đường.
"Lầu ba vừa mới khai trương một nhà ăn, đồ ăn ở đó đặc biệt ngon, nghe nói thịt bò trong món bò kho còn lớn như vậy...".
Cậu ta khoa chân múa tay cố gắng diễn tả độ lớn mình muốn.
"Lớn như vậy...!Không đúng, thịt bò lớn như nắm tay, hai người ăn qua chưa?".
Lục Cẩn ngữ khí nhàn nhạt.
"Thịt bò lớn như nắm tay, cậu muốn ăn sao?".
Chu Hạc lập tức câm miệng, ngừng không đến nửa phút lại tiến đến bên người Bùi Đăng.
"Học đệ em học ban nào? Anh che chở em...".
Lời còn chưa dứt, đã bị Lục Cẩn nắm cổ áo ném qua một bên, thuận tay ném cho cậu ta một túi đồ ăn vặt.
"Cầm".
Bùi Đăng cong mắt cười, bộ dáng Chu Hạc dễ gần, ngữ khí chân thành tha thiết lại nhiệt tình, rất khó làm người ta không thích.
Lúc tới trước cửa nhà ăn mà Chu Hạc mãnh liệt đề cử, Lục Cẩn dừng lại bước chân.

Bên trong trang trí mành treo màu sắc ngọt ngào, đèn lồng có hình dạng động vật nhỏ đáng yêu màu sắc ấm áp, trên mặt tường vẽ các hoa văn thú vị.

Ghế sô pha dựa tường chất đầy thú bông, bàn ghế gỗ được sáng tạo thành hình dạng xe ngựa cổ tích.

Lục Cẩn tùy ý nhìn lướt qua, đồ ăn của các nữ sinh ngồi ở mấy bàn sát cửa sổ đều là bánh macaron* hình dạng trái tim hoặc là động vật đầy màu sắc, đáng yêu vô cùng.

Chu Hạc nửa điểm cũng không phát hiện Lục Cẩn kháng cự.
(*Bánh macaron:
Macaron là món bánh ngọt nổi tiếng bậc nhất nước Pháp.

Những chiếc bánh ngọt tròn, nhỏ, đế bằng và có nhân ở giữa.


Điểm nổi bật của nó là có màu sắc sặc sỡ, mềm mại, có thể tan ngay trong miệng và rất ngọt.

Bánh được làm từ ba thành phần: lòng trắng trứng, bột hạnh nhân và đường.

Một số loại nhân phổ biến cho bánh là ganache (kem và chocolate), kem hoặc mứt)
"Vào thôi, nghe nói hương vị không tồi, thật nhiều người tới, lại qua một lát sẽ không có chỗ ngồi".
Lục Cẩn cúi đầu vừa vặn nhìn thấy đôi mắt mở tròn tròn của Bùi Đăng lóe lên sự chờ mong nóng lòng muốn thử.

Thấy tầm mắt hắn dừng ở trên người mình, tiểu thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn lại.
"Học trưởng, chúng ta đi vào thôi?".
Dường như cậu thật sự rất muốn đi vào, cũng chẳng chú ý âm cuối không tự giác mà mang theo một chút thúc giục cùng làm nũng.
"...!Vào thôi".
Lục Cẩn thấy chết không sờn, bước nhanh đi vào, cũng không muốn nhân viên cửa hàng tiếp đón, lập tức đi đến một góc ngồi xuống, mỗi bàn đều có mành cửa sổ ngăn cách, miễn cưỡng chặn lại tầm mắt người khác.

Cửa hàng này khách hàng phần lớn là nữ sinh, ba nam sinh đột nhiên đi vào tự nhiên không khỏi hấp dẫn ánh mắt của mọi người, chỉ tiếc Lục Cẩn người cao chân dài, hai ba bước liền biến mất khỏi tầm nhìn.

Huống chi so với ba người bọn họ, rõ ràng mỹ thực trước mặt càng có lực hấp dẫn hơn, các nữ sinh tò mò mà nhìn nhìn sau đó liền thu hồi tầm mắt.

Bùi Đăng chậm nửa bước, là bị Lục Cẩn lôi kéo đi qua, chỉ có Chu Hạc đi được thảnh thơi, còn có tâm tình mà đánh giá bài trí của nơi này một chút.

Nhìn thấy nữ sinh cùng lớp, còn thò lại gần hỏi chỗ này món nào là ngon nhất.
Một lát sau khi Chu Hạc đã ngồi xuống ghế, miệng còn không ngừng phê bình một chút hành vi vứt bỏ đồng đội của Lục Cẩn cùng Bùi Đăng, sau đó cầm lấy thực đơn chọn vài món rồi giao lại cho phục vụ.
"Nghe nói mấy món này là ăn ngon nhất, chúng ta cũng thử xem".
Bùi Đăng thích cách bài trí của cửa hàng này, mang theo một chút phong cách lãng mạn cổ tích.

Từ nhỏ thẩm mỹ của cậu đã như vậy, trước kia còn từng bị người khác cười nhạo quá mức ấu trĩ, thậm chí còn chê cười cậu giống con gái, là ba mẹ lau nước mắt cho cậu, nói với cậu thích cổ tích không hề sai, những người dùng "Giống con gái" cười nhạo người khác mới chân chính là người không tôn trọng phụ nữ.

Vì thế tiểu Bùi Đăng không hề áp lực việc thể hiện sự yêu thích của chính mình, những người cười nhạo cậu cậu liền không chơi chung với bọn họ nữa, thậm chí còn dùng răng dùng nắm tay phản kích.
Cậu nhớ rõ lúc ấy còn có một tiểu mập mạp trầm mặc ít lời nhưng vẫn kiên định mà đứng ra bảo vệ mình, khi người khác cười nhạo cậu tiểu mập mạp sẽ vươn đôi tay sờ mặt cậu nói yêu thích cậu, còn đứng ở trước người cậu chặn lại ánh mắt trào phúng của người khác, thậm chí còn dùng nắm tay của mình đánh người.

Đối phương là người bạn tốt nhất thời thơ ấu của cậu, chỉ tiếc lại chuyển nhà, hai bên như vậy mất đi liên hệ, đối phương cũng không có tuân thủ hứa hẹn, chỉ sợ đã sớm đem cậu quên đến không còn một mảnh.
Nghĩ đến đây, tâm tình Bùi Đăng không khỏi trở nên uể oải một chút.

Chu Hạc ở một bên khen bài trí của nhà ăn, thậm chí thuộc như lòng bàn tay mà báo ra tên mấy nhân vật truyện tranh được vẽ trên tường.

Hai mắt Bùi Đăng sáng ngời, vui sướng mà cùng cậu ta giao lưu, hai người ngày thường đều thích xem manga** anime***, trong ngoài nước đều có đọc qua, đề tài nhiều đến nói không hết.

Lục Cẩn ngày thường lại không chú ý đến mấy thứ này, trước mắt thật ra không có cơ hội chen vào cuộc trò chuyện, hắn có chút bực bội mà thay đổi dáng ngồi, một tay chống cằm, chán đến chết chuyển động chiếc đũa trong tay.
(**Manga (tiếng Nhật: kanji: 漫画, hiragana: まんが, katakana: マンガ, Hán-Việt: mạn họa) là một cụm từ trong tiếng Nhật để chỉ các loại truyện tranh và tranh biếm họa.

Manga được xem là từ đặc biệt để chỉ riêng truyện tranh xuất phát từ Nhật Bản.

Manga có rất nhiều những sắc thái khác nhau từ những thể loại người lớn cho đến những thế loại thiếu nhi người nhỏ tuổi.

Có thể nói thế giới manga là một cái gì đó rất là vi diệu nó đánh dấu và nền móng cho sự phát triển của anime sau này.
Những bộ truyện tranh manga gắn liền với tuổi thơ của nhiều người, đặc biệt là các bạn thuộc thế hệ 8x, 9x.


Nhắc đến truyện tranh, người đọc sẽ nghĩ đến những tác phẩm từng nổi tiếng một thời như: Thủy thủ mặt trăng, One Piece, 7 viên ngọc rồng, Dấu ấn rồng thiêng, Conan, Nhóc Maruko, Shin cậu bé bút chì...!Truyện tranh manga xuất bản ra thị trường không chỉ là thứ để giải trí, chúng còn được dùng với nhiều mục đích như giáo dục con người.
Mangaka là người sáng tác truyện tranh)
(***Anime (アニメ) là một từ mượn trong tiếng Anh.

Đó là từ tiếng Anh: "Animation" nghĩa là "phim hoạt hình".

Nói cách khác "Anime" là các bộ phim hoạt hình của Nhật Bản được sản xuất từ các tác phẩm truyện tranh Manga.

Hiện nay, Anime được cả thế giới biết đến rộng rãi và được rất nhiều bạn trẻ yêu thích.

Anime cũng được công nhận là nét văn hóa đặc trưng của người Nhật Bản)
Hồi cấp hai đều rất thịnh hành trò xoay bút, tan học thường xuyên có thể nhìn thấy cả phòng học giấy bút bay tán loạn, Bùi Đăng cũng có học qua, bất quá chỉ biết được các kiểu đơn giản nhất, chỉ biết đem bút đặt ở giữa ngón trỏ cùng ngón giữa mà xoay.

Nhưng Lục Vân Tiêu lại năm ngón tay tung bay, đem một chiếc đũa ở trong tay xoay thành hoa, tàn ảnh cũng khó thấy, lập tức hấp dẫn lực chú ý của Bùi Đăng, cậu bày ra vẻ mặt bội phục mà nhìn Lục Vân Tiêu.
"Học trưởng Lục thật là lợi hại".
Ngữ khí vô cùng sùng bái, hơn nữa vẻ mặt cậu cũng rất nghiêm túc, phảng phất như đối phương đã làm ra được chuyện gì ghê gớm lắm, ai không biết còn tưởng rằng hắn đạt được quán quân xoay bút toàn quốc.

Chính sự đồng tính tán thành như vậy thường thường càng có thể làm nam sinh đạt được cảm giác kiêu ngạo, Chu Hạc nghe vậy lập tức bị khơi dậy lòng hiếu thắng, muốn lấy chiếc đũa xoay, cậu ta cũng có thể làm được.

Kết quả tay mới vừa chạm được một chiếc đũa, Lục Cẩn liền nhướng mày nhìn về phía cậu ta, Chu Hạc bừng tỉnh, thu tay lại, nhìn thấy ánh mắt Lục Cẩn dời đi, cậu ta lại thử thăm dò vươn tay tới gần một chiếc đũa.

Quả nhiên, ánh mắt lãnh đạm của Lục Cẩn lại nhìn qua, phảng phất không tiếng động mà nói nếu cậu ta dám xoay liền thử xoay xem.

Chu Hạc ngoan ngoãn, cúi đầu nghiên cứu mặt bàn.

Lục Cẩn hỏi Bùi Đăng.
"Muốn học?".
Bùi Đăng dùng sức gật đầu, ngẩng đầu hỏi hắn.
"Học trưởng có thể dạy em sao?".
"Lần sau".
Lục Cẩn đem chiếc đũa buông xuống, giúp Bùi Đăng lấy ra chén đũa.
"Ăn cơm trước".
Tốc độ lên món của nhà ăn này rất nhanh, chỉ thoáng cái phục vụ đã dọn xong một bàn đồ ăn, Lục Cẩn vừa nhìn thấy mèo nhỏ, chó nhỏ, trái tim nhỏ đầy bàn liền cảm thấy gân xanh trên thái dương giật đến muốn ngừng cũng ngừng không được, nhưng Chu Hạc cùng Bùi Đăng lại ăn đến hứng thú dạt dào.

Bùi Đăng còn đề cử cho Lục Vân Tiêu một chiếc bánh nhân dứa.
"Học trưởng Lục, cái này ăn ngon".
Dưới ánh đèn ấm áp, Lục Cẩn chọn một khối bánh nhân dứa ăn vào miệng.

Hơi mềm rất ngọt, đích thực ăn ngon.
...
Đáng lẽ hôm nay sẽ chạy hai chương nhưng toi bệnh nữa rồi nên đành phải vỡ kế hoạch ????????????.

Chỉ muốn nói thêm một chút là macaron ăn ngon lắm luôn ????????????..


Bình luận

Truyện đang đọc