DÃ THÚ DƯỚI VÁY EM

Cả người Vân Đóa không được khỏe cho lắm, cô vội vàng túm lấy chăn bông run rẩy quấn quanh người.

"Anh!" Cô đưa tay chỉ vào Lệ Kiêu, hai tai đỏ bừng giống như ngay sau đó sẽ phun khí, "Lưu manh! Không biết xấu hổ!"

Hàng lông mày đứt đoạn của Lệ Kiêu hơi cau lại.

Tiểu cô nương này sao mới vừa tỉnh đã liền mắng chửi người khác vậy nhỉ —— không đúng, sao cô ấy lại ngủ ở chỗ này?

Vân Đóa cũng hỏi câu tương tự, vẫn là giọng nói lanh lảnh: "Ai cho anh vào!!"

Vừa hỏi cô vừa vươn cổ nhìn về phía cửa, như thể nghi ngờ anh còn có đồng bọn đang trốn ở đó.

Thật đúng là lưu manh.

Lệ Kiêu có chút khó chịu không thể hiểu nổi. Anh tự thấy chính mình là một thanh niên tốt, như thế nào mỗi lần đến trước mặt cô gái này, lại bị nói là "Lưu manh" cơ chứ.

Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô gái đang sợ hãi và giận dữ, sau đó cầm thẻ phòng trên tay lắc lắc,"Đây là phòng tôi."

Vân Đóa trừng mắt nhìn thẻ phòng trên tay anh vài giây, sau đó lại quay đầu nhìn thẻ phòng của mình đang đặt trên tủ đầu giường.

Nhìn hồi lâu, cô cũng không nghĩ ra được là nguyên nhân gì, ánh mắt một lần nữa chuyển đến cơ thể Lệ Kiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ thêm một tầng.

"Vậy anh vì cái gì mà không mặc quần áo!"

Lệ Kiêu sửng sốt một chút, vô thức rũ mắt xuống nhìn cơ thể mình.

"Vào phòng của mình thì tại sao không thể cởi quần áo" Lệ Kiêu ra vẻ có lý mà hỏi lại, "Không phải em cũng cởi đó sao?"

Đàn ông đã ở nhà thì ai còn ăn mặc chỉnh tề chứ. Đừng nói đang ở một mình, cho dù là ở ký túc xá nam có một đám người, thì cũng sẽ cởi mà thôi.

Lệ Kiêu chỉ là ăn ngay nói thật.

Nhưng mấy lời thẳng thắn này của anh rơi vào tai Vân Đóa, là lại thăng một bậc đùa giỡn lưu manh.

"Anh, anh nói gì đấy ——" Mặt Vân Đóa đỏ bừng, "Đúng là mồm miệng lang hổ!"

Người đàn ông cao lớn đứng trước giường cô, nửa người trên màu đồng tinh tráng hữu lực, khối khối cơ bụng rõ ràng, cảm giác tồn tại đặc biệt mạnh mẽ.

Vân Đóa vô cùng ngượng ngùng, còn có chút sợ hãi. Cô thật sự sợ anh lại làm ra hành vi lang hổ gì đó, ví dụ như cởi luôn cả quần và vân vân......

Cô bối rối cúi đầu, lúc này mới thấy rõ cách ăn mặc của mình hiện tại —— đai lưng áo ngủ lơi lỏng, trước ngực lạnh lẽo, tựa hồ đã lộ ra nơi không nên lộ. Trên đùi cũng không có chỗ nào đàng hoàng, vạt áo ngủ mở toang, đang bên bờ vực nguy hiểm.

Vân Đóa đỡ trán.

Cô kéo chăn bông quấn vào người, nhỏ giọng nói: "Sao anh không ra ngoài nhanh đi...."

Sau khi biết bộ dạng hiện tại của mình, cô không dám cãi nhau, thậm chí còn chẳng dám liếc nhìn anh một cái nào......

Lệ Kiêu hậu tri hậu giác "A" một tiếng, nhẹ chớp mắt hai lần.

Anh đúng thật là nên đi ra ngoài. Cô gái nhỏ đang đỏ mặt tía tai, giọng nói run run có chút nức nở, thật giống như anh đã bắt nạt cô vậy.

Lệ Kiêu có chút không đành lòng nhìn Vân Đóa đang bĩu môi sụt sịt. Anh cầm lấy áo đang muốn đi ra ngoài, ánh mắt lại vô tình thoáng nhìn qua nốt ruồi nơi đầu vai.

Mọi sự chú ý của cô gái đều đang đổ dồn vào chiếc chăn bông. Cô hơi cúi đầu, cổ áo choàng tắm đổ xuống. Có lẽ vì làn da quá mịn màng, bả vai căn bản không giữ được vạt áo lơi lỏng, nốt ruồi chu sa cứ thế mà lộ ra.

Chết người nhất chính là cái loại như ẩn như hiện này, khán bất chân thiết, giống như ôm tỳ bà che nửa mặt, cố ý câu dẫn.

Lệ Kiêu mâu quang khẽ động, hầu kết trượt vài lần, nhất thời có chút hoảng thần.

Vân Đóa lại giống như đang kéo củ cải, từng chút từng chút kéo chăn bông thu trở về, kéo đến gần hết chăn đột nhiên bị vướng mà dừng lại —— cô không nhìn thấy góc chăn trên mặt đất đang bị Lệ Kiêu giẫm lên.

Cô càng thêm dùng sức mà kéo.

Cô gái nhỏ bình thường ngay cả vặn nắp chai cũng khó khăn, nhưng lúc này phỏng chừng là vì nóng lòng che chắn chính mình, thẹn tâm kích phát tiềm năng, cô dùng sức đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, rốt cục "soạt" một tiếng đem chăn kéo lại ——

Ngay cả người đàn ông trước giường cũng mất đà mà bị kéo đến trước người cô:)      *nghi ngờ ai kia cố để "bị" kéo nha

Lệ Kiêu đang lơ đễnh, trọng tâm không ổn định, nửa người trên đang để trần lập tức đập xuống giường.

Phản ứng đầu tiên của Vân Đóa lại là anh đang cố tình lao về phía cô!

Cô sợ tới mức kêu lên cũng không nổi, nắm lấy được thứ trong tay thì ném nó về phía anh. Gối đầu, ống nghe điện thoại, còn có mấy đồ linh tinh không rõ, tất cả đều nhắm về phía đầu Lệ Kiêu, nhưng đều vô lực đáp xuống mặt đất.

Chỉ có duy nhất một món đồ nằm ương ngạnh ở lại —— chính là áo ngực ren đang nằm vắt vẻo trên vai anh, vải dệt mỏng manh vừa vặn đáp đúng đầu vai.

Lệ Kiêu dùng một tay nâng người dậy, anh nhíu mi cầm thứ trên vai mình lên đang muốn ném đi, lúc nhìn thấy động tác ngay lập tức cứng đờ.

Anh trừng mắt nhìn chằm chằm áo ngực mềm mại màu hồng nhạt trong tay, mi mắt chậm rãi mở to, nghiêm túc như đang đánh giá vật thể ngoài hành tinh.

"A!!!"

Vân Đóa hét lên một tiếng, trái tim cô hoàn toàn vỡ vụn.

**

Lúc Trần Hi đến phòng tìm Vân Đóa, nhấn chuông cửa vài lần bên trong cũng không có động tĩnh gì.

Em gái này của cô là kiểu người một lần ngủ thì ngay cả động đất cũng chẳng thèm tỉnh lại. Trần Hi lại tiếp tục gọi đến mấy cuộc điện thoại nhưng vẫn không ai nhấc máy.

Bên kia Kỳ Lãng cũng đang gọi điện thoại. Nửa giờ trước Lệ Kiêu có nhắn một tin: 【 đã về phòng】

Kỳ Lãng không nghĩ tới Lệ Kiêu lại quay về, liền nhanh chóng gọi điện.

Em gái kia còn đang ở trong phòng, anh lo lắng hai người chạm mặt nhau. Kiêu ca tính tình ra sao anh đã biết, còn tiên nữ cảm giác cũng không phải dạng dễ chọc.....

Nếu thực sự nháo ra chuyện gì xấu hổ, Kiêu ca khẳng định sẽ tiêu diệt mình mất.

Anh gọi hai cuộc vẫn không ai nhấc máy, quay đầu vừa thấy Trần Hi cũng đang cau mày bấm di động.

"Em cũng gọi không được?"

Trần Hi lắc đầu, "Không nhấc máy, không biết có phải ở trong phòng ngủ không......"

Kỳ Lãng đột nhiên ngẩng đầu, mi tâm khẽ nhảy đầu óc chấn động.

Em gái xinh đẹp ở trong phòng, Kiêu ca cũng trở về phòng, hai người không tiếp điện thoại ——

Ôi......

Kỳ Lãng đưa tay ngăn Trần Hi đang tiếp tục gọi, "Đừng!"

Trần Hi: "A?"

"Em đừng quấy rầy người ta......" Còn chưa kịp nói hết câu, đã chợt nghe có người dắt giọng hét hô gì đó——

Không nghe rõ được là câu gì, nhưng hiện trường lập tức trở nên rối loạn.

**

Cánh cửa đóng lại sau lưng Lệ Kiêu, theo sau là tiếng sập cửa rầm thật lớn.

Lệ Kiêu bất đắc dĩ nở nụ cười, sải chân dài đi về phía trước.

Anh nhún vai, chỉnh chỉnh lại áo thoạt nhìn khá chật vật. Nhưng cũng quả thật là chật vật, ngay cả giày cũng chưa kịp mang đã bị đuổi ra khỏi cửa.

Nếu anh không đi, nhìn thái độ của cô gái kia cũng có khả năng cô sẽ cùng anh đồng quy vu tận:)

Thời điểm cô xù lông tức giận thật ra chẳng dọa được ai, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi không có lực uy hiếp gì. Lệ Kiêu nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ hung hăng, khóe môi lại bắt đầu cong lên.

Anh đi chân trần dọc trên hàng lang về phía thang máy, vừa đi vừa chỉnh trang lại quần áo. Lúc nâng tay định bấm thang máy, đầu ngón tay vô thức dừng lại trên không trung, mày kiếm chậm rãi nhíu chặt.

Sao lại xảy ra vào lúc này?!!

Lệ Kiêu nhìn theo nơi phát tiếng la hét

Tiếng ồn ào ngày càng lớn và gần hơn, theo sau là một loạt tiếng bước chân cùng thét chói tai.

"fire! there"s a fire! run!! ( cháy, có cháy, chạy mau)"

Lệ Kiêu giật mình, trong tiềm thức muốn chạy về phía cầu thang, nhưng mới vừa nhấc chân, động tác lại ngưng trệ.

Anh do dự vài giây, sau đó quyết định quay đầu liều mạng chạy về phía ngược lại với đám đông đang sơ tán.

**

Vân Đóa đang đứng dưới vòi hoa sen, tâm tình cô suy sụp vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại.

Cô đã suy nghĩ rất nhiều, nhớ đến lần này trước khi xuất ngoại bà nội đã xem hoàng lịch, nói tháng này cung Bò Cạp nghịch thủy, khi hai người có từ trường đối lập gặp nhau sẽ tạo ra một thảm họa......

Trước kia, Vân Đóa không tin mấy cái này, nhưng hiện tại đã tin rồi.

Cô chậm rãi thở dài, đưa tay vặn vòi hoa sen đến mức tối đa, nâng cao chiếc cổ thon dài xinh đẹp rồi dội nước ấm lên mặt.

Vẫn là xấu hổ muốn chết.

Ngay khi nhắm mắt lại, khuôn mặt cũng như cơ ngực và cơ bụng cường tráng của Lệ Kiệu sẽ hiện ra....

Từ quán bar đến nhà thi đấu và khu vui chơi, người đàn ông này khiến cô cảm thấy càng ngày càng phức tạp.

Loại này cảm giác không rõ này làm cô vô cùng bất an.

Trước nay cô rất ít tiếp xúc với nam giới, thứ nhất là tỷ lệ nam nữ trong trường mất cân đối nghiêm trọng, thứ hai là vì Vân Đóa luôn cố ý hoặc vô ý từ chối tiếp xúc với người khác giới.

Nhưng từ chối cũng vô ích, cô có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, cho nên dù không có ý định thu hút ong bướm nào vây quanh, nhưng vẫn có nhiều người tình nguyện bay vào biển lửa.

Người theo đuổi cô không ít, nhưng Vân Đóa đối với mấy chuyện này đều cự tuyệt thẳng thừng.

Cô chưa từng yêu đương, nếu muốn nói, liền một chữ —— tang.

Vài câu nói nổi tiếng của Vân Đóa tiểu thư:

"Vì cái gì muốn yêu đương, xem di động không đủ vui sao?"

"Tôi tình nguyện lựa chọn có tiền và cô độc sống cả quãng đời còn lại."

"Đúng vậy, tôi chính là người nguyệt lão lấy dây trói cũng không tới:)"

......

Trốn tránh quan hệ thân mật. Người đàn ông nào có ý muốn không đứng đắn đều bị cô dán nhãn "Nguy cơ".

Lúc ở quán bar nhìn thấy anh, Vân Đóa cảm thấy người đàn ông này là "Nguy cơ trong nguy cơ".

Lúc sau lại phát sinh liên tiếp chuyện buồn cười ngoài ý muốn, hoàn toàn ngoài dự kiến của cô. Vân Đóa vẫn trước sau như một, muốn cách thật xa cái người "nguy cơ" kia, nhưng thật khôi hài làm sao, bọn họ lúc nào cũng gần nhau đến mức khó tin......

Vân Đóa nuốt nước bọt, khe khẽ thở dài.

Cô bây giờ bất lực, đáng thương và yếu đuối.

Là cảm giác bị vận mệnh bóp nghẹt.

Vân Đóa lắc lắc đầu, đem van nước đóng lại. Tiếng nước ngừng chảy, lúc này cô mới nghe thấy bên ngoài dường như có động tĩnh gì đó.

Cửa đang bị đập, nghe có vẻ dữ dội và khẩn trương.

Vân Đóa bối rối kích động xoa xoa tay lên người. Không đợi cô lên tiếng trả lời, bên ngoài đã vang "rầm" một tiếng làm cho người ta sợ hãi.

Có vẻ như ai đó đã phá cửa vào.

Còn chưa kịp mặc quần áo, đã bị choáng váng một phen, hai tay theo bản năng che ở trên người, sợ tới mức một câu cũng không dám nói.

"Em có ở bên trong không?"

Là thanh âm của anh.

Có vẻ rất sốt ruột.

Cô há miệng thở dốc, gian nan trúc trắc "A" một tiếng, cả người vẫn đứng yên tại chỗ.

"Mau ra đây!" Giọng nói của Lệ Kiêu nghe càng nóng nảy, thậm chí còn có chút hung dữ, "Đến lúc này rồi em còn ở trong đó làm gì!"

Vân Đóa:...... Ở phòng tắm còn có thể làm gì chứ.

Nhưng thật ra anh xông tới như vậy, là muốn để làm gì?!!.....

Đang bối rối, cô chợt nghe Lệ Kiêu bên ngoài lại hô "Không còn kịp rồi, em dừng lại đi", thân thể Vân Đóa vô thức làm theo lời anh nói, sau đó "Bang"" ——

Cửa phòng tắm trực tiếp đá văng ra, cả cánh cửa rơi xuống!

Vân Đóa trợn mắt há hốc mồm. Cô thậm chí không kịp có phản ứng, ngay cả một tiếng"A" cũng chưa nói ra, liền nhìn thấy có một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa.

Giây tiếp theo, chiếc chăn bông màu trắng đã ập đến quấn lấy người cô. Cả người đều bị bao lấy, chăn bông che chắn đến cổ.

Khuôn mặt anh xuất hiện từ phía sau.

Vân Đóa còn đang bối rối mở to mắt, đang định mở miệng liền bị anh giơ ngón trỏ áp lên môi khẽ "suỵt".

Cô lập tức im lặng.

"Cháy." Lệ Kiêu thấp giọng nói, một bên quấn chăn bông quanh cô thêm hai lần, làm cho nó chặt hơn.

Anh bình tĩnh nói, nhưng sau khi nghe thấy, toàn thân cô liền run lên.

Đầu giống như chưa phản ứng lại, nhưng trên người đã nhịn không được mà bắt đầu phát run. Cô không nói lời nào, chỉ thấy anh đang cởi áo đặt dưới vòi nước, sau đó đặt chiếc áo ướt sũng lên mũi miệng cô.

Hơi thở quen thuộc dồn dập đánh về.

"Đừng sợ."

Lệ Kiêu vươn cánh tay cường tráng, vững vàng ôm lấy cô, "Tôi mang em đi ra ngoài."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lệ Kiêu thật sự là bạn trai lực maxxxxx a a a

Bình luận

Truyện đang đọc