ĐẶC CÔNG HOÀNG PHI

“Đánh nhỏ xong, lại đến lớn.” Đông Thiên Vương đứng phía sau Lạc Vũ, hai tay ôm ngực vừa thấy, trên mặt tràn ra vẻ tươi cười lãnh đạm như trước, không lạnh không nhạt nói.

Lạc Vũ nghe vậy, mi sắc bất động, có chút nghiêng mặt nhìn lại.

Cát vàng bay lên, một mảnh sát khí cuồn cuộn.

Mà ngay sau khi Xích Luyện Cưu Hồng con chết hết, con lớn phẫn nộ hiện thân.

Xa xa cuối chân trời, một cỗ khói đặc màu đen bốc lên trên khoảng không sa mạc.

Cuồn cuộn mà lên, mau lẹ bay lên như điện, mà không phải một loại lượn lờ bay lên như khói xanh rồi biến mất.

Khóe mắt Đông Thiên Vương liếc thấy khói đen dày đặc bốc lên, tâm tư vẫn luôn trầm tĩnh của hắn cũng bị phá vỡ, sắc mặt đột nhiên khẽ biến, đôi mắt rất nhanh híp lại.

Trong đôi mắt yêu mị chợt lóe mà qua sắc bén cùng lạnh duệ.

Mà ngay lúc đôi mắt hắn híp lại trong nháy mắt.

Con rắn lớn Xích Luyện Cưu Hồng vẫn nằm ẩn bên dưới hạt cát, ầm một tiếng tới gần bọn họ.

Một phương sa mạc đột nhiên bắt đầu lún xuống, cát dưới chân bốn người cũng bắt đầu không ngừng sụp xuống.

Lạc Vũ thấy vậy, trong mắt chợt lóe lãnh quang, cổ tay vung lên.

Mà ngay lúc nàng khẽ vươn cổ tay, Đông Thiên Vương đột nhiên nhảy mạnh một cước xuống mặt đất, động tác quyết liệt.

Một đạo đấu khí màu tím trống rỗng xuất hiện.

“Ầm.” Lập tức, một tiếng va chạm nặng nề vang lên trên mặt đất.

Giống như có một vật nào đó nặng ngàn cân, hung hăng nện xuống cái lồng bảo hộ bằng thép vậy.

Lạc Vũ thấy vậy giương lên mi, thu hồi lại bàn tay vừa định vung chưởng, Đông Thiên Vương ra tay rồi.

Mà ngay sau khi tiếng va chạm mãnh liệt vang lên, sa mạc đang cấp tốc suy sụp xuống đột nhiên ngừng lại.

Quỷ dị giống như sa mạc cũng có sinh mệnh vậy.

Đình chỉ chỉ trong nháy mắt, lão tổ tông Xích Luyện Hồng Xà đã tới gần, một tiếng hí dài, phá cát mà ra, tung lên khoảng không.

Ầm một tiếng từ trong sa mạc vọt ra.

Toàn thân màu đỏ, dưới ánh mặt trời tản ra khí thế âm trầm kinh khủng.

Thân thể thô to, những chiếc vảy bao trùm trên người như mặc một thân thiết giáp, phiếm ánh sáng lạnh, dài gần 30 thước.

Đầu rắn phá không dựng lên, đôi mắt mở to như chuồng đồng ẩn chứa tuyệt đối phẫn nộ cùng sát khí, đầu lưỡi màu hồng phun ra nuốt vào.

Một mùi hôi thối xông ra, cơ hồ làm cho người ta có thể ngửi thấy hương vị của chất độc khiến người hôn mê bất tỉnh.

Thật hay cho một con Xích Luyện Cưu Hồng hàng trăm hàng vạn năm.

Lạc Vũ ngẩng đầu lên, nhìn Xích Luyện Cưu Hồng mở rộng miệng lao đến, rất có phong thái của một vị vua loài bò sát trên mặt đất.

Phá không mà ra, Xích Luyện Cưu Hồng mở rộng miệng, cái lưỡi màu đỏ phun ra nuốt vao, mang theo tất cả chất độc bắn ra ngoài như một cơn gió lốc màu đỏ, đầu vung lên điên cuồng đánh về phía nhóm người Lạc Vũ.

Đông Thiên Vương thấy vậy, gương mặt yêu mị chợt lóe mà qua hừ lạnh, hồng quang chợt lóe trong mắt.

“Ầm.” Một thân thể nặng ngàn cân điên cuồng lao tới.

Lão tổ tông Xích Luyện Cưu Hồng hung hăng phóng tới, dùng đầu công kích bốn người bọn họ.

Đã bị một tia sáng màu hồng chợt lóe, đánh mạnh lên bay trở về.

Lạc Vũ vốn vẫn còn ngẩng đầu, liếc mắt một cái vừa vặn thấy rõ rõ ràng ràng một màn này.

Trước mặt bọn họ có một cái chắn trong suốt bằng đấu khí màu tím, ngăn cách bọn họ và lão tổ tông Xích Luyện Cưu Hồng.

Hai tiếng va chạm kịch liệt, chính là do Xích Luyện Cưu Hồng đánh đầu lên phát ra thanh âm.

Đấu khí thật lợi hại.

Im lìm không tiếng động giống như một cái chắn ngăn cách vạn vật, cho dù con Xích Luyện Cưu Hồng này hẳn là ma thú 11 cấp, mạnh mẽ như thế này, ngay cả rung chuyển tấm màn chắn một chút cũng không được.

Thật là lợi hại.

Một tím tôn vương giả phải phát ra được đấu khí màu tím tinh khiết nhất.

Mà nay, Đông Thiên Vương vừa tùy ý ra tay, đã xuất ra đấu khí là màu tím đen.

Đôi mắt Lạc Vũ khẽ chớp, xem ra cấp bậc của Đông Thiên Vương có thể đã siêu việt luôn cả tím tôn vương giả cũng không chừng.

Lạc Vũ đang suy tư trong đầu như vậy.

Đông Thiên Vương ở phía sau lưng nàng đột nhiên hướng lên trời vung lên, năm ngón tay chỉ hướng lão tổ tông Xích Luyện Cưu Hồng vừa bị đấu khí đánh bay giống như muốn bắt lấy nó.

Lập tức, nó giống như bị một lực lượng vô hình kéo tới, giãy dụa nhắm hướng Đông Thiên Vương cúi đầu mà đến.

Vạt áo trắng nõn theo đấu khí màu tím đen bay múa.

Năm ngón tay Đông Thiên Vương hư không nắm giữ lão tổ tông Xích Luyện Cưu Hồng, trên mặt mang cười, nhưng trong mắt lại là một mảnh lạnh như băng, con rắn già bị hắn kéo đến gần.

Khóe miệng chợt lóe vẻ băng lãnh.

Năm ngón tay Đông Thiên Vương đột nhiên nắm chặt lại trong không khí.

“Bịch.” Chỉ nghe một tiếng giống như lựu đạn bị bùng nổ, vang lên thanh âm như bị phá hủy.

Cả đầu Xích Luyện Cưu Hồng bị Đông Thiên Vương bóp chặt lấy, trong phút chốc máu tươi văng khắp nơi, hướng bốn phương tám hướng bay vẩy ra.

Nó hét thảm một tiếng, hướng về phía sau ngã văng ra ngoài.

Ngay sau đó, chỉ thấy thân thể thật lớn cuồng bạo quay cuồng trong sa mạc, lăn lộn, giãy dụa.

Bụi đất sa mạc bay lên, bốn phía cát bay cuồn cuộn.

Trong nháy mắt, cát ào ào thổi cơ hồ che thiên tế nhật, bao phủ một phương này, làm cho người ta không thấy rõ bất cứ thứ gì.

Nhưng cuối cùng cũng không thể xuyên qua cái chắn đấu khí hắc tử sắc của Đông Thiên Vương.

Bốn người đứng ở phương này, rõ ràng đứng gần nơi cát đang quay cuồng, nhưng lại sạch sẽ như lúc ban đầu, không nhiễm chút tro bụi nào.

Ánh mặt trời bao phủ, sa mạt cát vàng tràn ngập lãng mạn và quyến rũ.

“Hảo thủ đoạn.” Lạc Vũ nhìn một đầu rắn lớn ngã sấp xuống trên sa mạc, muốn ngốc đầu lên cũng không nổi, nàng chậm rãi xoay người nhìn Đông Thiên Vương.

Thực lực thể hiện ra ngoài nhìn như hời hợt.

Chỉ sợ cho dù bây giờ thực lực của nàng đã tăng lên rất nhiều, cũng chỉ có thể đấu với hắn một chút, ai cao ai thấp, thật đúng là chưa thể biết được.

Khóe mắt chưa từng liếc nhìn về con Xích Luyện Cưu Hồng đã chết, Đông Thiên Vương căm ghét phất phất tay, cười nhẹ một chút: “Sư phụ ở chỗ này, đồng nhi há có thể yếu đi.”

“Vương.” Cảm giác được tứ phương cũng không có khí tức của bất cứ thứ gì tồn tại, Mặc Hiên không thể không hô lên một tiếng nhắc nhở Đông Thiên Vương.

Lúc này, người lại còn có tâm tình nhàn rỗi mà trêu chọc nữa a.

Đông Thiên Vương nghe vậy giơ lên khóe môi tươi cười, chậm rì rì như rùa nói: “Ta chán ghét làm chậm trễ thời gian của ta.”

“Ác?” Lạc Vũ đề cao âm lượng.

Dọc theo đường đi, Đông Thiên Vương đi rất là thong thả nha, giống như không phải đi đến Phạm Đế thành cướp đoạt thế lực mà là đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy.

Bây giờ, cũng dám lên tiếng nói ghét nhất làm chậm trễ thời gian của hắn.

Đông Thiên Vương nghe vậy nhẹ nhướng nhướng mi với Lạc Vũ, phất một chút mái tóc dài màu đỏ: “Nam Thiên Vương cùng Bắc Thiên Vương tới rồi.”

Mặc Hiên và Vô Hoa nghe vậy, nhất tề ngẩn ra, nhìn về phía tận cùng sa mạc.

Khói đen lượn lờ, nhưng cũng có một chút tông tích để lại.

Đó là dấu hiệu của hai thế lực lớn Nam Thiên và Bắc Thiên.

“Xem ra tốc độ của chúng ta cần phải nhanh hơn rồi.” Lạc Vũ liếc mắt nhìn khói đen đã biến mất, tay giật dây một cái, nhấc lên Xích Lạc 9 cấp vừa bị dọa run chân nằm rạp trên mặt đất, giơ roi hướng Phạm Đế thành đi nhanh.

Đông Thiên Vương, Mặc Hiên, Vô Hoa thấy vậy, không nói một lời, trực tiếp đuổi theo.

Bụi đất bay lên trên sa mạc, bốn người đi như bay.

Hai Vương của Nam Thiên và Bắc Thiên tới rồi.

Nhân mã của Tây Thiên tất nhiên cũng không chậm trễ bao lâu cũng sẽ tới.

Tứ đại Thiên Vương tề tập Phạm Đế thành, Vương chưa bao giờ gặp Vương, bốn vị đứng đầu Hỏa Ma lần đầu tiên sẽ chạm mặt tại Phạm Đế thành.

Cuối mùa thu gió mạnh cuốn lên, rõ ràng mang theo hơi lạnh, nơi đây lại nóng đến kinh người.

Ven đường không còn bất cứ gì ngăn trở, không biết có phải tốc độ bốn người quá nhanh, hay là thực lực quá mạnh mẽ khiến cho không ai dám ra tay tập kích trên đường nữa.

Hay là, bên trong Phạm Đế thành đã hỗn loạn đến nỗi không thể chú ý đến nguy cơ từ bên ngoài.

Gió sương nổi lên, cuồn cuộn trong thiên hạ.

Phạm Đế thành, là tòa thành hoàng kim trong sa mạc.

Chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hòa không tính, ngoài thành lại ẩn chứa rất nhiều khoáng thạch và tinh thạch, cái loại giàu có và mạnh mẽ này làm cho người ta phải tôn vinh là đỉnh cao nhất của sự hoàn mỹ.

Xuyên thấu qua sa mạc xa xa nhìn lại, núi non phập phồng bao vây lấy Phạm Đế thành, hoàn toàn chiếm cứ giải đất trung tâm của Hỏa Ma.

Vô số ốc đảo trong thành thị, kiến trúc phồn hoa tinh xảo, ánh vàng sáng lạn, xa xa nhìn lại giống như dùng toàn bộ hoàng kim làm thành.

Giống như Las Vegas, là thiên đường chốn nhân gian, cùng Phạm Đế thành lại có sự khác biệt và hòa hợp với nhau.

Lúc Lạc Vũ nhìn thấy tòa Phạm Đế thành tọa lạc giữa trung tâm này, trước tiên đã hiện lên ý niệm này trong đầu.

Nhìn về nơi xa, tản ra vô địch tài khí cùng nét xinh đẹp của Phạm Đế thành trong thiên địa.

Mưa bụi lất phất, càng đến gần càng nhìn thấy không rõ lắm.

Một chuyến bốn người của Lạc Vũ đi ra sa mạc, bọn họ xuống khỏi lưng Xích Lạc, theo con đường lớn dẫn đến Phạm Đế thành mà đi.

Ven đường, vô số đoàn thương lữ dừng lại tựa vào hai bên đường lớn, các loại các dạng hàng hóa chất đống khắp nơi, cơ hồ làm cho người ta không có nơi đặt chân nghỉ ngơi.

Vẻ mặt của mỗi người đều mang lo lắng, nhưng lại không có cách nào.

Liếc mắt một cái nhìn lại, khắp nơi đều là người, khắp nơi đều là hàng hóa, cũng khắp nơi đều có người chết.

Đánh cướp, đây là chuyện cực kỳ bình thường tại Hỏa Ma này.

Phạm Đế thành đóng cửa, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào, đã chặt đứt đường đi của tất cả thương lữ, làm cho bên ngoài tòa thành toàn người là người.

Đứng bên ngoài Phạm Đế thành, Lạc Vũ ngửa đầu nhìn không gian tràn ngập sương trắng phía trước, khóe mắt khẽ nhếch lên.

Từ xa xa có thể nhìn thấy rõ ràng tòa thành này, càng đến gần lại càng không thấy rõ, không ngờ rằng bên ngoài thành lại bị bao phủ bởi một màn sương trắng mịt mù nhìn không thấy gì cả.

Phạm Đế thành này…

“Phạm Đế thành có phương pháp phòng hộ đặc thù.” Vô Hoa nhìn Lạc Vũ đang kinh ngạc nên nhẹ giọng nói.

Phạm đế thành, nhiều năm như vậy bốn vị Thiên Vương làm sao mà không muốn đoạt nó, chỉ là có nguyên nhân làm cho bọn họ không thể thực hiện được mà thôi.

Phạm Đế thành có phương pháp đặc thù tạp ra cái lồng phòng hộ.

Không biết là người nào sáng tạo ra.

Cũng không biết là dùng lực lượng gì, bốn vị Thiên Vương đã bí mật điều tra nhiều năm như vậy, cũng không tra được chút tin tức nào phá giải cái lồng phòng hộ này.

Thần bí đến vạn phần.

“Một khi nó đóng cửa, cái lồng mở ra, tuyệt đối không thể vào được, cho dù người đó có sức mạnh thông thiên.”

Đông Thiên Vương tựa vào lưng Lạc Vũ, mang theo cười, cũng mang theo hâm mộ nói một câu.

Đồng thời, vừa nói vừa duỗi tay đặt vào trong không gian sương trắng mịt mờ.

“Bịch.” Lập tức, một tiếng va chạm nhẹ vang lên, tay Đông Thiên Vương mạnh mẽ bị bắn trở về.

Lạc Vũ thấy vậy giơ giơ lên mi, sương trắng mịt mù này vốn là cái lồng phòng hộ, cũng giống như cái lồng hắc khí của Ẩn Tộc vậy.

Chỉ là, diện tích bao phủ càng thêm lớn và lợi hại hơn một ít.

Buông xuống cánh tay bị bắn ngược trở về trở nên tê dại, Đông Thiên Vương tự tiếu phi tiếu nhìn Lạc Vũ.

Lạc Vũ thấy vậy hơi nhíu mi nói: “Vậy chúng ta phải làm thế nào mới đi vào được?” Vừa nói vừa chậm rãi duỗi tay về phía trước, bên ngoài một người lính thủ thành cũng không có.

Cho dù nàng vốn là thánh dược sư đến từ phần đất bên ngoài, cũng không ai mở cửa ra cho nàng đi vào nha.

Sương trắng mịt mờ, cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng đều không có cảm giác.

Lạc Vũ cảm giác bàn tay chạm vào khoảng không trước mắt, cái gì cũng không có, tự nhiên cũng sẽ không có cái lồng phòng hộ và không bị bắn ngược trở về.

Nhướng nhướng mi, Lạc Vũ thu hồi cánh tay, nghiêng mắt nhìn Đông Thiên Vương.

Đông Thiên Vương tựa vào sau lưng Lạc Vũ, thấy vậy hai tay xuyên qua hai bên người Lạc Vũ.

Nhìn qua thật giống như dược đồng đang tự giúp sư phụ đeo cái giỏ thuốc lên.

Mập mờ nửa ôm Lạc Vũ, tới gần bên tai Lạc Vũ nói: “Đây là nguyên nhân tại sao ta muốn ngươi tới đây.”

Bọn họ cũng không biết Phạm Đế thành làm cách nào mà được như vậy, nó là thật sự có thể nhận ra ai là người Tây Thiên, ai là người Đông Thiên, ai là người của Hỏa Ma.

Đây quả thực làm cho bọn họ khó có thể tưởng tượng nổi rồi.

Bởi vậy, ngay khi hắn thu được tin tức của Phạm Đế thành, hắn liền nghĩ ngay đến Lạc Vũ.

Từ khi hắn tra ra được Trung Võ Môn cũng không phải người địa phương Hỏa Ma thành lập, hắn đã biết Lạc Vũ tuyệt đối không phải người của Hỏa Ma.

“Sư phụ thân ái của ta ơi, tất cả đều trông cậy vào ngươi rồi.” Đông Thiên Vương tà khí cười, nghiêng đầu muốn hôn vành tai Lạc Vũ một chút.

Lạc Vũ lập tức dùng khủy tay đánh về phía Đông Thiên Vương.

Đồng thời từng bước đi về phía trước vào không gian sương trắng mịt mờ.

Đông Thiên Vương lui về phía sau, chỉ thấy trước mắt Lạc Vũ đã tiến nhập vào trong cái lồng phòng hộ của Phạm Đế thành, biến mất trước mặt hắn.

Mà vẫn theo sát phía sau nàng Tỳ Hưu thấy vậy cũng nâng Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng đi tới, tiến nhập vào một mảnh sương trắng phía trước.

“Bịch.” Mà ngay lúc chúng nó tiến vào trong nháy mắt, Tiểu Hồng đang ngủ mơ mơ màng màng, “bịch” một tiếng bị bắn văng ra, một đầu đập vào trong ngực Đông Thiên Vương đang cười tà.

“Muốn làm người của ta?” Đông Thiên Vương một tay tiếp được Tiểu Hồng, cười tà nhìn nó tỉnh dậy.

Đồng thời, Tỳ Hưu và Tiểu Ngân cũng phát hiện không thấy Tiểu Hồng, nên từ trong sương trắng mịt mù vương đầu ra nhìn Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng chính mắt thấy Tiểu Ngân và Tỳ Hưu đều có thể tiến vào, cư nhiên bắt nó lưu tại bên ngoài, nhất thời nổi giận.

Một tiếng thét lên, bịch một tiếng, một đầu đánh tới.

“Bịch.” Trong nháy mắt chỉ nghe thấy một thanh âm vang lên, Tiểu Hồng “bịch” một tiếng bị bắn ra xa.

Thẹn quá thành giận, Tiểu Hồng một mình phi thân bay trở về, nheo lại hai mắt nhìn cái lồng mịt mờ sương trắng, trong mắt hiện lên sát khí.

Tiểu Ngân thấy vậy cười hì hì, Tiểu Hồng nổi giận hắn thật là cao hứng nha.

Lập tức tiểu móng vuốt đặt lên miệng nhấn một cái, sau đó hướng về phía Tiểu Hồng làm tư thế hôn gió.

Ngu ác, vào không được, hắc hắc, các ca ca đi trước một bước rồi, Tiểu Hồng muội muội ngươi từ từ sẽ đến, nhưng ngàn vạn lần đừng đem đầu đánh vỡ rồi, hì hì.

Cho ngươi dám ăn hiếp ta nha, hừ.

Tiểu Ngân vểnh cái đuôi lên, túm Thôn Vân Tỳ Hưu tiến nhập vào màn hào quang, lưu lại cho Tiểu Hồng một cái bóng lưng vạn phần thong dong.

Tiểu Hồng giận dữ, Tiểu Ngân chết bầm, ngươi chờ đó cho ta.

Ta cũng không tin, có nơi nào ngăn trở được bước chân của ta.

Trong cơn thịnh nộ, toàn thân Tiểu Hồng lóe ra hàn quang màu hồng, thân hình nhũi xuống dưới mặt đất, mất tăm không thấy bóng dáng.

Hừ, tưởng có cái chắn là ngon lắm hả, ta cũng không tin đi xuống mặt đất không được, đi bên dưới mặt đất cũng không qua được luôn nha.

Nhũi sâu xuống một dặm không đủ thì ta đào mười dặm, mười dặm không đủ ta đào trăm dặm, ta cũng không tin cái lồng này có thể sâu đến tâm trái đất, hừ.

“Tên nhóc này…” Tiểu Hồng biến mất không thấy tăm hơi, Đông Thiên Vương vuốt cằm, nheo lại hai tròng mắt.

Con thú bé nhỏ này, hắn có phải hay không bỏ sót nhìn lầm nó rồi.

“Công tử, chúng ta…” Mặc Hiên cũng không quan sát được gì, thấy Lạc Vũ đã tiến vào, lúc này thấp giọng hỏi Đông Thiên Vương.

Đông Thiên Vương phất tay cắt lời Mặc Hiên, nhìn về phía Vô Hoa nãy giờ thử sức mà tiến vào không được, vẻ mặt hắn bí xị không cam lòng, Đông Thiên Vương cười nhạo một tiếng, nói: “Đi thôi, đã lâu ta chưa gặp lại bạn tốt rồi a.”

Cười tà thấp giọng, tam vương Nam, Tây, Bắc đã tới rồi, hắn không đến gặp bọn họ “bắt chuyện” thật sự là không phải tính cách của hắn rồi.

Gió thu lạnh rung, Phạm Đế thành đóng chặt cửa thành.

Lại nói, Lạc Vũ đi từng bước tiến vào, hoàn toàn không cảm giác được trở ngại, đi được hai, ba bước, trước mắt đột nhiên sáng ngời, rõ ràng lên.

Nàng đã đi xuyên qua cái lồng phòng hộ rồi.

Cái lồng này cũng quá thú vị đi, dĩ nhiên cũng chỉ có nàng mới có thể đi qua.

Mở mắt ra, Lạc Vũ thấy rõ tình huống trước mắt, đã bị trận thế trước mắt làm cho hoảng sở, dừng bước đứng tại chỗ.

Trước mắt, trong nội thành Phạm Đế thành, ba phương thế lực đang tiến hành chém giết lẫn nhau.

Màu đen, màu đỏ, màu lam, trang phục với ba loại màu khác nhau, hết sức tươi sáng.

Phía sau ba đội ngũ, ba nam nhân có gương mặt tương tự nhau năm phần, thân khoác áo choàng, đều tự mình ở phía sau đội ngũ áp trận.

Máu tươi vẩy ra, vô số người chết.

Nhân số không nhiều lắm, nhưng cũng tuyệt đối không ít, rậm rạp trải rộng cả một phương cửa thành bên này, trong mắt mỗi người đỏ lên, cơ hồ hận không thể đem đối phương lột da rút gân.

Ngay cả một ít ma thú bên người bọn họ, đều bị tràng diện máu tanh kích thích, hoàn toàn phát huy mặt táo bạo, hung tàn của chúng nó.

Móng vuốt sắc bén vung lên, các màu đấu khí cùng vũ khí đánh lên, dưới ánh sáng chói chang của mặt trời, đan vào một màu đỏ tươi giết chóc.

Nhà cửa bốn phía đổ nát, những kiến trúc tinh xảo bị phá hủy hơn phân nửa, nằm rải rác khắp nơi, cảnh tượng phồn thịnh của lúc trước đã đổ nát hoàn toàn.

Nhưng là, cho dù là bọn họ hung tàn chém giết, hận không thể ăn được đối phương, nhưng trừ ra thanh âm vũ khí va chạm vào nhau và vũ khí chém vào thân thể, hoàn toàn không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào khác phát ra.

Tất cả những người tham chiến như bị dán lại cái miện, hoàn toàn không dám phát ra một tiếng kêu rên, hò hét.

Máu tươi bay lên, vẩy ra bốn phía, ba phương thế lực cố chấp chém giết đối phương.

Một mình Lạc Vũ đứng ở cửa thành trống trải, thấy cảnh này khóe miệng co rút, giật giật.

Đáng chết thật, phương thức nghênh đón người của Phạm Đế thành này cũng quá lạ đi.

Mà ngay lúc bọn họ đang âm thầm chém giết, Lạc Vũ đột nhiên xuất hiện, làm cho ba phương nhân mã đang chém giết, nhất thời cương tại chỗ.

Phương hướng cửa thành vốn không có ai đứng, lúc này Lạc Vũ đột nhiên xuất hiện một cách khó hiểu, một mình đứng nơi đó, hết sức địa đột ngột.

Ba nam nhân đang áp trận nhất tề nghiêng đầu nhìn về hướng Lạc Vũ.

“Ngươi là ai?” Người mặc áo choàng đen cầm đầu áp trận quân màu đen, sắc mặt trầm xuống, xoay người nhìn một người đột nhiên không tiếng động “hiện ra” hỏi.

Cái lồng phòng hộ của Phạm Đế thành không phải đã mở ra sao, không phải đã đóng cửa thành sao, không ai có thể tiến vào được, sao tên nam nhân này lại có thể vào được?

Cùng khắc, hai người cầm đầu khác cũng vung tay lên, lập tức có người nhắm mũi kiếm chỉ thẳng về phía Lạc Vũ, sát khí bức người.

Lạc Vũ thấy vậy, trong đầu suy nghĩ nhoáng lên, xem trận thế này đã rõ ràng tám, chín phần bọn họ đang làm cái gì rồi.

Bảy vương của Phạm Đế thành đoạt vị, nhìn ba người có gương mặt tương tự nhau này không cần hỏi cũng biết là ai, không cần hỏi tại sao lại chém giết lẫn nhau, nhìn bọn họ chém giết nhau “không tiếng động” là đã hiểu rồi.

Bất quá, nàng cũng quá “may mắn” đi, vừa vào đã gặp tình cảnh khó xơi này.

Ba quân đối kháng nhau, nghĩ muốn trốn cũng khó a.

Lập tức, đôi mắt thật to mở ra, thân thể lui lại run run, làm bộ dạng bị hoảng sợ: “Ta..ta..ta là thánh…thánh dược sư…

Nghe nói… Nghe nói nơi này có người cần… Cần trị bệnh… Nên ta mới…nên ta mới…”

Khẩu khí nói chuyện run run không ngừng, đứt quãng cơ hồ làm cho người ta nghe không rõ ràng lắm.

Ánh nắng vàng chớp động, Lạc Vũ chỉ mới mười bốn tuổi, trái tim mặc dù lão luyện, nhưng bề ngoài dù sao vẫn là trẻ con, non nớt.

Lúc này giả bộ như vậy, thật đúng là giống đến mười phần.

Lập tức, ba người liền thu lại sát khí đối với Lạc Vũ.

Một tiểu quỷ chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi có gì đâu mà sợ.

“Sao ngươi lại vào đây được?” Sau khi thu lại sát khí, người mặc áo choàng lam đột nhiên lạnh lùng hỏi.

“Ta tới…Ta cứ đi như vậy đã tới…Ta đến từ Phi Vũ vương quốc… Ta theo cha mẹ…”

“Ta không phải hỏi ngươi như thế nào qua cái lồng phòng hộ, ta là hỏi ngươi như thế nào qua được sa mạc?” Người áo lam không nhịn được cắt ngang lời nói của Lạc Vũ.

Lời vừa hạ xuống, hai người kia cũng quay đầu nhìn lại đây.

Đi tới sa mạc, bên trong có vô số bẫy rập và mãnh thú do bọn họ bố trí, tiểu tử này nhìn qua nhu nhu nhược nhược, hắn làm sao mà qua được?

Nếu như một nơi nguy hiểm như vậy hắn cũng có thể đi qua, như vậy thân phận của tên dược sư này…

“Cứ đi như vậy đã tới, cái gì cũng không có nha, chính là ngửi thấy không ít… mùi máu tươi.” Bộ dạng làm như không biết bất cứ chuyện gì xảy ra vậy.

Lạc Vũ nói một cách trơn tru.

Mà ba người nghe Lạc Vũ nói vậy, nhất tề nhíu nhíu mày.

Âm thầm tức giận mắng một tiếng.

Đáng chết, những bố trí ven đường khẳng định đã bị ai đó phá hủy.

Bất quá cũng thật buồn cười, người phá trận không tới được, cuối cùng lại thuận lợi cho tên tiểu tử này, đánh bậy đánh bạ đã đi vào được.

“Ta đến đây là để trị bệnh, các ngươi có người cần trị bệnh sao?” Nhìn ba người trong nháy mắt buông xuống cảnh giác, Lạc Vũ phảng phất đơn thuần dược sư, “ngây thơ” mở miệng nói.

Lời vừa nói ra, bỗng nhiên không khí ba phương thế lực lập tức trở nên ngưng trọng.

Cả đám đánh giết nhau cũng nhất tề ngừng tay, quay đầu nhìn vẻ mặt ngây thơ của tên dược sư nho nhỏ, phảng phất không biết chuyện gì.

Một mảnh tĩnh mịch, khí tức áp lực không tiếng động chém giết mới vừa rồi.

Lúc này bỗng trở nên tĩnh lặng như thế, nhưng lại càng thêm làm cho người ta hô hấp không thông.

Ánh mắt lạnh như băng pha lẫn tàn nhẫn, đầu lĩnh mặc áo choàng đỏ nghe vậy, mi mắt trở nên sắc bén, hắn không nói gì, nhưng bàn tay ẩn chứa sát khí đã chậm rãi nhắm thẳng ngay Lạc Vũ.

Dưới tình huống này, có ai ngu mà đi tìm thánh dược sư chữa trị cho cái lão giã đã bước một chân vào quan tài, sắp bước luôn chân kia vào, bọn họ làm vậy chỉ là ngụy trang mà thôi.

Trị khỏi bệnh cho hắn, như vậy bọn họ lại phải đợi đến khi nào nữa.

Sát khí mãnh liệt, tâm tư của ba vị đầu lĩnh đều giống nhau.

Ánh mắt sắc nhọn như đâm thẳng vào Lạc Vũ, trong không khí yên tĩnh, sát khí cực hạn hết sức căng thẳng.

Tỳ Hưu cùng Tiểu Ngân theo sau Lạc Vũ đi vào thấy tình cảnh này, tức giận muốn biến thân, Lạc Vũ lại chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng phe phẩy.

Sắc thu lành lạnh, Phạm Đế thành lại lạnh hơn.

“Không có ai cần ta trị bệnh hả? Ác, ta còn tưởng rằng có thể kiếm được mớ tiền lớn đây, thì ra không có ai bị bệnh hết a, ta đây đi rồi.”

Hoang mang lắc lắc đầu, Lạc Vũ giống như lầm bầm lầu bầu nói với mình.

Sau đó, chậm như rùa xoay người đi về hướng cửa thành ra ngoài.

“Chậm đã.” Mà ngay lúc Lạc Vũ sắp bước ra khỏi cửa, còn chưa kịp đi đến cái lồng phòng hộ, một thanh âm mạnh mẽ vang lên, trên đống nhà cửa đổ nát, một nam tử mặc một thân hắc kim sắc chiến giáp đột nhiên xuất hiện.

“Lẫm tướng.” Nam nhân mặc áo choàng đen thấy người này, mắt nhất thời trầm xuống.

Lẫm tướng, một trong bốn vị tướng độc lập của Phạm Đế thành.

Lạc Vũ giả bộ không biết quay đầu.

Nam nhân mặc một thân hắc kim sắc chiến giáp, đứng dưới ánh nắng vàng, lạnh lùng nhìn lướt qua tình huống hiện tại, lạnh lùng nói: “Thành chủ còn chưa có chết, như thế nào, đã chờ không kịp nữa rồi sao, ngay cả trị bệnh cũng không cho người ta trị?”

Thanh âm lạnh nhạt, cũng không mang áp bách, nhưng nội dung câu nói lại nặng tựa thái sơn.

Tam vương đang bùng phát sát khí, muốn giết chết Lạc Vũ, nghe vậy nhất tề nhướng mày, tội danh lớn như vậy bọn họ cũng không dám gánh.

Mặc dù, hành động của bọn họ là có ý như vậy, nhưng cũng không thể làm cho đối phương nói ra khỏi cửa miệng, bọn họ gánh không nổi.

Lập tức, nam nhân áo đỏ liền trầm giọng nói: “Lẫm tướng, cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói lung tung, bổn vương đang muốn dẫn vị thánh dược sư này tiến cung trị bệnh cho phụ vương ta đây.”

“Đúng vậy, bổn vương cũng có ý này.”

“Đúng là như thế.” Hai vị vương gia khác cũng lập tức cao giọng nói.

Đứng trên đống ngói đổ nát, Lẫm tướng không nói gì, chỉ dùng hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn tam vương tự giết hại lẫn nhau.

“Đi thôi, vị thánh dược sư này, bổn vương dẫn ngươi tiến cung.” Nam nhân áo lam vừa động thân hình một cái, đã đứng bên người Lạc Vũ, nắm lấy tay nàng.

Lạc Vũ lập tức “ôi chao” một tiếng, tay bị nắm đỏ quét.

Từ khi bệnh tình phụ vương bọn họ trở nên trầm trọng, vương cung Phạm Đế thành liền đóng cửa, không cho bất cứ ai trong bảy vị vương gia tiến vào, lúc này, nếu có thể mượn danh nghĩa dẫn thánh dược sư tiến vào trị bệnh, như vậy…

Hai vị vương khác sao lại không hiểu chuyện này, lập tức phất tay áo một cái, cũng đã đứng bên người Lạc Vũ rồi.

Hai người nhất tề nắm tay kia của Lạc Vũ.

“Để cho một mình ngươi đi, bổn vương lo lắng.”

“Đúng vậy, một thánh dược sư không thuộc bất cứ thế lực gì ở Hỏa Ma rất hiếm, ai dám cam đoan hắn đi với ngươi, ngươi sẽ rắp tâm làm ra chuyện gì?”

“Ôi chao, tay đau quá…”

“…”

“Cùng nhau đi.”

“Được, chúng ta cùng nhau đi.”

Ngay lúc Lạc Vũ giả bộ “ôi chao” một tiếng, không ai trong ba vương thả tay Lạc Vũ ra, sau khi đạt thành hiệp nghị trong thời gian ngắn ngủi, ba vương không ai phòng bị Lạc Vũ, bỏ qua chuyện đánh nhau, ba người đẩy Lạc Vũ hướng bên trong Phạm Đế thành mà đi.

Một mảnh hỗn loạn, chính thức là một mảnh hỗn loạn.

Nơi đi qua, người dân thưa thớt, vết máu loang lỗ.

Thất vương đoạt vị, tứ tướng độc lập, Phạm Đế thành giống như địa ngục.

Những trận xung đột nặng nề liên tiếp diễn ra, bảy vương đều tự chưởng quản bảy phạm vị trong Phạm Đế thành, đều có phân chia giới hạn rõ ràng.

Mới vừa rồi, ba vị vương đen, đỏ, lam đang tranh chấp giành cửa thành trọng địa, cho nên binh tướng sáp vào nhau chém giết, lúc này, tam Vương lại giống trống khua chiêng danh chính ngôn thuận tiến vào vương cung.

Chuyện này sao có thể làm cho tứ vương còn lại nhường đường.

Bởi vậy, mấy phen minh đao ám tiễn, ngươi tới ta đi, mấy phen binh nhung gặp lại, đao kiếm ngang dọc.

Ai cũng không dám gánh lấy tiếng xấu không cho dược sư trị bệnh cho phụ vương, sẽ bị mấy người còn lại có cớ thảo phạt, ai cũng không muốn cho đối phương chiếm chỗ tốt.

Kết quả chính là, cuối cùng Lạc Vũ bị bảy vương tự mình áp giải, xuyên qua trùng trùng điệp điệp binh trận, thế lực và quân đội ma thú.

Bước qua tầng tầng bẫy rập, cơ quan, dưới sự giám thị, hộ tống của bảy vương, tiến vào vương cung.

Chính thức là một thân quang vinh sủng đó nha.

“Xem bệnh cho cẩn thận, nếu ngươi dám có một chút sai sót, cẩn thận cái mạng chó của ngươi.”

Ven đường, Lạc Vũ nghe lời này đã lùng bùng cái lỗ tai lắm rồi, nhưng cũng không thể không giả vờ nơm nớp lo sợ, liếp tiếp đáp ứng.

Hơn nữa, làm bộ như không biết bọn họ lén lút thả lên cố tay áo nàng vô số độc dược, độc phấn, chỉ cần nàng nhúc nhích, là có thể làm cho người bị bệnh nặng trực tiếp đến Diêm Vương điện đăng ký hộ khẩu.

Vương cung Phạm Đế thành, làm bằng hoàng kim, tinh xảo tuyệt luân, một loại bộc phát hết tất cả vẻ tinh xảo ra ngoài.

Thiếu chút nét tích cóp tinh hoa hàng ngàn, hàng vạn năm, trong sự tinh xảo cũng ít đi sự tự tin và nội hàm, đã hoàn toàn biến mất trong một mảnh âm trầm.

“Bảy Vương lui ra, thánh dược sư tiến vào điện.” Trong tẩm cung trống trải của thành chủ không có bất luận kẻ nào, cửa điện không gió tự động mở ra, bên trong điện truyền ra một thanh âm lãnh đạm.

Bảy vương phủi tay, làm ra một bộ dáng khiêm nhường không theo vào, tùy ý Lạc Vũ một người tiến vào tẩm cung.

Gió thu dày, Lạc Vũ một mình đạp bước mà lên, tại nơi không ai nhìn thấy nàng, nhẹ nhàng giương lên khóe miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc