An Tử Nhiên đã nói là làm, không tới hai ngày đã bắt đầu hành động.
Đống sổ nợ rối tinh rối mù của An gia hắn đã xem xong toàn bộ, An Thường Phú khi còn sống thích nhất là ngân lượng trắng bóng, đem địa tô thu từ tá điền bán đi với giá cao, hằng năm có thể tới tay một lượng lớn tiền tài, chỗ tiền này trừ bỏ lấy ra hiếu kính người khác, phần dư đều được An Thường Phú giữ lại trong kim khố, qua nhiều năm tích lũy được không ít.
Sau khi phu thê An Thường Phú qua đời, người biết chuyện này cũng chỉ còn có Tô quản gia, ngay cả An Thường Phú cũng không biết đệ đệ mình có một kim khố, nếu không hắn chắc chắn sẽ cho người điều tra.
Tuy ngân lượng trong kim khố là bóc lột từ bách tính, nhưng tình cảnh hiện tại của An gia ngược lại dễ dàng để hắn dời đi, không cần đi đổi ngân lượng.
Vấn đề nằm ở chỗ phải dời kim khố đi như thế nào?
Nếu làm không tốt sẽ bị An Thường Đức phát hiện, như vậy nghĩa là Ngô Chi cũng biết, hai người lại nói cho Tri phủ Vĩnh Châu, kim khố có thể bảo trụ hay không hắn không dám chắc.
Vì việc này, An Tử Nhiên mất ngủ một đêm.
Sáng sớm hôm sau, quốc bảo An Tử Nhiên xuất hiện trên bàn cơm, điểm tâm là cháo và bánh bao, còn có vài miếng bánh rán, đơn giản không xa xỉ; tới đây hai tháng hắn đã dưỡng được thói quen, không như đời trước bữa sáng chỉ uống cà phê.
Ăn xong, hắn theo lệ thường đến thư phòng, tại chỗ rẽ của hành lang, vì trong đầu đang bận nghĩ về hướng phát triển sau này của An gia, thiếu chút nữa hắn đã va vào một nha hoàn, nha hoàn bị dọa sợ, không kịp phản ứng mà ngã ngồi trên mặt đất.
“Không có việc gì đi?”
Đến khi thanh âm của An Tử Nhiên vang lên, nha hoàn mới lấy lại tinh thần.
Nàng giờ mới phát hiện thiếu niên trước mặt đúng là Đại thiếu gia, mới nhớ tới lý do mình đến đây, vội vàng nói:”Đại thiếu gia, ngài mau đi xem Nhị thiếu gia, hắn không tốt.”
An Tử Nhiên rốt cuộc nhận ra nha hoàn trước mắt, đồng thời nhớ đến đệ đệ mới đầy ba tháng, chuyện phiền toái của An gia cứ tiếp nối nhau kéo đến, hắn chỉ đi xem qua một lần, vì vậy mới không nhận ra ngay được nha hoàn duy nhất chiếu cố đệ đệ mình – Nguyệt Cúc.
Hai người tới Phong Uyển, nhũ mẫu đang chiếu cố An Tử Minh.
Trên đường đi An Tử Nhiên đã nghe Nguyệt Cúc nói qua, đệ đệ của hắn sáng nay đột nhiên phát sốt, tuy không sốt cao, nhưng đối với anh nhi ba tháng mà nói, chỉ cần không cẩn thận cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhũ mẫu không dám chậm trễ, nhanh chóng để một nha hoàn tên Thái Cúc (trong QT là Thải Cúc nhưng nghe hơi có chút … nên đổi thành thế này) đi tìm thầy thuốc, rồi để Nguyệt Cúc đi thông tri hắn.
An Tử Nhiên đi qua, cúi đầu nhìn tiểu bao tử gương mặt đỏ bừng, đây là đệ đệ của hắn, tâm tình có chút vi diệu, hắn kiếp trước chỉ có một mình, đừng nói đệ đệ, ngay cả cha mẹ cũng không có.
Tựa hồ cảm giác được ánh nhìn chăm chú, tiểu bao tử vốn mệt muốn ngủ lại chậm rãi mở to mắt, lộ ra con mắt như quả nho, trong veo như nước, nhìn hắn, nhẹ nhàng huy động cánh tay nhỏ bé, giống như đang ngoắc ngoắc hắn, đột nhiên lộ ra tươi cười vui vẻ.
An Tử Nhiên ngơ ngẩn.
Nhũ mẫu đón ý nói:”Nhị thiếu gia thật thông minh, biết là Đại thiếu gia, nô tì vừa nãy hống hắn thế nào đều không có tinh thần, ngài vừa lại gần liền mở to mắt ni.”
An Tử Nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại cầm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, vật nhỏ cử động đến vui vẻ, huyết thống đúng là một thứ thần kì.
Thầy thuốc tới rất nhanh, tiểu bao tử chơi mệt đã ngủ khì.
Chẩn đoán qua, thầy thuốc nói không nghiêm trọng lắm, chỉ là sốt nhẹ, kê đơn thuốc dặn dò một số điều phải chú ý rồi mới rời đi.
An Tử Nhiên không lưu lại lâu lắm, bất quá buổi chiều hắn lại qua một chuyến, tiểu bao tử đã tỉnh ngủ, tốc độ khôi phục rất nhanh, cũng không còn nóng nữa, ánh mắt đặc biệt có tinh thần, giương cái miệng nhỏ nhắn hớn hở nhìn hắn, thẳng đến khi Tô quản gia tìm tới, hắn mới phát hiện thế đã qua một canh giờ, hắn có cảm giác chỉ mới ngồi một hồi thôi mà.
Tô quản gia đi vào Phong Uyển nhìn ý cười trên mặt Đại thiếu gia chưa kịp thu hồi, đây là lần đầu tiên trong hai tháng qua hắn nhìn thấy Đại thiếu gia cười, tâm tư nguyên bản có chút do dự liền kiên định, hắn quyết định đem sự việc kia nói cho Đại thiếu gia, để cho hắn làm chủ.
“Quản gia, đây là có việc gì?”
An Tử Nhiên thấy hắn đứng ở ngoài cửa không tiến vào, nghi hoặc nhìn hắn.
Tô quản gia đi đến trước mặt hắn, nhẹ giọng lên tiếng “Đại thiếu gia, ta có một việc trọng yếu muốn nói cùng ngài.”
An Tử Nhiên nhướng mày ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, phân phó nhũ mẫu và nha hoàn:”Các ngươi ra ngoài trước, ở bên ngoài trông coi, không cho phép ai đến gần.”
Ba người không dám nhiều lời, quy củ lui ra ngoài.
Trong phòng rất nhanh chỉ còn hai người họ, cộng thêm một cái tiểu bao tử thơm ngào ngạt.
Moi xem đã thấy thích roi