ĐẠI LÃO VAI ÁC LUÔN MUỐN CƯỚI TA SỦNG TA

Đường Cảnh Uẩn thấy thời gian không còn sớm nữa nên dẫn khách khứa ra sân sau: “Sáng sớm mẹ tôi đã bắt đầu chuẩn bị bánh kem, chắc giờ có thể ăn rồi, chúng ta đi nếm thử nhé.”

Tốc Tốc cảm thấy kỳ lạ: “Nhà anh có thợ chuyên món tráng miệng kiểu Tây à?”

“Không phải, là mẹ tôi tự làm.”

Tốc Tốc ngạc nhiên.

Đường Cảnh Uẩn: “Thực ra là vì em gái tôi thích ăn đồ ngọt, mấy năm trước mẹ tôi đặc biệt tìm một thợ chuyên món ngọn kiểu Tây về nhà.” Nói xong lại thở dài: “Sau đó người thợ làm mãi, mẹ tôi xem nhiều nên cũng biết được một ít. Bánh kem kiểu Tây đơn giản nhất không làm khó được bà ấy.”

“Mẹ của anh thật sự rất thương con gái.” Tưởng Thanh Hồng thương tiếc nói: Chỉ tiếc là…”

Chỉ tiếc là Đường Tô mất sớm như vậy, không thể hưởng thụ tình thương của người nhà nhiều hơn.

Câu này mọi người đều giấu trong lòng không nói ra, bầu không khí nhất thời ngưng đọng lại.

Tốc Tốc cười nói: “Bánh hình bướm của Đường thái thái rất ngon, lúc đó tôi ăn một hơi hết luôn, còn không nỡ để lại cho đô thống, vì chuyện này mà đô thống cười tôi tận mấy ngày.”

Đường Cảnh Uẩn và Tưởng Thanh Hồng không nhịn được cười.

Nghe ra được tình cảm sâu sắc giữa đô thống với vợ trong lời nói của Tốc Tốc, sắc mặt Phùng Tuyền xám xịt khó coi.

Sau khi họ vào sân sau, còn chưa đến gần sảnh thì đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cười sảng khoái.

“Tiểu Mục, câu này con nói hay lắm, đến cả lão Đường cũng cười rồi. Trông ông ấy cả ngày mặt mày cứ nghiêm nghị, không sợ dọa bọn trẻ trên đường!”

Có người hầu vén rèm mời mọi người vào nhà.

Tốc Tốc vừa sải bước vào thì lại nghe thấy chủ nhân của tiếng cười sảng khoái trước đó lần nữa lên tiếng: “Ôi, đây là vợ con đúng không? Đúng là xinh đẹp, trông rất ngoan ngoãn.”

Mục Giang Lâm nói: “Bác quá khen rồi.”

Anh đứng dậy khỏi ghế bành, đi tới bên cạnh Tốc Tốc, bàn tay lớn gác lên vai cô, giới thiệu Tốc Tốc với đôi vợ chồng trung niên trong nhà.

Tốc Tốc chủ động cười với hiệu trưởng Đường và hành lễ với Đường thái thái.

Lúc ngước mắt lên, cô hơi sửng sốt. Cứ cảm thấy hai vị trưởng bối rất quen, trong lòng rất thích.

Bà Đường tính tình cởi mở, cười rồi đi tới kéo tay cô, vui vẻ nói: “Mẹ cảm thấy có duyên với cô bé này.”

Ngay cả hiệu trưởng Đường luôn nghiêm túc cũng mỉm cười gật đầu: “Cô bé này không tệ.”

Mọi người chào hỏi rồi ngồi xuống.

Người vợ đầu của Mục Giang Lâm là Đường Tô, Tốc Tốc lại là vợ hiện tại của Mục Giang Lâm, còn Phùng Tuyền là con gái của chị em nhà mẹ đẻ Đường thái thái.

Tính ra thì đều liên quan đến nhà họ Đường.

Tưởng Thanh Hồng nhìn trong nhà chỉ một mình anh ta là người ngoài nên chủ động đứng lên chào tạm biệt.

Phùng Tuyền không muốn anh ta đi. Kiều Liễu đã năm lần bảy lượt dặn cô ta, bảo cô ta giữ Tưởng Thanh Hồng giúp. Thế nên Phùng Tuyền hết lần này đến lần khác giữ Tưởng Thanh Hồng ở lại ăn trưa.

Tưởng Thanh Hồng hơi ngượng ngùng.

Đường Cảnh Uẩn ra mặt dàn xếp: “Hôm nay tòa soạn nói có một lô báo cần in thêm, Thanh Hồng làm chủ xưởng in ấn nên chắc chắn không vắng mặt được. Thanh Hồng, cậu về trước đi, lát nữa tôi đến xưởng tìm cậu.”

Nói đến việc này, mắt Đường thái thái sáng lên: “Chắc không phải là tiểu thuyết của ‘Phong Diệp’ được chào đón nên phải in thêm chứ?”

“Đúng là vậy ạ!” Đường Cảnh Uẩn thay đổi dáng vẻ thản nhiên nho nhã thường ngày, kích động nói: “Tác phẩm anh ta viết quá xuất sắc, mỗi chương con đều không kiềm được mà đọc mười lần, vậy mà vẫn cảm thấy không đủ!”

“Ừ.” Hiệu trưởng Đường gật đầu: “Ba cũng đọc rồi, đúng là nhân tài tiềm năng. Có thể đứng ở góc độ của nữ giới để viết ra tác phẩm như vậy, rất giỏi giang.”

Phùng Tuyền cũng kích động quên luôn không vui vừa rồi, cướp lời nói: “Anh mới đọc mười lần mà dám khoe khoang rồi à? Em đọc cả hai mươi mấy lần rồi đây! Bạn bè xung quanh cũng giành mà đọc, bạn học có hai số mới nhất của đều trở thành nhân vật được chào đón rồi!”

“Cho nên mới phải in thêm nhiều báo như vậy đấy.” Đường Cảnh Uẩn cười nói.

Bà Đường: “Cảnh Uẩn, hôm nào mời người đó đến nhà ăn cơm đi.”

Đường Cảnh Uẩn lắc đầu thở dài.

Tưởng Thanh Hồng quen thân với anh ta, biết tại sao anh ta lại tỏ vẻ như vậy nên chủ động tiếp lời Đường thái thái: “Tác giả không chịu xuất hiện, đều liên lạc qua thư từ cả.”

Trong phòng vang lên từng tiếng tiếc nuối.

Tốc Tốc hơi đỏ mặt, khẽ ho một tiếng: “Tôi cảm thấy ‘Phong Diệp’ này, nói không chừng là tác giả nữ.”

“Không đâu.” Phùng Tuyền hai tay ôm má, vẻ mặt mong đợi: “Tài hoa như vậy chắc chắn là một người đàn ông anh tuấn phong độ ngời ngời. Nữ giới bây giờ chịu nhiều hạn chế, không viết ra được lời lẽ ngựa thần lướt gió tung bay như vậy.”

Tưởng Thanh Hồng cũng tán thành.

Mặc dù những người khác không nói gì, nhưng từ vẻ mặt có thể thấy họ đều đồng ý với lời của Phùng Tuyền.

Tốc Tốc thầm ‘hừ’ một tiếng, lòng nghĩ nếu tiểu thuyết của mình thật sự ngày càng hot, vậy sau khi cô ly hôn chắc chắn sẽ chủ động xuất hiện trước công chúng, đĩnh đạc nói ra chuyện ‘Phong Diệp’ chính là tác giả nữ.

Dựa vào đâu mà nói nữ giới không viết ra được lời văn như ngựa thần lướt gió tung bay?

Tất nhiên bây giờ vẫn phải giấu, vì cô còn chưa ly hôn mà.

Nhất định phải giữ tiền riêng của mình thật kỹ mới được, không thể để Mục Giang Lâm phát hiện. Tốc Tốc thầm lên kế hoạch ổn thỏa.

Mục Giang Lâm bên cạnh nhìn dáng vẻ đó của cô vợ nhà mình, anh không nhịn được cười.

“Lại muốn tính kế anh?” Anh nghiêng người, thấp giọng thì thấp bên tai cô: “Chắc không phải vẫn đang nghĩ đến chuyện ly hôn đâu nhỉ?”

Tốc Tốc nhích người cách xa anh: “Không có, em nào dám tính kế anh chứ.”

Nghĩ thấy câu này vẫn chưa đủ ngọt ngào, cô lại cười nịnh nọt: “Chủ yếu là em không đành lòng tính kế anh, chồng à…”

Câu cuối cô còn kéo dài giọng khiến người ta nghe mà không khỏi nổi da gà khắp người.

Phùng Tuyền khinh thường trề môi, ai mà không biết đô thống Mục phiền nhất là kiểu phụ nữ dâng đến tận cửa chứ?

Cô ta đã chịu không ít đau khổ này rồi, nhưng đô thống phu nhân này lại không biết điều mà còn bám dính lấy.

Phùng Tuyền đang chống mắt lên đợi Mục Giang Lâm nổi giận, nhưng cô ta bất ngờ phát hiện ra, đô thống Mục trước giờ lạnh lùng chẳng những không ghét bỏ hay né tránh người vợ mới mà còn chủ động nắm tay Tốc Tốc.

Phùng Tuyền vô cùng tức tối, cô ta đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng đợi Tốc Tốc.

Đường Cảnh Uẩn không vui cau mày.

Tưởng Thanh Hồng thấy thế thì vội giơ tay ấn lên bả vai Đường Cảnh Uẩn, nói với Phùng Tuyền: “Phùng tiểu thư, tôi hơi lạ đường, phiền cô đưa tôi ra ngoài nhé?”

Phùng Tuyền nhận lời nhờ vả của Kiều Liễu, phải xem chừng Tưởng Thanh Hồng, tất nhiên cô ta cũng muốn giúp Kiều Liễu quan tâm đến anh ta.

Mặc dù không tình nguyện nhưng cô ta vẫn rời đi với Tưởng Thanh Hồng trong bịn rịn.

Lúc này, Mục Giang Lâm nói với hai vợ chồng hiệu trưởng Đường: “Con dẫn Tốc Tốc đi xem phòng Tô Tô.”

“Hai đứa đi đi.” Hiệu trưởng Đường lên đáp.

Tốc Tốc cảm thấy không thể tưởng tượng được, rốt cuộc Mục Giang Lâm đã thuyết phục hai vợ chồng hiệu trưởng Đường thế nào mà họ đồng ý để cô đi vào phòng của Đường Tô?

Đúng là kỳ tích.

Mục Giang Lâm như đoán được tâm sự của cô, vừa ra khỏi nhà anh đã thấp giọng giải thích với cô.

“Từ nhỏ anh đã ở cách vách nhà họ Đường, quen hiệu trưởng Đường với Đường thái thái hơn hai mươi năm rồi, quan hệ rất tốt. Phòng của Đường Tô luôn giữ giống nhiều năm trước, chưa từng thay đổi gì. Chỉ đưa em đến xem mà thôi, không phải vào trong, không có gì không tiện cả.”

Tốc Tốc không muốn lắm: “Tôi đâu có nói là muốn đi xem.” Cô cứ cảm thấy người đàn ông này đang từng chút kéo cô vào cuộc sống của anh.

Cứ tiếp tục như vậy không được đâu, dù sao cũng phải ly hôn mà.

Mục Giang Lâm mỉm cười: “Em cứ xem như đi dạo là được rồi.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến một viện tử nhỏ yên tĩnh.

Mục Giang Lâm nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ chính trong viện tử ra, thấp giọng nói: “Thế nào? Em thích ở đây không?”

Tốc Tốc đang muốn lảng tránh câu hỏi của anh, nhưng đi một vòng rồi trả lời một câu ‘rất tuyệt’.

Dù sao thì cô là người vợ thứ tư của anh, tùy tiện nói thích hay không thích căn phòng của người vợ đầu của anh thì có hơi kỳ.

Nhưng khoảnh khắc cô nhìn thấy những thứ trong phòng, tất cả lời nói của cô đều nghẹn ứ trong cổ họng, không sao thốt ra được.

Cách bài trí phòng của Đường Tô lại giống tám đến chín phần cách bài trí phòng ngủ của cô ở thế giới thực.

Bình luận

Truyện đang đọc