DÀI LÂU (KINH CỬU)

Trừ nói mấy chuyện lặt vặt với Tần Uyển Quân ra, Giang Thâm còn đưa video biểu diễn của mình ở Lausanne cho đối phương xem, nói thật dù Tần Uyển Quân là một phu nhân danh môn, nhưng bình thường rất ít khi tiếp xúc với mấy thứ này, sâu bên trong bà thực ra rất tục, phòng ở toàn là tiền mặt hàng hiệu trang sức, điển hình của nhà giàu mới nổi, nhưng khi nghe nói Bạch Cẩn Nhất muốn chơi đấm bốc, người làm mẹ là bà đương nhiên vẫn sẽ không đồng ý.

“Thế hệ cha mẹ đã nếm đủ mùi đau khổ rồi, nào ai hy vọng đời sau của mình ăn lần nữa chứ.” Tần Uyển Quân cắn miếng táo Bạch Cẩn Nhất đem, “Hồi bé nó nói với ta nó thích đấm bốc, ta còn chẳng hiểu nổi, đổ mồ hôi chảy máu xây xước lại còn bị đánh, chẳng thà đi học nghệ thuật hun đúc tâm hồn đi.”

Bạch Cẩn Nhất ngồi bên cạnh, cau mày lạnh nhạt nói: “Thật ngại quá.”

Tần Uyển Quân cười khúc khích: “Bây giờ con mới biết ngại sao?”

Bạch Cẩn Nhất không nói gì, Giang Thâm đang cho rằng Tần Uyển Quân sẽ nói ra đạo lý lớn gì đó thì ai ngờ vị phu nhân xinh đẹp ấy hoàn toàn không ra bài theo kịch bản, lời ít ý nhiều nhả ra hai chữ: “Muộn rồi!”

Giang Thâm: “…”

Tần Uyển Quân lòng đầy hả hê: “Hồi con còn bé mẹ không đánh được con, bây giờ thì sướиɠ nhé, có rất rất rất nhiều người thay mẹ đánh con rồi.”

Xem xong video múa ba-lê của Giang Thâm, Tần Uyển Quân lại muốn coi video Tô Phương quay Bạch Cẩn Nhất thi đấu, ngoài miệng thì bảo “có người đánh con thay mẹ”, nhưng đến lúc thực sự thấy Bạch Cẩn Nhất bị đánh trêи sàn đấu, Tần Uyển Quân vẫn đau lòng hít sâu, mới xem được một tí đã khịt khịt mũi lén lau nước mắt.

Bạch Cẩn Nhất tắt video: “Đừng coi nữa.”

Tần Uyển Quân đỏ mắt trừng hắn, mạnh miệng nói: “Chờ con đi rồi mẹ sẽ xem tiếp.”

Bạch Cẩn Nhất nhịn không được bật cười: “Chừng con đánh trận chuyên nghiệp, mẹ đến xem đi, ngồi cùng chỗ với thiên nga nhỏ, vị trí gần nhất.”

Lần này Tần Uyển Quân không từ chối nữa, chỉ vươn tay đấm cho con trai một quyền.

Bởi vì không có bảo mẫu ở đây nên gian phòng của Giang Thâm và Bạch Cẩn Nhất đều do một tay Tần Uyển Quân tự mình thu xếp, Bạch Cẩn Nhất đi tắm trước, Tần Uyển Quân đã chuẩn bị đồ lót sẵn cho Giang Thâm.

“Sau này đây chính là nhà của con.” Tần Uyển Quân thật sự rất thích Bạch Nhị, đi đâu cũng bế theo con gà này, đến phòng cậu cũng ôm gà đi cùng, gà mái nằm híp mắt ngủ trêи sàn nhà, ngáy o o.

Giang Thâm vẫn rất ngượng ngùng khi đối mặt với bà, cậu cảm thấy mối quan hệ này qua ải quá dễ, trong lòng có chút không tin nổi.

Tần Uyển Quân như đang soi lại mình trong gương, giọng điệu tự giễu: “Trước đây ta nghĩ mãi không thông nên đã nhiều lần ngăn cản Bạch Cẩn Nhất chơi đấm bốc, nhưng sau này lại nghĩ, nó đã suy tính cẩn thận hết rồi, ta còn xoắn xuýt cái gì nữa.”

Tần Uyển Quân nghiêng đầu nhìn Giang Thâm, đôi mắt bà sáng như ánh sao trời: “Nó là con ta, nhưng nó cũng là chính nó, nó sẽ kiên trì thực hiện điều nó thích, ta không có quyền cướp đi ước mơ ấy, dù cho ta là mẹ nó.” Bà cầm lấy tay Giang Thâm, nói khẽ: “Con cũng giống như vậy.”

Lúc Bạch Cẩn Nhất lên giường thì thấy Giang Thâm trùm chăn kín người, chỉ lộ ra mấy lọn tóc uốn lượn trêи mép gối.

Hắn xốc chăn lên.

Giang Thâm vẫn chưa ngủ, ánh mắt cậu sáng ngời nhìn về phía Bạch Cẩn Nhất.

“Lạnh không?” Bạch Cẩn Nhất hỏi hắn.

Giang Thâm lắc đầu, cậu nhanh nhẹn bò dậy, dùng sức hôn lên môi Bạch Cẩn Nhất.

Bạch Cẩn Nhất nhướn mày, ôm cậu hỏi: “Mẹ anh lại nói gì với em hả?”



Giang Thâm ôm cổ hắn, nói thì thầm: “Đâu có đâu…”

Bạch Cẩn Nhất đương nhiên không tin cậu, nhưng cũng chẳng miễn cưỡng ép cậu nói ra, nhìn dáng vẻ này có lẽ cũng không phải chuyện gì xấu.

“Mai bọn mình về quê luôn nhé.” Bạch Cẩn Nhất đột nhiên nói.

Giang Thâm: “Không ở đây thêm mấy hôm hả?”

“Không được.” Không biết đùa hay thật mà Bạch Cẩn Nhất ra vẻ vô cùng nghiêm túc, “Đầu xuân rồi, đã đến mùa trồng trọt cấy mạ.”

Giang Thâm: “…”

Trong thời đại tự động hóa này, chuyện cấy mạ trồng trọt đã sớm không cần con người tự tay làm nữa, cơ mà vì để cho Bạch nhị đại có cơ hội thể nghiệm, nhà Trần Mao Tú vẫn để dư lại một miếng ruộng cho mấy đứa cắm chơi.

Sau khi tốt nghiệp Thẩm Thụ Bảo đã vào làm ở một chi nhánh của công ty xe hơi phổ biến, chuyên nghiên cứu hộp số và động cơ, phần lớn thời gian đều ngồi trước máy tiện, anh thường mặc một bộ đồ lao động áo liên quần đi làm, sau khi về thì ngồi xổm bên bờ ruộng xem cả đám cắm mạ.

Giang Thâm ngồi trêи bờ chỉ dẫn cho Bạch Cẩn Nhất, “Cắm đây nè, chỗ này nữa nè.”

Trần Mao Tú phải làm xong việc bên trang trại mới có thể nghỉ ngơi, vừa hết năm mới Thanh Linh Tử đã phải quay lại trường học rồi, mỗi khi nhớ nhà nhỏ sẽ lấy ảnh đùa nghịch Cẩu Mao chụp ra xem giải sầu, bây giờ Bạch Cẩn đang cấy mạ, Trần Mao Tú đứng một bên chụp ảnh gửi cho nhỏ.

“Chúng ta như vậy có vẻ không ổn lắm nhỉ.” Thẩm Thụ Bảo ngoài miệng thì nói như vậy nhưng chân thì không hề nhúc nhích, “Bạch nhị đại một mình làm việc, bọn mình cứ ngồi xem như vậy thôi sao?”

Cẩu Mao: “Đó là bọn mày nhàn rỗi chứ tao đang bận lắm.”

Thẩm Thụ Bảo mắng anh: “Mày bận cái rắm!”

Bạch Cẩn Nhất từ dưới ruộng đi lên, mấy năm hắn đã thu liễm hơn nhiều, tuy thấy trêи giày dính bùn sẽ chịu không nổi mà nhếch miệng, nhưng cũng không oán giận gì nữa cả. Giang Thâm kéo vòi nước đầu ruộng lại xả nước giúp hắn.

“Rửa tay đi.” Giang Thâm nói.

Bạch Cẩn Nhất khom lưng xuống, Giang Thâm giơ ống nước cao hơn một chút, lúc ngước mắt lên thì bị đối phương hôn trộm một cái.

“…” Giang Thâm nhìn thoáng qua Cẩu Mao và Thụ Bảo ở gần đó.

Bạch Cẩn Nhất thấp giọng cười, “Không thấy đâu, bị vòi nước che rồi.”

Má Giang Thâm đỏ phây phây, xiết chặt vòi nước xịt hắn tứ tóe.

Bạch Cẩn Nhất không né, có vài giọt nước bắn lên áo quần Giang Thâm, hắn vuốt mái tóc ẩm ướt lên, kéo Giang Thâm dậy, “Đi thôi.”

Miếng ruộng đã được Bạch Cẩn Nhất cắm mạ một nửa xanh mơn mởn, hắn kéo Giang Thâm chậm rãi đi dọc theo bờ ruộng xem, Thẩm Thụ Bảo khép tay bên miệng gọi hai người, “Được rồi! Đừng xem nữa! Ngày mai xem cũng chưa muộn đâu!”

Giang Thâm đáp lại: “Ngày mai chúng ta đi trồng dâu đi!”



Cẩu Mao hét to: “Trồng dâu cái gì! Ngày mai đi lấy sữa! Bóp vếu bò!!!”

Từ khi theo học Thẩm Quân Nghi đến nay, đã lâu lắm rồi Giang Thâm không được tận hưởng những ngày nghỉ vô lo vô lự như thế này, cơ mà chơi sao thì chơi chứ cậu vẫn giữ thói quen tập luyện giãn cơ uốn eo, còn Bạch Cẩn Nhất thì nằm ỳ cả ngày, buổi sáng rời giường còn khó ở hơn cả thần tiên trêи trời.

Ngủ đến giữa trưa, ăn cơm xong xuôi, tài xế nhà họ Bạch còn chở Bạch Nhị tới đây, chú gà phú quý lần đầu tiên xuống nông thôn thật sự bị gà ở đây dọa cho sợ hết hồn, chạy khắp nơi kêu la ầm ĩ, lúc chạy đến sân nhỏ thì giọng đã khàn đặc rồi.

Tony và Bạch Nhị hai “cha con” gặp nhau cũng không có gợi tình đằm thắm gì cho cam, Tony là gà lớn lên ở nông thôn, cơ thể khỏe mạnh, tính cách ngang tàn bạo ngược, cái đuôi gà năm màu kêu hãnh vung vẩy, mắt nó lạnh lùng nhìn Bạch Nhị bé nhỏ mập tròn chảy mỡ ở đằng kia, hôm nay Bạch Nhị đeo một chiếc khăn hiệu Louis, run lẩy bẩy trốn sau cửa chuồng gà.

“Tới đây nào Bạch Nhị.” Giang Thâm ngồi xuống dỗ dành nó, “Đừng sợ.”

Thật ra tính tình Bạch Nhị không tồi, chỉ là hơi ồn ào chút thôi, thói quen vừa chạy vừa kêu không biết học ở đâu ra, mỗi lần xông tới đều hét chói cả tai.

Giang Thâm còn chưa đón được nó, Tony đã nhảy ra cản đường, cái đuôi Tony xõa tung, hất văng Bạch Nhị đến trước mặt Giang Thâm.

Giang Thâm: “…”

Bạch Nhị bị hù cho sợ chết khϊế͙p͙, trượt chân ngã lăn quay ra đất, Tony dạo bước đến gần, mổ lia lịa lên chiếc khăn hiệu Louis của Bạch Nhị, nó ré lên hệt như bị cắt tiết.

“Đó là của Bạch Nhị.” Giang Thâm kéo đuôi Tony ra, “Em không được cướp đồ của người khác đâu.”

Bạch Cẩn Nhất có lẽ không chịu nổi ầm ĩ nữa, thối mặt bưng bát cơm ra đứng bên cửa, lạnh lùng nói: “Cho Tony mang đi, đồ của mình mà cũng không bảo vệ được, vô dụng.”

Bạch Nhị dựa vào thân hình béo mập quá tải khó khăn lắm mới ngăn không cho Tony cướp bảo bối của mình đi, một giây trước còn là một con gà trắng trẻo sạch sẽ mập mạp khí chất thành phố ngời ngời, thì nay đã mất ráo, mào gà bẩn thỉu, cánh cà còn bị mất vài cọng lông.

Giang Thâm nhìn không nổi nữa, vào nhà cầm khăn thêu hoa không xài nữa của Đàm Linh Linh ra, gấp lại thắt lên cổ Tony.

“Được rồi, em cũng có.” Giang Thâm thắt nút cho nó, “Đừng giành của Bạch Nhị nữa nha.”

Tony cúi đầu nhìn cổ mình, mổ mổ hai cái, dường như rất hài lòng, nghểnh cao đầu úc úc hai tiếng, đập cánh phành phạch lên vách tường phơi nắng.

Gà Bạch Nhị thấp thỏm lo âu, nhìn khăn mình rồi lại nhìn khăn trêи cổ gà Tony, cuối cùng mới run rẩy đứng dậy.

Giang Thâm lau sạch sẽ lông và mào của nó, sau đó đẩy nó vào chuồng gà: “Đi ngủ đi.”

Bạch Nhị đi vài bước, rồi lui lại, rướn cố lên có chút hâm mộ nhìn Tony nằm trêи vách tường.

Bạch Cẩn Nhất không ăn cơm nữa, cực kỳ ngây thơ bắt đầu cười nhạo gà của mình, “Mày không bay lên được đâu, béo chết mày.”

Giang Thâm nghẹn cười, không quan tâm ba cái hành động bắt nạt gà đầy nhàm chán đó của hắn, đi vào phòng mở máy tính ra, lên mạng tìm kiếm tình huống trận đấu ở Viên.

Chờ Bạch Cẩn Nhất chơi chán rồi, bệnh khó ở cũng đã vơi hơn phân nửa, hắn mới vào phòng theo Giang Thâm, chợt thấy đối phương đang nghiêm túc nhìn máy tính.

“Sao vậy?” Hắn đặt cằm lên đỉnh đầu Giang Thâm hỏi.

Giang Thâm thở dài, do dự chốc lát, có chút không xác định nói, “Hình như trận đấu này, sư huynh thua rồi…

Bình luận

Truyện đang đọc