ĐẠI SƯ, ĐỘ TA KIẾP NÀY

Phùng Hành Di đeo Phật châu của Dịch Thiên vào tay, từ đó rời động phủ bắt đầu chuyến hành trình tìm kiếm tại nhân gian. Đại địa rộng lớn, người qua lại tấp nập như mây trên trời, muốn tìm kiếm một ai đó chính là mò kim đáy bể, không có phương hướng để lần theo. Dù vậy, Phùng Hành Di tâm ý đã quyết, dù đến tận chân trời, hay đi tận góc bể, lòng hắn trước sau không đổi. Người kia không tìm ra, hắn tuyệt đối không bỏ cuộc.

Phùng Hành Di cứ vậy mà đi tận hai trăm năm, một thân bạch y kiêu ngạo sớm bị gió cát của thời gian làm cho héo hon tiều tụy. Một ngày cuối thu, hắn dừng lại ở trấn Ti Xuyên cách Đông Hải mười dặm, hốt nhiên trong lễ rước Long Vương của trấn này tìm được một đứa bé tầm mười ba, mười bốn tuổi khiến cho Phật châu tỏa sáng. Đứa bé này là ăn mày, không nhà không người thân. Phùng Hành Di nảy ra một ý tưởng, đem nó về nuôi béo mập tròn tròn, để mai này Dịch Thiên dùng xác nó sẽ thoải mái một chút.

Vậy là, hắn kết thúc chuyến tìm kiếm, đưa đứa bé gọi là Cẩu Nhi này về lại động phủ của hắn. Thế nhưng, vừa về chưa lâu, có một người hầu dưới bếp uống say bất cẩn để lộ tai và đuôi ra, Cẩu Nhi bị dọa cho sợ hãi, thần trí trở nên bất minh. Phùng Hành Di rất muốn giết tên người hầu kia, lại nhớ là Dịch Thiên không thích hắn sát sinh, bèn chỉ đá đạp một trận rồi đuổi đi. Hắn gọi đại phu đến chữa cho Cẩu Nhi, nhưng đại phu cũng hết cách. Phùng Hành Di bèn sai A Đát sang chăm sóc nó. Hắn nghĩ thần trí bất minh cũng không sao, miễn là cơ thể vẫn trưởng thành lành lặn là tốt rồi.

Phùng Hành Di đếm tháng đếm năm, đếm cho Cẩu Nhi mau chết nhưng nó lại cứ sống khỏe mạnh dù rằng lú lẩn, hai mươi hai tuổi rồi mà bệnh tình vẫn không cải thiện chút nào. Mỗi lần Cẩu Nhi thêm một tuổi là Phùng Hành Di thở dài thêm một lượt. Hắn bấy giờ mới nghĩ tới một vấn đề quan trọng. Lỡ mà Cẩu Nhi sống tới trăm tuổi mới chết, phải chăng khi Dịch Thiên tái sinh sẽ là một lão già lụ khụ, đi đứng gì cũng cần có gậy chống? Hắn tự nghĩ rồi tự dọa mình. Bất quá, sống lại là tốt rồi, thuốc hồi xuân hắn từ từ kiếm sau cũng được.

Một hôm, A Đát cùng Cẩu Nhi đi thả diều. Cẩu Nhi đang thả thì trời bỗng đổ mưa, sấm sét đùng đùng giáng xuống. Sấm sét là khắc tinh của hồ tộc. A Đát lật đật kéo Cẩu Nhi đi trốn. Nào ngờ Cẩu Nhi sợ quá ngất xỉu, sau đó ngã bệnh và chết. A Đát chạy đến báo cho Phùng Hành Di biết, lúc này hắn còn đang ung dung tắm trong bồn. Nghe A Đát nói xong liền khoác y phục vào chạy đến xem. Hắn từng mường tượng thử rất nhiều lần tên tiểu tử này sẽ chết vì cái gì, không ngờ lại bị sấm sét dọa chết. Dù sao đi nữa, chịu chết là hắn mừng rỡ lắm rồi.

Phùng Hành Di đem Phật châu từ cổ tay truyền sang tay Cẩu Nhi. Cơ thể Cẩu Nhi co giật một trận dữ dội rồi nằm duỗi thẳng ra, qua đêm thì sống lại.

“Dịch Thiên.” Phùng Hành Di nắm tay y gọi khẽ.

Dịch Thiên vẫn nằm yên bất động. Đôi mắt nhìn vào khoảng không một lúc lâu, như thể đang từ từ định hình lại mọi thứ trong đầu, sau đó con ngươi liền chuyển thành màu đỏ, gân máu dưới cổ nổi cợm lên và chạy dọc khắp thân.

“Dịch Thiên!” Phùng Hành Di gọi tên y một lần nữa với vẻ thảng thốt. Chuyện gì đang xảy ra?

“Không sao!” Dịch Thiên siết lại tay hắn, điềm tĩnh nói. “Giờ ta đã trở thành quỷ, mượn cơ thể người khác tái sinh, chuyện này cũng rất bình thường.”

Phùng Hành Di ngả đầu xuống, dựa vào lồng ngực y: “Ân! Chỉ cần ngươi tỉnh lại là tốt rồi. Ngươi biết không, Dịch Thiên, ta đã chờ ngày này rất lâu rồi.”

Dịch Thiên vuốt tóc hắn, tìm lại hơi ấm xa cách đã lâu: “Ta biết! Cực khổ cho ngươi rồi.”

“Không, chỉ cần vì ngươi, ta có bỏ ra bao nhiêu, trả giá bao nhiêu cũng không thấy cực khổ gì. Dịch Thiên, lúc mà ngươi rời đi, ta còn nợ ngươi một lời chưa nói. Ta yêu ngươi.”

Dịch Thiên cười lớn: “Dùng phần đời còn lại của ngươi từ từ nói với ta.”

Mất khoảng một tháng, Dịch Thiên mới bước xuống giường và đi đứng lại như thường được. Tuy nhiên, y không chịu được ánh nắng gay gắt, thường phải mặc y phục dày có mũ trùm nếu xuất hiện vào ban ngày. Phùng Hành Di cũng không cảm thấy điều này có gì bất tiện, chỉ là đột nhiên Dịch Thiên nói muốn tới Bạch Vân Tự gặp Vô Ly lần cuối mà không cho hắn theo làm hắn không thoải mái. Thế nhưng Phùng Hành Di vẫn chiều theo ý y, chỉ dặn là cẩn thận kim thân của Đức Phật, vì dù sao hiện tại y cũng không còn là người nữa, không thể tùy tiện đến gần.

Dịch Thiên đi vắng một ngày, Phùng Hành Di liền hái một cành sen trắng đặt lên bàn. Hái đến cành thứ mười bảy thì Dịch Thiên quay về. Ánh hoàng hôn nhuộm hồng lên tà áo và tóc y. Phùng Hành Di đã từng nhìn thấy Cẩu Nhi rất nhiều lần, lại chưa lần nào cảm thấy Cẩu Nhi đẹp. Vậy mà, khi Dịch Thiên ở trong thân xác Cẩu Nhi, Phùng Hành Di lại thấy y rất đẹp. Cũng có thể nói, ái tình khiến cho kẻ trong cuộc mù quáng.

Dịch Thiên ôm một bó hoa sen vừa hái tiến gần Phùng Hành Di. Phùng Hành Di hỏi ngay: “Lão trọc già Vô Ly không làm khó ngươi chứ?”

Dịch Thiên lắc đầu: “Chỉ là mắng ta một trận, nhưng dù sao vẫn vui vì ta còn sống.”

“Ngươi vì sao phải đến tìm lão?”

“Sư huynh kiếp trước đã chỉ dẫn ta vào đạo, coi như là ân sư của ta. Ta muốn hoàn tục cũng cần nói một tiếng với sư huynh. Vả lại, giờ ta không còn trừ yêu, nên trả Cửu Liên Tháp về với Phật môn.”

Phùng Hành Di cười bẽn lẽn, khẽ cúi đầu xuống thấp. Hoàn tục rồi, từ nay về sau sẽ là người của hắn, ai cũng không thể cướp đi tình yêu mà y dành cho hắn.

Dịch Thiên trao bó hoa sen đang cầm cho Phùng Hành Di: “Đã hứa mỗi ngày hái cho ngươi một bó. Từ nay ta sẽ thực hiện lời hứa ấy.”

Phùng Hành Di ôm bó hoa sen, càng cười tươi tắn hơn: “Ngươi còn hứa sẽ đi xem hoa đăng cùng ta, mấy ngày nữa là đến lễ hội hoa đăng rồi.”

Dịch Thiên cười theo: “Vậy thì cùng đi.”

Vào ngày lễ hội, người người đua nhau cầm hoa đăng đi rong chơi. Phùng Hành Di cũng tranh thủ cướp được một hoa đăng từ chỗ người bán hàng, bởi vì khách khứa bu đông nghẹt để mua, hắn mà không nhanh chân xíu là đến cây cầm cũng không có, chứ đừng nói hoa đăng. Dịch Thiên không thích mấy hoạt động tranh giành này, thấy hắn đổ mồ hôi đi ra, chỉ niệm: “A di đà Phật.”

Nhiều người dùng ánh mắt kinh dị dõi theo họ. Rõ ràng thấy hai công tử đi chơi đêm hoa đăng với nhau đã lạ, càng lạ hơn là một trong hai không phải hòa thượng, từ cổ trở xuống trùm kín mít, nhưng tay lại cầm Phật châu, miệng luôn niệm “A di đà Phật.” Bọn họ tự cười thế đạo xoay vần, có nhiều sự quái lạ chẳng thể nào hiểu hết nổi.

Phùng Hành Di chẳng thèm để ý họ, giơ cao hoa đăng nói: “Dịch Thiên, ngươi viết chữ đẹp, viết cho ta vài chữ trên hoa đăng đi.”

Dịch Thiên lại chỗ một quầy hàng văn thơ mượn bút mực, đề lên: “Trời đất biến đổi, tình không đổi. Vạn vật luân hồi, vẫn bên nhau.”

Phùng Hành Di rất thích ý tứ này, bèn đem đèn thắp lên, để cho ánh sáng rọi vào chữ, muốn ai ai cũng nhìn thấy. Hắn vừa cầm hoa đăng vừa chạy nhảy, bất cẩn suýt ngã, may mà được Dịch Thiên đỡ kịp. Phùng Hành Di đỏ mặt nói:

“Ngươi chạm người ta, có biết khiến cho người ta muốn gì không?”

Dịch Thiên đã hiểu, vẫn thản nhiên hỏi: “Ngươi muốn gì?”

Phùng Hành Di kéo tay Dịch Thiên ra khỏi chốn đông người, hôn trộm một cái rồi nói: “Đêm nay về đến động phủ, chúng ta sẽ làm tiếp, phải làm thật oanh oanh liệt liệt.”

Từ khi Dịch Thiên tỉnh lại đến giờ, họ vẫn chưa trải qua loại sự tình ấy. Phùng Hành Di đã khát tận mấy trăm năm, tự nghĩ lúc này không đòi hỏi thì lúc nào mới đòi hỏi? Hắn rất xứng đáng có được phần thưởng cho sự chờ đợi kiên nhẫn của mình, thậm chí còn thấy ngỡ ngàng vì hắn kiên nhẫn quá mức mà bản thân nghĩ.

Dịch Thiên sờ sờ vào má Phùng Hành Di cười rồi nắm lấy tay hắn, đúng lúc pháo hoa được bắn lên. Những chòm pháo rực rỡ xé tan màn đêm lạnh giá. Nhiều người ngắm xong đồng loạt thả thiên đăng bay lên. Phùng Hành Di cầm lấy hoa đăng nhỏ của hắn, tiếc hùi hụi nhìn Dịch Thiên:

“Lẽ ra lúc nãy ta nên mua thiên đăng a, vậy thì có thể thả lên trời rồi.”

“Vậy giờ chúng ta đi mua.”

“Phải mua một cặp, thả một cặp mới may mắn.”

Dịch Thiên và Phùng Hành Di chơi đến khuya mới về lại động phủ. Lúc vừa vào phòng, hai người đã quấn lấy nhau ngay cửa, kể cả hoa đăng trên tay Phùng Hành Di cũng chưa kịp thả xuống.

Dịch Thiên ép sát Phùng Hành Di vào người, luồn tay vào tiểu huyệt của hắn khai mở: “Ta biết là phải chuẩn bị trước, nhưng ta không nhịn nổi.”

“Ân! Ta cũng vậy, trực tiếp vào đi.”

Phùng Hành Di gác một chân ra sau lưng Dịch Thiên. Dịch Thiên thốc người tới. Hắn “a” lên một tiếng đầy hưởng thụ. Sự trống vắng bấy lâu đã được lấp đầy, thật khiến người ta có cảm giác như đang nằm mơ chứ không phải là thật. Phùng Hành Di kéo nhẹ cổ áo Dịch Thiên ra, nhẹ nhàng sờ lên những đường gân máu của y, đưa lưỡi liếm mút âu yếm.

Dịch Thiên rít nhỏ, khoái cảm căng tràn nơi hạ thân đổ bộ tất cả vào người Phùng Hành Di. Phùng Hành Di ngạc nhiên, thì thầm vào tai y: “Nhanh như vậy đã ra rồi sao?”

“Vì ngươi quá đẹp.”

“Lời này rất dễ nghe. Lên giường lại làm tiếp.” Phùng Hành Di nói đầy mê hoặc. Dịch Thiên đấu tranh tư tưởng. Một cơ thể mềm yếu thế này đang dựa hẳn vào y, bảo y rời ra, làm sao mà nỡ?

“Ngươi bỏ tay ra khỏi ta trước.” Dịch Thiên nói.

“Không, ngươi bỏ trước.”

Dịch Thiên bật cười: “Thật không thể chịu nổi ngươi.”

“Vậy giờ thì sao? Chúng ta đi hay ở?” Phùng Hành Di lém lỉnh hỏi.

“Không đi nữa vậy.”

“Ân, thế này càng vui.”

Dịch Thiên cúi người hôn Phùng Hành Di, lại tiếp tục say đắm trong men tình. Phùng Hành Di thả hoa đăng xuống đất, nhanh tay đem thắt lưng Dịch Thiên tháo ra và trút bỏ. Một đêm đúng nghĩa oanh oanh liệt liệt bắt đầu…

Sáng hôm sau, Phùng Hành Di bị Dịch Thiên giục thức sớm, bày ra một cuốn kinh Phật trước mắt hắn. Phùng Hành Di có cảm giác tẩu hỏa nhập ma, cực kỳ muốn chui rúc vào chăn lại nhưng đương nhiên Dịch Thiên không cho phép.

“Nói lời phải giữ lời. Ngươi đã hứa đời này cùng ta tu hành, tu hành tại tâm, không được quên.”

Phùng Hành Di huyên thuyên một lèo: “Kinh Phật thì cũng còn chịu được đi, nhưng ngươi không bảo ta ăn chay luôn cùng ngươi chứ? Ta không sát sinh đã là giới hạn cực độ rồi, nếu ngay cả thịt cũng không ăn được thì ta chết mất. Thật đó!”

“Được, vậy tập niệm kinh trước, những cái khác từ từ tính sau.”

Phùng Hành Di vừa ngáp vừa lật trang kinh. Ai bảo hắn tự nguyện hứa, giờ không thể trách ai được, phải cố gắng hết sức thôi.

“Nhưng mà, không phải kinh Phật khắc chế ma quỷ sao, ngươi niệm có sao không?”

“Vạn vật đều có Phật tính, lẽ nào ma quỷ thì không? Kinh Phật chỉ dùng để khắc chế những loại cùng hung cực ác thôi.”

Phùng Hành Di gật gật thấu hiểu. Đọc được vài trang kinh theo Dịch Thiên, hắn lại kích hoạt đầu óc nghĩ sang chuyện khác.

“Dịch Thiên này!”

“Ngươi muốn nói gì?”

“Làm tướng công của ta, được không?” Phùng Hành Di chớp mắt nhìn Dịch Thiên.

Dịch Thiên nâng cằm Phùng Hành Di lên nhìn chăm chú. Phùng Hành Di tưởng y muốn hôn hắn nhưng y lại cốc mạnh vào trán hắn: “Tập trung vào. Nếu trong ba ngày ngươi thuộc được cuốn kinh này thì ta sẽ đồng ý.”

“Nhất ngôn ký xuất.” Phùng Hành Giơ giơ ngón tay út lên cao.

“Tứ mã nan truy.” Dịch Thiên nói tiếp vế sau và ngoắc vào ngón út của hắn.

Phùng Hành Di lại hướng vào trang kinh, nhưng dĩ nhiên không câu kinh nào lọt nổi vào mắt hắn, ngược lại hắn mơ hồ nhìn thấy chữ Hỉ đỏ sáng lạn bay ra. Tiếp đó, nó bay đến cửa sổ, nơi mà ánh nắng ban mai cực kỳ trong trẻo.

Bình luận

Truyện đang đọc