ĐẠI SƯ HUYNH CHỈ BIẾT SOI GƯƠNG TRANG ĐIỂM

Hoàng lão gia kể, một tháng trước, bọn họ đột nhiên phát hiện cứ nửa đêm con của họ lại lén thắp nến, áp vào cửa sổ, dường như là thỏ thẻ tâm sự với ai đó. Hoàng lão gia và người hầu trong nhà mai phục trong bụi cỏ, rốt cuộc cũng thấy con trai mình nói chuyện với cái gì.

Đó lại là một đống bùn đen như mực.

Là yêu quái!

Hoàng lão gia suýt chút nữa là bị dọa cho ngất xỉu.

Ngày hôm sau, Hoàng lão gia đi hỏi Hoàng Lưu Vân, rốt cuộc chuyện là thế nào.

Hoàng Lưu Vân nói, nửa năm trước, hắn ta cưỡi ngựa đi ngang qua rừng rậm thì té ngã, bị thương ở chân, suýt chút nữa là bị dã thú ăn mất, là con quái vật này đã cứu hắn ta. Quái vật ngoan hiền, mỗi đêm sẽ đến tìm hắn ta chơi.

Hoàng lão gia nghe xong, chỉ cảm thấy con trai mình bị quái vật mê hoặc, bệnh không nhẹ.

Ông ta mời đạo sĩ đến, bày ra kết giới xung quanh nhà. Đạo sĩ nói, chỉ cần đốt hoàng phù thành tro rồi rải xung quanh nhà họ Hoàng, quái vật kia sẽ không tìm được ngôi nhà này, đương nhiên cũng sẽ không tìm thấy Hoàng Lưu Vân. Thời gian lâu nó sẽ tự rời đi.

Hoàng lão gia làm theo, đồng thời nhốt con trai trong phòng.

Sau khi làm theo lời đạo sĩ, quả nhiên quái vật kia không tìm được ngôi nhà này.

Nhưng mà, tìm không thấy nhà họ Hoàng, quái vật kia cũng không làm như lời đạo sĩ kia nói mà cứ chấp nhất quanh quẩn trong trấn, gọi tên Hoàng Lưu Vân mãi.

Mọi người trên trấn đều bị dọa.

Hoàng lão gia muốn tiếp tục cầu xin đạo sĩ kia bắt yêu quái này đi.

Nhưng đạo sĩ kia đã rời khỏi trấn này từ lâu.

Người đạo sĩ kia, tóc trắng mặt trẻ.

"Ngươi còn nhớ tướng mạo của đạo sĩ kia không?" Nghe được tóc trắng mặt trẻ, Hạ Trường Sinh hỏi tới.

"Vẫn nhớ, rất đẹp." Hoàng lão gia trả lời khá hời hợt.

Hạ Trường Sinh mím môi, suýt chút là nổi nóng. Chợt hắn nhớ ra gì đó, từ trong ngực lấy ra phong thư Phương Cảnh Tân đưa, sau đó lấy một tờ giấy khác. Tờ giấy này là Phương Cảnh Tân nhịn đau, vẽ chân dung nam nhân hắn cần giết.

"Ngươi xem có phải là người này không?" Hạ Trường Sinh đưa bức tranh cho Hoàng lão gia.

Hoàng lão gia nhìn bức tranh, cảm giác một lời khó nói hết, nét mặt rất tệ.

"Phải không?" Hạ Trường Sinh vô cùng để ý.

"Tiên sinh." Hoàng lão gia ăn ngay nói thật: "Con ta chưa học vẽ vời bao giờ, nhưng lúc nó mười tuổi, có vẽ chân dung cũng đẹp hơn bức tranh này."

Bức chân dung Hạ Trường Sinh đưa cho ông ta, vẽ khuôn mặt hoàn toàn không nhìn ra là mặt người.

Hạ Trường Sinh nhìn bức tranh kia, hắn choáng váng.

Hắn cho là người mà Phương Cảnh Tân muốn hắn tìm, trông sạch sẽ thoát tục như thế.

"Trên đời này tuyệt đối không có người nào có diện mạo như thế này." Hoàng lão gia khẳng định.

Hạ Trường Sinh đành phải cất bức chân dung, đồng thời ra quyết định, lần sau về Phục Hy viện phải đánh Phương Cảnh Tân một trận.

"Vậy ngài có thể giúp bọn ta xử lý quái vật kia không?" Hoàng lão gia vào thẳng chủ đề.

"Có thể." Hạ Trường Sinh không có dị nghị gì về chuyện này: "Ta muốn ở lại trấn này hai ngày, ngươi có thể giải quyết vấn đề ăn ở giúp ta không?"

"Đương nhiên là được." Hoàng lão gia đồng ý ngay lập tức.

Hạ Trường Sinh nói: "Vậy đầu tiên, ngươi đổi cho ta một chén trà ngon hơn đi."

Hắn thật sự ghét vị của chén trà này.

Hoàng lão gia chợt cảm thấy mình trêu phải người không tầm thường, cho nên không thể sắp xếp việc ăn ở như bình thường được.

Vì có thể giải quyết vấn đề khó khăn, Hoàng lão gia lấy lá trà trân quý của mình ra.

Hạ Trường Sinh ở trong viện, uống trà ăn bánh, thoải mái nheo mắt lại.

Thái độ của hắn vô cùng đương nhiên, người hầu đi qua suýt cho rằng đây là nhà của hắn.

Lúc Hạ Trường Sinh đang hưởng thụ thời gian vừa ý, Hoàng phu nhân dẫn một đám nam nhân lực lưỡng đi ngang qua cách đó không xa.

"Các ngươi nhất định phải trông chừng thiếu gia, không được cho nó ra đây, đã hiểu chưa?"

"Vâng!"

Hoàng Lưu Vân bị nhốt lại.

"Ta có cần nghe thử quý công tử muốn nói gì không?" Hạ Trường Sinh hỏi Hoàng lão gia ở bên cạnh.

"Không cần để ý đến nó, nó đã bị yêu quái mê hoặc đầu óc rồi!" Hoàng lão gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Hạ Trường Sinh thành thật nói: "Ta không cảm thấy hắn bị mê hoặc."

Hoàng lão gia không tiếp lời.

Hạ Trường Sinh cảm thấy chẳng có gì thú vị.

Rất nhanh trời đã tối.

Hạ Trường Sinh đứng trên nóc nhà họ Hoàng, tay cầm Kính Hoa Thủy Nguyệt, sau lưng là quầng ánh trăng sáng ngời.

Sở dĩ hắn thoải mái đồng ý giúp đỡ, một trong những nguyên nhân là muốn thử Kính Hoa Thủy Nguyệt.

"Dù là quái vật nhỏ yếu đến đâu, dùng để mở kiếm, hẳn là không có vấn đề gì." Hắn nhếch khóe miệng.

Không lâu sau, đống bùn kia xuất hiện trong tầm mắt của Hạ Trường Sinh.

Nó chậm rãi di chuyển, gọi tên Hoàng Lưu Vân.

"Lưu Vân... Lưu Vân... Chơi cùng ta đi, đừng trốn nữa, ta chịu thua."

Nó như là đứa trẻ vài tuổi, hoàn toàn không hiểu được bao nhiêu, chỉ muốn chơi cùng người khác.

Hạ Trường Sinh liếm môi, rút Kính Hoa Thủy Nguyệt ra.

Kính Hoa Thủy Nguyệt dưới trăng, hiện lên vầng hào quang màu tím nhạt.

Quái vật đột nhiên quay đầu, nhìn lên trên.

Hạ Trường Sinh khẽ mỉm cười với nó.

"Á..." Quái vật thấy Hạ Trường Sinh thì đột nhiên im miệng, sau đó, nó dùng thứ giống như tay ôm lấy đầu, khóc lóc mà chạy: "Đừng giết ta, đừng giết ta, hu hu hu, Vô không làm chuyện xấu, trên người Vô cũng không có gì cả, đừng giết ta!"

Tốc độ của nó quá chậm, dù là chạy thì tốc độ cũng không nhanh.

Hạ Trường Sinh dậm chân lên nóc nhà, bay một đoạn rồi nhảy xuống, rơi xuống trước mặt quái vật. Hắn huơ một đường kiếm, mũi kiếm chỉ vào nó.

"Trên người Vô không có gì hết! Tha cho ta đi!" Quái vật kia liền xoay người chạy: "Hu hu hu, mẹ, cha, mau cứu con, Lưu Vân, mau cứu ta, ta không muốn bị giết!"

Quái vật kia chạy trốn vô cùng lóng ngóng, chân trái vấp chân phải, ngã trên đất. Dù ngã sấp mặt nó cũng không dám dừng lại, liều mạng bò về phía trước.

Hạ Trường Sinh chợt mất đi ham muốn tấn công nó.

Thật ra hắn thích bắt nạt kẻ nhỏ yếu, nhưng mà nhỏ yếu thế này hắn thật sự không muốn ra tay.

Cất kiếm đi, Hạ Trường Sinh chầm chậm đi qua, chẳng mấy chốc đã cản trước mặt nó.

"Òa!" Quái vật tự xưng là Vô bị dọa muốn ngất đi.

"Ta không giết ngươi." Hạ Trường Sinh nói: "Nhưng ngươi dọa người trong trấn này, biến mất đi, đừng đến nữa."

Đống bùn kia ngẩng đầu nhìn Hạ Trường Sinh, nó không nói lời nào.

"Ngươi không đồng ý à?" Nếu không phải thấy nó quá bẩn, Hạ Trường Sinh cũng muốn dùng chân dẫm dẫm lên nó.

"Vô không dọa người, Vô đến tìm Lưu Vân, là Lưu Vân nói muốn chơi với ta." Đống bùn kia khóc lên.

"Ngươi mà không dọa người ấy à." Hạ Trường Sinh cạn lời: “Đêm hôm khuya khoắt, thò đầu vào cửa sổ nhà người ta."

"Vì ta không tìm thấy Lưu Vân mà, ta chỉ đang tìm hắn thôi." Vô ấm ức ngồi dậy.

Hạ Trường Sinh đau đầu nhấn nhấn trán.

"Nếu Lưu Vân nói không muốn gặp ta, ta sẽ đi." Vô nói: "Nhưng ta sợ Lưu Vân đang đợi ta."

"Hắn nói không muốn gặp ngươi, ngươi sẽ đi đúng không?" Hạ Trường Sinh cảm thấy vấn đề này khá dễ giải quyết.

"Ừ." Nó chọc chọc vào bộ ngực toàn là bùn của mình: "Nhưng nếu hắn thật sự nói vậy, Vô sẽ khóc."

Hạ Trường Sinh lạnh lùng vô tình nói: "Ai quan tâm đống bùn ngươi khóc hay không khóc chứ."

"Huhuhu."

"Đi theo ta." Hạ Trường Sinh bảo nó đứng lên.

"Ngươi muốn dẫn ta đi gặp Lưu Vân hả?" Vô cực kỳ hưng phấn.

Hạ Trường Sinh khẽ gật đầu.

Nó lập tức bò dậy, đi theo sau Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh dẫn nó đi đến nhà họ Hoàng.

Vô lén la lén lút giữ một khoảng cách nhất định với Hạ Trường Sinh, thậm thà thậm thụt nhìn hắn.

Hạ Trường Sinh dẫn nó đến chỗ cần đến.

Đến gần Hoàng trạch, Vô lập tức phát ra âm thanh hoảng sợ, nó nói: "Ở đây có đồ kì quái, ta không thể đến gần, nếu không ta sẽ chết."

Hạ Trường Sinh dùng một cái Phong thuật, thổi hết bột tro của hoàng phù chung quanh Hoàng trạch đi.

"Ta ngửi được mùi!" Bột tro tản ra, Vô lập tức ngửi được mùi của Hoàng Lưu Vân: "Lưu Vân ở bên trong."

"Không được ồn ào, đi cùng ta." Hạ Trường Sinh không muốn dẫn người khác đến, nếu không lại phải giải thích tại sao bản thân không giết con quái vật này, vậy thì phí không ít thời gian.

Vô lập tức bụm miệng mình, sau đó nói với Hạ Trường Sinh: "Vô sẽ ngoan ngoãn."

Hạ Trường Sinh thấy nó nghe lời thì mỉm cười.

Vô trợn to hai mắt, nhìn hắn cười.

Hạ Trường Sinh dùng thuật che mắt, mang theo con quái vật này bước vào Hoàng trạch. Vô nhớ lời Hạ Trường Sinh dặn, không phát ra âm thanh nào.

Căn phòng của Hoàng Lưu Vân bị đóng kín, hắn ta đốt nến trong phòng, ngồi ủ rũ cúi đầu.

Đột nhiên, cửa sổ phòng hắn ta bị mở ra một cách thô lỗ.

Hoàng Lưu Vân hoảng sợ, hắn ta đi đến nhìn, tu chân giả gặp ban ngày xuất hiện ở cửa sổ phòng hắn ta.

"Ngươi giết nó rồi sao?" Hoàng Lưu Vân có hơi tuyệt vọng.

Hạ Trường Sinh nói: "Vẫn chưa."

Hoàng Lưu Vân thở một hơi nhẹ nhõm, vội nói: "Cha ta cho ngươi bao nhiêu tiền, ta cho ngươi gấp đôi, chỉ cần ngươi tha cho nó."

"Nhưng nó thật sự dọa những người khác trong trấn, dù ta không bắt nó, sớm hay muộn gì cũng sẽ có người khác đến." Hạ Trường Sinh hỏi: "Rốt cuộc chuyện của ngươi và nó là thế nào?"

Hoàng Lưu Vân thở dài một hơi.

Hắn ta và Vô cũng không có câu chuyện đặc biệt gì.

Khoảng nửa năm trước, hắn ta cưỡi ngựa đi ngang qua rừng rậm, sau đó ngã ngựa bị thương một chân, không thể nào di chuyển được, ngựa thì chạy mất. Hắn ta chẳng còn cách nào, chỉ có thể ngồi nghỉ tại chỗ, chờ người nhà đến tìm. Chờ đến đêm, người nhà hắn ta còn chưa tìm đến nơi này, cùng lúc đó, có dã thú trong rừng rậm tiến đến gần hắn ta.

Hoàng Lưu Vân suýt chút nữa bị dã thú ăn thịt.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Vô cứu được hắn ta.

Lúc đầu, Hoàng Lưu Vân cũng sợ chết khiếp, nhưng tiếp xúc một lát thì phát hiện tâm tính của Vô không khác gì trẻ con. Nó kéo Hoàng Lưu Vân về nhà, tìm dược thảo chữa thương cho hắn ta, sau đó chơi với hắn ta.

Yêu quái này không thể gặp mặt trời, ban ngày sẽ biến mất không thấy đâu.

Đến ngày thứ ba, người nhà Hoàng Lưu Vân phái mấy chục người đến rừng rậm tìm hắn ta. Đương nhiên Hoàng Lưu Vân vô cùng vui vẻ gọi người nhà của mình, sau đó được đưa về nhà.

Nhưng tối hôm trước, hắn ta vừa mới đồng ý chơi trốn tìm với Vô.


Hoàng Lưu Vân bị thương ở chân, sau khi về nhà không thể di chuyển. Hắn ta cũng không thể nào phái người đến rừng rậm truyền lời cho một con yêu quái.

Lúc hắn ta không biết nên làm gì, Vô theo mùi tìm được nhà hắn ta.

Vô gõ cửa sổ.

Hoàng Lưu Vân mở cửa sổ.

"Ta tìm được ngươi rồi!" Vô cực kì hưng phấn.

Tuy ít nhiều gì Hoàng Lưu Vân cũng có hơi sợ, nhưng song song đó vẫn cảm thấy nó không có ác ý.

Dường như Vô xem hắn ta trở thành bạn chơi cùng, mỗi khi màn đêm buông xuống, nó sẽ gõ cửa sổ phòng Hoàng Lưu Vân, cùng chơi đùa với hắn ta, sau đó rời khỏi trước khi mặt trời lên.

Bọn họ cứ vậy giao lưu liên tục trong nửa năm.

Sau đó, vào một buổi tối, tiếng thét gào vang lên.

Người làm trong nhà phát hiện có một con quái vật đứng trước cửa sổ phòng Hoàng Lưu Vân, sợ đến mức tè ra quần, đồng thời gọi tất cả mọi người đến.

Vô bị ném đá đi mất.

Hôm sau, phu thê Hoàng gia biết chuyện, mặc kệ Hoàng Lưu Vân giải thích thế nào họ đều không lọt tai, còn cảm thấy Hoàng Lưu Vân bị yêu quái mê hoặc, vì vậy nhốt hắn ta lại, đồng thời tìm đạo sĩ đến giải quyết yêu quái này.

Sau nữa, chính là như Hạ Trường Sinh biết, phu thê Hoàng gia trùng hợp gặp được đạo sĩ tóc trắng mặt trẻ, người nọ đưa ra cách giải quyết này.

Vô không tìm thấy Hoàng trạch, bèn quanh quẩn ở trấn trên một tháng.

Tìm không thấy Hoàng trạch, Vô cho rằng không gặp được Hoàng Lưu Vân giống như lần trước, là đang chơi trốn tìm với nó, cho nên vẫn luôn tìm hắn ta.

"Vậy ngươi muốn thế nào?" Hạ Trường Sinh đưa ra nhiều ý kiến: "Phần lớn yêu quái đều không hiểu ẩn ý của con người, nếu ngươi muốn đi cùng nó, cứ nói thẳng, nó sẽ mang ngươi đi, nếu ngươi không muốn gặp nó, ngươi cũng hãy nói thẳng, nó sẽ không đến nữa."

"Ta không thể đi cùng nó." Hoàng Lưu Vân thì thào: "Vì chuyện này mà cha mẹ ta đã khóc rất nhiều lần trước mặt ta, ta không thể khiến họ đau lòng nữa."

So sánh hai bên, hắn ta đưa ra lựa chọn.

"Vậy ngươi nói nó đừng đến nữa." Hạ Trường Sinh nói: "Đừng có lề mề dây dưa, nếu không nó vẫn sẽ luôn tìm ngươi."

Đám yêu quái quá ngu ngốc.

Hoàng Lưu Vân trầm mặc.

"Quá đau lòng." Im lặng hồi lâu, Hoàng Lưu Vân nói câu này.

Hạ Trường Sinh khoanh tay trước ngực đứng ở cửa sổ, liếc mắt về bên phải.

Vô đứng sau vách tường, đã khóc bù lu bù loa. Nó vốn muốn nghiêm chỉnh tuân theo lời Hạ Trường Sinh, trước khi hắn cho phép không được phát ra tiếng, nhưng mà nó thật sự không kìm được: "Òa."

Chỉ một tiếng này, Hoàng Lưu Vân lập tức nghe được, hắn ta chạy như bay đến cửa sổ, nhìn thấy Vô.

Hoàng Lưu Vân mừng rỡ cười, nói: "Tốt quá, ngươi còn sống!"

Vô cúi đầu, không trả lời hắn ta.

Hoàng Lưu Vân nhìn mặt nó,, lúc này mới phát hiện lời vừa rồi của mình quá đáng, chuyện mình làm cũng quá đáng.

"Xin lỗi." Hoàng Lưu Vân khẽ nói.

"Ngươi không muốn gặp Vô đúng không?" Vô hỏi thẳng hắn ta.

"Không phải ta không muốn gặp ngươi." Hoàng Lưu Vân lập tức nói, nhưng rất nhanh lại rơi vào im lặng, hắn ta nghĩ một lát rồi lên tiếng: "Ta không ghét Vô, nhưng cha mẹ của ta thật sự lo lắng cho ta. Có lẽ chờ qua một thời gian, chờ họ quên chuyện này, chúng ta có thể gặp lại."

"Qua một thời gian là bao lâu?" Vô hỏi: "Là một ngày, một tháng, hay một năm?"

Hoàng Lưu Vân không trả lời được.

"Vô không phải là trẻ con hư, sẽ không miễn cưỡng Lưu Vân. Ta vẫn luôn tìm ngươi là sợ chúng ta chơi trốn tìm, sợ ngươi trốn đi, cho rằng Vô không tới tìm ngươi nên ta mới đến. Nếu Lưu Vân không phải trốn mà là không muốn gặp Vô, Vô sẽ không đến nữa." Suy nghĩ của nó rất đơn giản.

Hoàng Lưu Vân nhìn thấy nước mắt của nó, hắn ta nôn nóng vươn tay ra, muốn nắm lấy nó.

Đáng tiếc Vô đứng quá xa, hắn ta có vươn tay cũng không thể nắm lấy.

"Vô phải về nhà, nếu không trời sẽ sáng, ta sẽ biến mất." Vô thì thầm.

"Vô!" Hoàng Lưu Vân sốt ruột, vội vàng muốn bò lên cửa sổ để nhảy ra bên ngoài.

Hạ Trường Sinh dùng quạt chống trán hắn ta, đẩy hắn ta về.

"Nếu ngươi không chọn con yêu quái này, thì đừng ra ngoài." Hạ Trường Sinh nói.

Hoàng Lưu Vân cúi đầu xuống.

"Ta không muốn Lưu Vân khó chịu." Thấy biểu cảm của Hoàng Lưu Vân, Vô nói với Hạ Trường Sinh.

"Ta không phải là thần tiên thực hiện nguyện vọng." Hạ Trường Sinh nói: "Ta không phải thần tiên mà ngươi kêu muốn đến gặp người ta sẽ dẫn ngươi đến, ngươi nói làm hắn vui vẻ ta khiến hắn vui vẻ. Bây giờ các ngươi đã gặp mặt, đã nói rõ, vậy thì đi thôi.”

"Chờ một lát." Vô đến gần cửa sổ, sau đó lại đi xa.

Một cái lục lạc treo trên cửa sổ.

Vô nhìn Hoàng Lưu Vân, nói: "Vậy chờ cha mẹ Lưu Vân cho phép chúng ta chơi với nhau, ngươi treo lục này này trên cây, ta sẽ đến. Nếu ngươi muốn ta vĩnh viễn không đến thì dẫm vỡ lục lạc, ném mảnh vỡ ở cửa, ta sẽ không thể đến gần nơi này."

Hoàng Lưu Vân cười bất lực, sau đó hỏi con yêu quái đơn thuần: "Nếu ta già bảy tám chục tuổi mới treo lục lạc này trên cây, ngươi vẫn sẽ nhớ ta, đến tìm ta sao?"

"Già bảy tám chục tuổi là gì?" Vô không hiểu.

Hạ Trường Sinh cảm thấy yêu quái này giỏi thật, cứ thế mà biến tình cảnh cảm động này trở nên buồn cười như vậy.

Hoàng Lưu Vân cũng cảm thấy như vậy, hắn ta bật cười rồi che mắt mình lại, gật đầu nói với nó: "Ta hiểu rồi."

Vô xoay người, chậm rãi rời khỏi khoảng sân này.

Quái vật rời khỏi Hoàng trạch, đột nhiên khóc thành tiếng, sau đó vừa đi vừa khóc, hai mắt lờ mờ đẫm nước mắt, chẳng nhìn thấy đường.

Hạ Trường Sinh đi theo phía sau nó chợt hơi chột dạ.

Lẽ nào nó khóc thành như vậy, mình cũng góp phần sao?

Trời sắp sáng rồi, quái vật đau thương vật vã căn bản không thể tiếp tục về nhà.

Hạ Trường Sinh hết cách, đành phải nói với nó: "Đi theo ta."

Hạ Trường Sinh làm người tốt một lần, đưa nó về rừng rậm.

Nào có thể ngờ được, bọn họ vừa đến rừng rậm, bầu trời bắt đầu đổ mưa.

Giọt mưa rơi trên y phục Hạ Trường Sinh, hắn thét lên.

Nghe tiếng của Hạ Trường Sinh, Vô còn đang khóc lóc lập tức nhặt một cây cỏ bên đường, che lên đầu hắn.

Thân thể nó là một đống bùn, khi nó giơ tay lên che mưa giúp Hạ Trường Sinh, bùn đất lập tức nhỏ giọt trên y phục hắn. Hơn nữa, một cây cỏ hoàn toàn không thể che mưa.

Hạ Trường Sinh: "..."

Vô cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết.

Ô giấy vẽ hoa tử đằng mở lên, Vô cầm ô, dẫn Hạ Trường Sinh về hang động của mình, để hắn tránh mưa.

Hạ Trường Sinh đứng ở cửa hang động, vươn tay đón từng hạt mưa rơi xuống.

Đường mưa vô cùng vô tận.

Nhìn thấy hành động của hắn, Vô cũng đứng ở cửa động, học động tác của hắn, đón mưa.

Hạ Trường Sinh quay đầu nhìn nó.

Vô cũng học nụ cười của hắn, đáng tiếc ngũ quan mơ hồ không rõ.

"Ngươi không phải là yêu quái nhỉ." Hạ Trường Sinh cảm nhận được hơi thở của nó, cười khẩy: "Đám người kia đúng là không biết nhìn hàng, xem thần Thổ Địa là yêu quái, ha ha"

Vô gãi gãi đầu.

Trong năm tháng dài rộng, nó đã sớm quên mất mình là gì.

Bình luận

Truyện đang đọc