ĐẠI SƯ HUYNH VAI ÁC CÙNG SƯ TÔN HE RỒI


Edit: Chanh
Beta: Me Xả Mi
Thẩm Túc Chi sững sờ một lát, đưa tay thăm dò hơi thở Ma tôn, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy tay hắn có chút run rẩy.
Ma tôn lẳng lặng nằm đó, trên mặt mỹ nhân hoàn toàn yên tĩnh an lành, thân thể lạnh như băng, đã mất đi nhiệt độ thuộc về người sống từ lâu.
Hắn… Thật sự đã chết.
Thẩm Túc Chi bỗng hiểu ra ý nghĩa lời nói trước kia của Ma tôn, hắn đã trưởng thành, có thể một mình chống đỡ một phương.

Ma tộc chỉ cần kính hắn, sợ hắn, hắn đã có thể ngồi vững ở vị trí Ma tôn, không người nào dám nghi ngờ.
Hắn đè xuống tình cảm mãnh liệt trong lòng, đến trước bàn dài đen nhánh, run run mở ra hộp gỗ cuối cùng Ma tôn tặng hắn.
“Lạch cạch” một tiếng, hộp bị mở ra, bên trong có Chu Quả đỏ tươi, cộng thêm một cái mặt nạ màu đen tinh xảo.
Ngày đó, Ma tôn bỏ mình, Ma giới đổi chủ, vạn ma quỳ lạy, khấu kiến vị Ma giới chí tôn tân nhiệm.
Nghe đồn, Tôn chủ mới thực lực siêu tuyệt, hung lệ tàn nhẫn, âm tình bất định, vĩnh viễn mang mặt nạ màu đen, vừa ra tay chính là máu chảy thành sông, làm người nghe biến sắc, kẻ mà chính đạo ai cũng phải trừ diệt.
Mà Ma tôn tân nhiệm Thẩm Túc Chi bị người người kiêng kỵ trực tiếp đem công vụ Ma giới ném cho Thao Thiết hóa thành hình người, bản thân cầm Chu Quả bế quan.

Tại Thanh Nguyên Tông.
Ba ngày đấu lôi đài đã kết thúc, sau một hồi kịch liệt, danh sách ba mươi đệ tử có số tích phân nhiều nhất đã định ra, tính cả Tô Nhược, Nhạc Hoa Tông tổng cộng tám người giành được vị trí.
Lý Tuân, Hạ Hi Hi, còn có Trần Ngân Thiết của Huyền Kiếm Môn dẫn đầu thi đấu, Chu Nguyễn từ Thanh Phong Môn, đều đạt được tư cách tiến vào bí cảnh.
Sau một ngày nghỉ ngơi, ba mươi người chờ xuất phát, sôi nổi nhận lấy túi Càn Khôn Thanh Nguyên Tông phân phát, để vào đan dược mình cần.
Thanh Nguyên Tông có quy định, nhóm các đệ tử nhóm tiến vào bí cảnh không được ngắt hết toàn bộ hoa cỏ dược vật, cũng không được giết sạch yêu thú bên trong bí cảnh, phải lưu lại một chút để chúng sinh sôi nảy nở, như vậy sau này bí cảnh mới có thể tiếp tục sử dụng được.

Thông qua kiểm tra của trưởng lão Thanh Nguyên Tông, xác nhận các đệ tử không mang theo đồ vật dư thừa sẽ nhanh chóng được xếp hàng tiến nhập bí cảnh.
Đợi tới khi thân ảnh những đệ tử này biến mất, nhóm giám khảo nhận ủy thác cũng theo sát phía sau bước vào bí cảnh, mà khi Tống Yến đi vào, còn dịch dung cho mình, biến thành bộ dạng lúc đi Quy Nhất Phái.
Bí cảnh không giống như bên ngoài, nơi này có quy luật vận hành của chính nó, thời điểm Tống Yến bước vào trong, nháy mắt còn bị rừng cây xanh um tươi tốt trước mắt làm cho kinh ngạc.
Mỗi giám khảo trước khi tới đều có bản đồ của bí cảnh này, vì lúc tiến vào được truyền tống ngẫu nhiên, cho nên giờ này chỗ này cũng chỉ có một mình Tống Yến.
Nơi này là rừng rậm duy nhất bên trong bí cảnh, đông đảo yêu thú chiếm giữ, yêu thú có chút mạnh thậm chí có thể sánh ngang Nguyên Anh.

Chỉ có điều loại yêu thú này đã mở linh trí, nếu xuất hiện trong bí cảnh thì nhất định đã ký kết khế ước cùng Thanh Nguyên Tông, bảo đảm sẽ không đả thương đến tính mạng đệ tử tới đây rèn luyện.
Tê Giác thú Tống Yến muốn tìm cũng trong rừng rậm này.
Ngoại trừ yêu thú, trong rừng rậm còn có thực vật thành tinh, mỗi nơi đều phải đề phòng, thời thời khắc khắc đều không thể xem thường.

Tất nhiên, đối với đại năng như Tống Yến, bất kỳ nơi nào trên đời này y cũng có thể đến, không cần phải lo lắng bí cảnh nho nhỏ này sẽ có thứ làm y bị thương.
Dựa theo bản đồ, nơi nghỉ chân của Tê Giác thú nằm ở bên kia rừng, cách vị trí của y một quãng rất xa.

Nếu Tống Yến ngự kiếm đi vào, chắc chắn sẽ khiến nhiều người chú ý, vì vậy, y quyết định đi bộ, trên đường tiện thể quan sát đệ tử một chút, dùng chút thủ đoạn đùa giỡn đá người ra ngoài.
Bí cảnh này thực sự là nơi rèn luyện tốt hiếm có, Thanh Nguyên Tông dùng tư cách tiến vào để làm phần thưởng cho đại hội luận kiếm, có thể nói là đã bỏ vốn lớn.
Tống Yến một đường vừa đi vừa nghỉ, không bao lâu, liền nghe thấy âm thanh tranh chấp mơ hồ truyền đến từ phía trước, y lặng im nhảy lên cây, ẩn mình trong tán lá xanh um.
Hai nhóm người đang tranh chấp dưới tàng cây cũng không phát hiện có người đang lặng lẽ quan sát bọn họ, còn mải tranh chấp đến mặt đỏ tai hồng.
Bích Tỉ Cung lần này có Lý Tuân cùng Hạ Hi Hi được vào, dĩ nhiên là luôn ở cùng một chỗ, mà một trong hai nhóm tranh chấp này chính là bọn họ.
Đối diện là hai đệ tử của môn phái nhỏ, Tống Yến nhìn không ra, một nữ hài tử mặt tròn đang bảo hộ một cây cỏ ở trong lòng, phẫn hận trừng Hạ Hi Hi: “Tuyết Đọng thảo là chúng ta phát hiện trước, ngươi dựa vào cái gì cướp đồ của chúng ta!”

Hạ Hi Hi hừ lạnh một tiếng: “Của các ngươi? Phía trên này có khắc tên của ngươi? Ngươi dựa vào cái gì mà nói này là đồ của mình? Bảo vật phải do người có tài chiếm được, ngươi kém như vậy, không xứng cầm Tuyết Đọng thảo.

Đưa nó cho ta!”
Lý Tuân mặc dù không phụ hoạ, nhưng gã trước sau ôm kiếm trầm mặc đứng bên cạnh Hạ Hi Hi, có chút ý vị dung túng.
Nữ tử mặt tròn đưa ánh mắt nhìn đồng bạn cầu xin.
Hai người không phải đệ tử cùng một môn phái, họ chỉ trùng hợp truyền tống tới một chỗ nên làm quen rồi cứ như vậy kết thành đội.
Mà lúc này, trên mặt đồng bạn của nữ tử mặt tròn đầy vẻ do dự, hắn giãy dụa xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng nói với nàng: “Tiểu Lạc, nếu không… Ngươi vẫn nên đưa Tuyết Đọng thảo cho bọn họ đi.”
“Nhưng rõ ràng là chúng ta tìm được trước.”
Người kia quyết tâm, trách cứ: “Vị đạo hữu này nói không sai, bảo vật phải do người có tài chiếm được.

Thực lực chúng ta không đủ, đánh không lại.

Nếu không đưa Tuyết Đọng thảo cho bọn họ, ngươi có thể bảo đảm hai chúng ta có thể bình yên vô sự mà ra khỏi bí cảnh ư?”
Nữ tử mặt tròn tên Tiểu Lạc nhất thời ủ rũ, nàng thất vọng nhìn đồng bạn của mình, đưa Tuyết Đọng thảo trong tay cho Hạ Hi Hi.
Hạ Hi Hi tiếp nhận Tuyết Đọng thảo, cho vào túi Càn Khôn của mình, đắc ý dào dạt mà nói “Coi như các ngươi thức thời”, liền lôi kéo Lý Tuân rời đi.
Đợi sau khi bóng người bọn họ biến mất, đồng bạn của nữ tử mặt tròn thở phào nhẹ nhõm, nói rằng: “Chúng ta đi thôi.”
Hắn đi được hai bước, phát hiện nữ tử mặt tròn không theo sau, kỳ quái quay đầu lại: “Đi thôi, sững sờ cái gì?”
Tiểu Lạc lắc lắc đầu, thất vọng nói: “Ngươi đi đi, ta cảm thấy chúng ta không thích hợp kết đội.”

Người kia nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Ngươi không muốn kết đội với ta, vậy sẽ không ai bảo vệ ngươi, ta khuyên ngươi nên nghĩ rõ ràng.”
“Thực lực chúng ta rõ ràng không chênh lệch bao nhiêu, gì mà bảo vệ? Huống hồ kể cả thực lực ngươi thật sự mạnh hơn ta, chỉ e lúc gặp phải nguy hiểm ngươi cũng cong đuôi chạy trước.

Ta không yên tâm đem lưng mình giao cho loại đồng bạn như ngươi.” Tiểu Lạc trào phúng cười, “Vừa rồi chúng ta rõ ràng có thể bảo vệ bụi Tuyết Đọng thảo kia, nhưng ngươi nửa điểm do dự cũng không có, trực tiếp bảo ta giao nó ra, loại người như ngươi, ta làm sao yên tâm kết đội?”
Người kia sững sờ, giải thích: “Ta đây là cân nhắc vì đại cục.

Căn bản hai chúng ta đánh không lại bọn họ, không phải giao nó ra là có thể bớt đi một hồi ác chiến sao?”
“Vậy sau này lại tìm được bảo vật, lại tình cờ chạm trán người có thực lực mạnh hơn ngươi, chúng ta cũng phải giao toàn bộ ra à? Nếu trước khi ra khỏi bí cảnh có người thực lực mạnh mẽ hơn chặn đường ngươi, muốn ngươi giao túi Càn Khôn ra, ngươi cũng đưa à?”
Người kia trong nháy mắt chần chờ.
Tiểu Lạc tiếp tục nói: “Rõ ràng đánh một trận là có thể giữ được đồ, ngươi lại sợ hãi rụt rè không dám tiến lên.

Ta làm sao yên tâm kết đội cùng loại người như ngươi? Trước khi chúng ta tiến vào bí cảnh đã được nhắc nhở không thể ra tay với người khác, nếu bọn họ động thủ với chúng ta sẽ bị hủy bỏ tư cách, ngươi sợ hãi như thế, dứt khoát đừng tới đây rèn luyện, an phận ở lại tông môn chẳng phải là thích hợp hơn sao?”
Nói xong, Tiểu Lạc cũng không quay đầu mà rời đi, chỉ lưu lại một bóng lưng tiêu sái.
Người kia đứng ở chỗ cũ một chốc, ngay khi Tống Yến cho rằng hắn đã nhận thức được sai lầm của mình, lại nghe thấy người kia thấp giọng mắng một câu, biện giải cho mình: “Ta không muốn tranh cướp cùng cường giả có gì không đúng? Rõ ràng đánh không lại còn muốn đánh, chỉ có người ngu mới có thể làm.

Huống hồ làm sao ngươi biết lúc bọn họ động thủ liền bị hủy bỏ tư cách? Bí cảnh là một không gian độc lập, nơi này xảy ra chuyện gì Thanh Nguyên Tông làm sao biết được? Thực sự là không biết lòng người tốt, đáng đời ngươi bị cướp!”
Liên miên cằn nhằn mắng mỏ nửa ngày, người kia rốt cục cũng nhấc cái chân cao quý rời đi, trả lại thanh tĩnh cho Tống Yến.
Chờ hắn đi khỏi, Tống Yến từ trên cây nhảy xuống,  không nói gì cười nhạo một tiếng, tiếp tục đi tới vị trí Tê Giác thú.
Trò khôi hài này cũng không lưu lại trong lòng Tống Yến, y còn đang nhớ nhung 15 điểm tích phân của sừng Tê Giác thú, tiếp tục đi không ngừng không nghỉ, muốn mau chóng đoạt được để không bị người khác lấy mất.
Đi khoảng bốn canh giờ, Tống Yến mới tìm được hang ổ của Tê Giác thú, nhưng đã có người tới trước, không xa lạ gì với Tông Yến, là Tô Nhược.
Giây phút nhìn thấy Tô Nhược, trong đầu Tống Yến lập tức dâng cao cảnh giác, bảo hệ thống ẩn đi hơi thở của mình.
Lúc Tô Nhược tiến vào bí cảnh, khối ngọc bội màu đen trên người được giám định là món đồ bình thường, không yêu cầu nàng tháo ra, cho nên ngọc bội vẫn đang ở trên người nàng, cường giả thần bí mạnh mẽ bên trong ngọc bội cũng ở đây.

Tống Yến nấp ở một chỗ nhìn chằm chằm, phương pháp ứng phó xoay vòng trong đầu.
Đối đầu trực diện thì không có khả năng, y căn bản đánh không lại người bí ẩn kia.

Huống hồ nếu đánh nhau nhật, nhất định sẽ thu hút giám khảo khác tới.

Nếu để người ta biết y đường đường là Phù Hoa chân quân lại cướp đồ của một tiểu cô nương, vậy thanh danh của y tại Tu chân giới đại khái sẽ xuống dốc không phanh, bị người phỉ nhổ.
Mà Tô Nhược cũng đang nói chuyện cùng lão giả bên trong ngọc bội.
Trước mặt có ba con Tê Giác thú, đều tương đương tu sĩ Kim đan kỳ, nàng chỉ mới Luyện Khí kỳ, căn bản đánh không lại mấy con yêu thú này.

Nhưng nếu lại chần chừ, Tê Giác thú ra ngoài kiếm ăn trở lại, khi đó đừng nói lấy sừng của chúng, chưa chắc đã bình yên vô sự rời đi.
Tô Nhược nhìn về phía Tê Giác thú phía sau sơn động, lại nghĩ đến cảnh tượng đột phá sau khi nàng lấy được sừng thú, trong mắt chợt lóe lên vẻ kiên định.
“Tiền bối, xin giúp ta một tay!”
Chỉ một thoáng, trên thân kiếm rực sáng, trong kiếm quang màu trắng lẫn lộn màu vàng nồng đậm, thẳng tắp đâm tới ba con Tê Giác thú vây quanh Tô Nhược.
Sau khi ánh sáng tản đi, ba con Tê Giác thú kia đã nằm xuống đất, máu tươi chảy ròng, khí tức yếu ớt.
Tô Nhược thấy cảnh này, thở dài nói: “Tiền bối quả thật lợi hại, chỉ dùng một chiêu đã giết chết ba con Tê Giác thú tương đương Kim Đan.”
Lão giả nghe khích lệ, kiêu ngạo nói: “Chờ ngươi đến cảnh giới như ta, giết ba con súc sinh này dễ như uống nước.”
“Ta cũng có thể tu luyện tới cảnh giới như tiền bối sao?” Tô Nhược nhớ rõ, sau khi nàng phi thăng trong mộng cũng không có lão giả lợi hại như vậy.
“Đương nhiên, linh căn của ngươi cả vạn người chưa chắc có một, huống hồ có lão phu ở đây, lên đến loại cảnh giới này là chuyện sớm muộn.”
Tô Nhược cười cười, trong lòng thỏa mãn.
Nhưng ngay lúc nàng định đi vào hang núi, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ ngang ngược quen thuộc, trong thanh âm tràn đầy kinh hỉ.
“Sư huynh, mau nhìn! Là sơn động Tê Giác thú!”.


Bình luận

Truyện đang đọc