ĐẠI THẦN, EM MUỐN SINH 'KHỈ CON' CHO ANH

Edit: Thanh Hưng

Cô nhìn tên hiển thị trên cuộc gọi đến, là Hà Khánh Nguyên.

Đường Viên không nhịn được nghĩ, Khánh Nguyên Đại Quân thật đúng là vật may mắn của cô, mỗi lần Khánh Nguyên Đại Quân gọi điện thoại cho cô, đều là lúc cô và Dung Giản có tiến triển mới. Cả lúc trời tối gặp phải Dung Giản kia, cũng là bởi vì đỡ Khánh Nguyên Đại Quân ra ngoài nghỉ ngơi.

"A lô?" Đường Viên nhận điện thoại, âm cuối vì vui mừng mà cao lên.

Cô đi theo Dung Giản ra ngoài, ánh mắt còn lưu luyến ở trên đôi tay khớp xương rõ ràng đang đặt xuôi bên người của Dung Giản, là của cô!

"Bàn Bàn."

Nghe được âm thanh vui sướng của Bàn Bàn nhà mình thì mặt già của Hà Khánh Nguyên khó có được đỏ lên.

Đêm hôm đó sau khi trơ mắt nhìn Đường Viên bị bắt cóc anh ta quá đau lòng, dứt khoát trở lại phòng uống sảng khoái, ai mời cũng không từ chối, hoàn toàn tự chuốc say mình.

Ngày hôm sau lại vội vàng tham gia chấm điểm cho cuộc thi biện hộ của học sinh học viện, hoàn toàn không có thời gian gọi điện thoại cho Đường Viên.

Anh ta lớn hơn Đường Viên tám tuổi, lúc cô sinh ra anh ta đã có trí nhớ rõ ràng. Cho tới nay, gần như là anh ta (di.da.l.qy.do) nhìn cô từ một tiểu bảo bảo lớn lên, lần đầu tiên cô nói chuyện, lần đầu tiên lảo đảo đi bộ, lần đầu tiên đi học......

Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh ta càng ngày càng để ý tới cô.

Ở tuổi mới biết yêu, cô cũng thích một nam sinh, nhưng không phải anh ta.

Lúc anh ta dành được một suất du học nước ngoài, trong lòng phân vân không thôi, thậm chí anh ta còn cảm thấy chỉ cần Đường Viên nói một câu đừng đi, là anh ta sẽ ở lại.

Nhưng Đường Viên lại vô cùng vui mừng đưa anh ta đi.

Lúc ở nước ngoài, anh ta không từng quen bạn gái, cũng không từng động lòng với người nào.

Sau khi tốt nghiệp, anh ta nhận lời mời quay trở về Tây đại là nơi cách cô gần nhất này.

Đường Viên rất ưu tú.

Cho nên lời tỏ tình của anh ta đã đến bên miệng, lại ròng rã bốn năm cũng không nói ra lời.

Anh ta không muốn Đường Viên bởi vì anh ta mà bị người khác chỉ trích hoặc chất vấn, dù là hiện tại trình độ tiếp nhận của mọi người đối với việc thầy trò yêu nhau cũng đã rất cao rồi.

Cho đến khi anh ta phát hiện ra cô đối với Dung Giản cũng không phải chỉ là yêu thích nhất thời, tình cảm mà cô dành cho cậu ta (DG) còn hơn anh ta (HKN) tưởng tượng gấp nhiều lần.

Rốt cuộc anh ta cũng cảm nhận được cảm giác nguy cơ cường liệt, mới quyết định bỏ qua tất cả những băn khoăn trong quá khứ, vào ngày cô tốt nghiệp thì tỏ tình.

Bàn tay Hà Khánh Nguyên gắt gao siết chặt điện thoại di động, mở miệng nói: "Đêm hôm đó anh uống say, lời anh nói kia em còn nhớ không? Chính là, anh hát cho em nghe một ca khúc......"

Đường Viên cầm điện thoại di động, vừa đi về phía bãi đậu xe vừa cố gắng nghĩ lại tình hình đêm hôm đó: "Em nhớ ra rồi......"

Lúc Hà Khánh Nguyên bảo vệ luận văn tiến sĩ, cũng không khẩn trương như thế này.

Anh ta từ tòa nhà Kinh Viện đi ra, có hai nữ sinh chào hỏi anh ta nhưng anh ta cũng chỉ gật đầu một cái. Hiện tại chính là thời gian học sinh tan lớp, bên ngoài có chút ồn, Hà Khánh Nguyên trực tiếp đi tới chỗ sâu nhất trong rừng cây nhỏ phía sau Kinh Viện, chỉ sợ bỏ qua một câu nói nào của Đường Viên, trong rừng cây nhỏ yên tĩnh, âm thanh Đường Viên có vẻ đặc biệt rõ ràng ——

"Anh nói em mặt to, em nhớ kỹ đấy."

Hà Khánh Nguyên sửng sốt một chút, có không?

Mặc dù anh ta thường cười nhạo Bàn Bàn mập, mặt lớn, nhưng đêm hôm đó thật không có mà.

Đợi chút......

Chỉ là ở trong đám đông nhìn em nhiều hơn một lần, cũng không thể quên gương mặt của em nữa...... Sau đó anh ta quên từ, quay ngược lại suy nghĩ trong chốc lát.

Hát nhầm rồi ư?

"Mặt của" hay là..." Dung nhan", hình như là dung nhan.

Thật sự hát sai rồi.

Cũng không thể quên gương mặt to của em nữa......

Bàn Bàn nhà anh ta thật đáng yêu mà.

Thật ra thì anh ta muốn hát đến một câu cuối cùng: “Tình nguyện dùng cả đời này chờ em phát hiện, anh vẫn luôn bên cạnh em, chưa bao giờ rời đi”, đáng tiếc nửa đường lại bị người cắt ngang.

Hà Khánh Nguyên nghĩ tới đây đã cảm thấy biết vậy chẳng làm! Trời mới biết anh ta thật vất vả mới đánh cuộc một lần, dùng bao nhiêu dũng khí!

Anh ta hắng giọng, nhẩm lại lời ca chính xác từ đầu tới đuôi một lần, chuẩn bị hát lại một lần nữa trước mặt Đường Viên, anh ta vừa mới lấy dũng khí, đã nghe được một âm thanh ——

"Đường Viên."

Lúc Đường Viên nhận điện thoại, Dung Giản đi tới chỗ đậu xe mở cửa xe ra. Có thể là thấy cô còn chưa theo kịp, anh ta gọi tên của cô một tiếng. Bãi đỗ xe ngầm trống trải lại an tĩnh, âm thanh trầm thấp mát lạnh của Dung Giản mang theo tiếng vang, Đường Viên cầm điện thoại di động vui sướng chạy về phía anh.

Cô cầm điện thoại di động chờ Hà Khánh Nguyên nói chuyện, Hà Khánh Nguyên bên kia lại dừng lại một chút, đột nhiên cực kỳ tức giận: "Đúng, mặt của em chính là lớn! Anh chưa từng thấy mặt của ai lại lớn giống như mặt em thế cả!"

Đường Viên: "......"

Có kiểu giáo viên thế này, cô đột nhiên thật lo lắng cho bài nghiên cứu tương lai của mình.

"Là vị thầy giáo kia?" Dung Giản một tay đặt lên trên tay lái, sau khi đưa cho cô một lon sữa tươi, giống như là lơ đãng mở miệng.

"Đúng, em thi nghiên cứu sinh do Khánh Nguyên Đại Quân hướng dẫn." Đường Viên nịt chặt dây an toàn, uống một hớp sữa tươi: "Ai, về sau em còn phải ở dưới tay anh ấy chịu đựng hai năm."

Dung Giản mở bảng điều khiển ra, không chút để ý nói: "Anh ta thích em à?"

"Khụ khụ khụ." Đường Viên bị sặc, ho đến kinh thiên động địa, cô thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, vừa ho khan vừa dùng lực khoát tay: "Thế nào, khụ khụ, làm sao có thể!"

Cô nhận lấy khăn giấy trong tay Dung Giản lau miệng, giải thích: "Mới vừa rồi anh ta còn cố ý gọi điện thoại tới, nói cho em biết anh ta chưa từng thấy ai mặt to như em thế này."

"Ừ." Dung Giản không nói chuyện nữa, hết sức chuyên chú lái xe.

"Anh cũng chưa từng thấy?" Đường Viên quay mặt nhìn về phía Dung Giản, thật sự lớn như vậy ư!

Dung Giản: "......"

Dung Giản thấy trên gương tròn trắng noãn của cô viết rõ hai chữ hoảng sợ, rốt cuộc cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.

Đường Viên bị anh cười đến mức ngượng ngùng, đưa tay bưng lấy mặt to, trịnh trọng nói: "Em sẽ giảm cân."

***

Dung Giản không trực tiếp về nhà, mà lái xe dẫn cô đi mua sắm......  Khu đồ dùng trên giường. Vừa nhìn thấy đồ dùng trên giường, Đường Viên cũng có chút tâm trí mơ màng, không, tâm loạn như ma, cũng không đúng, tâm hoảng ý loạn, đúng, chính là như vậy. Đợi cô loạn xong, Dung Giản đã chọn xong, sau đó lại dẫn cô đi mua áo choàng tắm, áo ngủ và dép.

Lúc Đường Viên chọn áo choàng tắm cũng không nhìn, tùy tiện lấy một món màu xanh đen ném vào, trong đầu cô đều là mấy chữ sẽ phải ở chung.

Lúc tính tiền, Đường Viên thấy trên quầy bên cạnh quầy thu tiền thả một hàng ong mật nhỏ cùng gấu bông được đựng trong những chiếc hộp màu vàng đặc biệt dễ thương, cô còn tưởng rằng là đường, còn tiến tới nhìn xem, cô còn chưa nhìn rõ rốt cuộc chúng là cái gì, một bàn tay thon dài đã từ phía sau cô vươn ra cầm lên ba hộp, vứt xuống quầy thu tiền cùng nhau tính tiền.

Đường Viên ngước cổ lên nhìn Dung Giản một cái, phát hiện bên tai anh lại có một tầng hồng thật nhạt.

Cô tiến lại gần nghiêm túc nhìn chữ phía trên ong mật và gấu bông một chút, 20 thay mặt phái nữ...... Hình như là tiếng Nhật, tiến khẩu đường? Mặt trên còn có......

Đường Viên đọc đi đọc lại hai lần, hình như không được học qua từ đơn này, hài âm, hài âm cũng không có, nhưng là cũng rất quen thuộc......

Cương bản!

Mặt Đường Viên lập tức nóng bừng lên, thuốc kích dục!

Cô lại có thể......

Cô nói cho nam thần rằng cô tưởng đây là đường, nam thần sẽ tin chứ?

Trở lại trong xe, nhiệt độ trên mặt Đường Viên vẫn chưa giảm, mỗi lần ở chung một chỗ với Dung Giản, cô đều sẽ tự động nóng lên. Thừa dịp Dung Giản bỏ đồ vật vào cốp sau, Đường Viên vội vàng bật máy điều hòa không khí, còn đưa tay phẩy phẩy gió.

Kế tiếp Dung Giản lại dẫn cô đi mua không ít thứ, bàn đọc sách, bộ ghế sofa lớn cùng với một chiếc máy chạy bộ.

"Em có đồ gì cần thu dọn không?" Đóng cửa xe, Dung Giản hỏi.

"Có!" Đường Viên gật đầu, về nhà đầu tiên là bỏ con khỉ nhỏ Dung Giản đưa cho cô vào rương hành lý, lại thu thập một vài bộ quần áo cần thiết. Cuối cùng còn thuận tay ôm đi một chậu cây có dáng dấp đẹp mắt nhất trong một đống cỏ cây lớn của (lqd) giáo sư Đường.

Tất cả đều thuận lợi, lúc giáo sư Đường đi công tác trở về thì mọi chuyện đã qua!

Lúc bọn họ về đến nhà, ghế sa lon cùng với máy chạy bộ cũng rất nhanh đã được đưa tới.

Buổi chiều Đường Viên và Dung Giản cùng nhau bố trí lại phòng khách và thư phòng lần nữa, còn thêm một dấu tay nữa vào cửa khóa vân tay.

Cô rất thích cảm giác này, loại cảm giác từng chút từng chút xâm nhập vào trong cuộc sống của Dung Giản, từ em và anh biến thành cảm giác của chúng ta.

Cuối cùng, mỗi một đồ vật bọn họ mua đều được sắp xếp vào đúng vị trí, trừ...... Ong mật và gấu bông.

Đường Viên thích không?

Anh vẫn cảm thấy đêm hôm đó anh rất kém cỏi.

Dung Giản liếc mắt nhìn ong mật và gấu bông trong túi, thả tài liệu về trò chơi trong tay xuống, giơ tay lên nhập một hàng chữ trong khung tìm kiếm.

Vấn đề này trước kia cũng đã có người hỏi rồi, bác sĩ trả lời là sau lần đầu tiên thì tốt nhất nên để cách một thời gian mới làm tiếp.

Một thời gian, là hai ngày hay là ba ngày, hay còn là một tuần? Dung Giản gõ gõ bàn phím, có chút phiền não, anh rất không thích câu trả lời lập lờ nước đôi thế này.

Anh đang muốn tìm kiếm lại lần nữa, điện thoại di động để ở trên bàn lại đột nhiên vang lên.

Dung Giản nhận điện thoại.

Kể từ lễ mừng năm mới sau khi lại một lần nữa tan rã trong không vui với lão đầu, anh gần như không có liên lạc gì với người nhà bên kia.

Gọi tới vẫn là bà ngoại anh.

Dung Giản ôn hoà hàn huyên với bà một lát, trò chuyện được một lát thì bà đột nhiên như thử dò xét nói: "Mấy ngày trước cậu con dẫn một cô gái về."

"Vâng." Dung Giản vẫn không lạnh không nóng.

Một lát sau bà ngoại anh lại trở lại đề tài kia: "Một mình con như thế, bà cũng không yên tâm, tốt nhất là nên tìm một cô bé chăm sóc con......"

Bà dừng lại một chút, lại hỏi: "Dung Giản, con có đối tượng rồi à?"

Dung Giản liếc nhìn ong mật và gấu bông ở ngón giữa: "Có."

Bên kia hình như là mở loa ngoài, Dung Giản nghe được rất nhiều tạp âm. Bà ngoại anh lại dừng lại rất lâu, mới tiếp tục hỏi: "Vậy lúc nào thì mang về cho bà ngoại nhìn một chút đây?"

"Không cần." Dung Giản cự tuyệt rất dứt khoát.

"Là còn chưa đến bước gặp gia trưởng kia sao?" Một lát sau, anh lại nghe thấy bên kia hỏi.

"Không cần bước này." Nếu như bà chỉ vì lương tâm mình mà thỉnh thoảng phải liên lạc với anh, anh có thể tiếp nhận, coi như là đang giúp mẹ của anh tận hiếu, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là anh sẽ cho phép bọn họ nhúng tay vào cuộc sống của anh.

***

Lúc trời sắp tối, Dung Giản thu hồi tài liệu trên bàn xuống lầu tìm Đường Viên.

Cô đang ngồi ở trên ghế sa lon ôm một chiếc gối ôm to xem ti vi, vừa nghe thấy tiếng bước chân của anh thì lập tức vội vàng đứng lên: "Chúng ta ăn cơm sao?"

Mặc dù Đường Viên mở ti vi cả buổi chiều nhưng lại không xem chút nào, cô đang cầm điện thoại di động phát weibo kể chuyện "Tôi kết hôn với nam thần", hơn nữa Thẻ Cá Bơi cô cho là đã sớm mai danh ẩn tích còn bình luận trên bài viết của cô.

Đường Viên đang phản hồi lại từng lời chúc phúc của mọi người, Dung Giản vừa đi tới cô lại có chút ngượng ngùng, vội vàng tùy tiện tìm một đề tài.

"Ừ." Dung Giản mở tủ lạnh ra tìm tìm, trừ bánh mì nướng thì chính là trứng gà.

"Đi ra ngoài ăn." Dung Giản đóng cửa tủ lạnh.

"Được!" Đường Viên gật đầu.

Dung Giản dẫn cô đi ăn xương, Đường Viên được ăn rất thỏa mãn.

Lúc cơm nước xong vẫn còn sớm, bọn họ lại cùng đi rạp chiếu phim.

Phim điện ảnh còn chưa bắt đầu chiếu, Đường Viên đi mua hai chén cola cùng một hộp bắp rang bơ to trước, lúc cùng mấy đôi tình nhân cùng nhau vào rạp, cô có loại ảo giác mình cũng đang nói chuyện yêu đương, không đúng, cô đã kết hôn rồi.

Hậu quả của việc nhảy qua cái bước yêu đương này mà trực tiếp kết hôn đúng là, Đường Viên vẫn không thể hoàn toàn thích ứng với quan hệ của cô và Dung Giản, cũng gần như không có tự giác của một người đã kết hôn.

Sau khi quảng cáo kết thúc, cả rạp chiếu phim cũng rơi vào trong bóng tối.

Phim điện ảnh nước ngoài còn rất ít người xem, bộ này cũng không nhiều người, tất cả mọi người rất yên tĩnh.

Thừa dịp màn ảnh còn chưa sáng lên, Đường Viên len lén nhìn Dung Giản một cái, trong bóng tối, cô còn chưa kịp thấy rõ ràng gò má của anh, màn ảnh đã sáng lên.

Nhìn tên, là một phim tình cảm.

Theo tình tiết đẩy mạnh tình cảm của nam nữ chủ cũng dần ấm lên, đôi tình nhân trước mặt đã bắt đầu hôn môi, đôi tình nhân bên phải cũng không cam chịu yếu thế mà ôm nhau.

Đường Viên ngồi bên cạnh người chồng nam thần tràn đầy cảm giác cấm dục của mình, tuyệt không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô cũng rất muốn ôm một cái hôn một cái á!

Đường Viên thật sự không ngờ bộ phim này lại như thế...... Dâm.

Xương quai xanh, cổ, ngực, eo, moing của nữ chủ...... Cũng như ẩn như hiện, không tới trình độ lõa lồ, nhưng cố tình lại có loại miêu tả sinh động, nửa (di.da.l.qy.do) che nửa đậy hấp dẫn, Đường Viên quả thật đứng ngồi không yên.

Kích dục, tại sao cô lại chọn một bộ phim điện ảnh như thế chứ. Dung Giản có thể cảm thấy cô quá dơ bẩn hay không, ban ngày mua gấu bông cương bản, buổi tối lại chọn phim kích dục......

Rõ ràng chỉ là tiện tay một chút thôi, thế mà lại có thể như vậy.

Nữ chủ vẫn chưa đùa giỡn xong, cô ta đã muốn cởi quần áo rồi, áo sơ mi, áo ngực...... Nữ chủ cởi xong rồi, nam chủ anh ta cũng muốn cởi quần áo, thoạt nhìn vóc người nam chủ rất được, gương mặt cũng dễ nhìn, đanh bắt đầu hành động rồi, cởi áo, tháo khóa dây lưng......

Trước mặt bỗng tối sầm......

Một bàn tay lành lạnh, từ phía sau vòng qua cổ của cô, che ánh mắt của cô lại.

Bùm bùm bùm......

Trái tim nhỏ của Đường Viên lại cuồng loạn lên.

Bình luận

Truyện đang đọc