Ninh Vũ Phi dựa vào phi hành khí, cả người thoát lực, trong lòng trống rỗng.
Ninh Vũ Phi biết, ký ức liên quan tới mình trong bộ nhớ của nghị trưởng và thái tử đã biến mất, đó là hành vi rất quá đáng.
Ký ức của mỗi người đều thuộc về họ, không ai có quyền làm như thế.
Nhưng… còn biện pháp nào sao?
Ninh Vũ Phi không sống nổi quá lâu, chẳng mấy chốc nữa sẽ chết đi, nếu họ nhìn thấy cậu chết đi thì sẽ rơi vào thương tâm khổ sở, nếu vậy thì không bằng xóa đi tất cả.
Ninh Vũ Phi cài đặt MAP, phi hành khí bay thẳng về phía Nguyên Soái hào, cậu còn muốn gặp Hoắc Bắc Thần một lần nữa, chí ít phải nói cho hắn một chút.
Mệt mỏi dựa vào ghế dựa, Ninh Vũ Phi dùng một loại tâm tình vô cùng bình tĩnh để cảm nhận sức sống xói mòn, một loại tư vị chờ đợi cái chết, điều đó so với đau đớn trong cơ thể thì còn khốc liệt hơn.
Thiên Xà tâm có sức mạnh khiến người người mơ ước nhưng cũng có một năng lực cắn trả quá mức đáng sợ.
Năng lực cắn trả này căn nguyên chính là vô số ký ức tội nghiệp gộp lại.
Vật này hình thành như thế nào, quả thật Ninh Vũ Phi không dám tưởng tượng.
Thiên Xà tộc cũng không phải loài người, họ sinh tồn không phải dựa vào thân thể mà dựa vào tinh thần thể, cho nên họ có sức hút rất lớn đối với các sinh mệnh thể khác, cũng có thể dung nhập bất cứ chủng tộc nào.
Chuyện Nguyên Lão viện làm chỉ có thể hình dung bằng hai chữ ‘điên rồ’.
Họ bắt vô số Thiên Xà tộc, sử dụng vô số thủ đoạn mà không phải người thường nào cũng có thể chịu đựng được, cuối cùng thì giết chết vô số Thiên Xà tộc để ngưng tụ tinh thần thể, làm ra một Thiên Xà tâm duy nhất.
Nó được truyền vào cơ thể của một người trong Thiên Xà tộc có tinh thần lực cao nhất, mà người này chính là mẹ ruột của Ninh Vũ Phi —— Eupheya.
Eupheya gánh vác vô số ký ức thống khổ của người trong tộc, Thiên Xà tâm cho Eupheya không chỉ là sức mạnh to lớn mà còn bao gồm cả thống khổ.
Đó mãi mãi là dơ bẩn không có điểm dừng, là hồi ức thống khổ không cách nào chịu đựng nổi, là đau đớn mà nhân loại dành cho tộc nhân khiến Eupheya gần như phát điên.
Cuối cùng, Eupheya lợi dụng năng lực Thiên Xà tâm mà trốn thoát khỏi viện nghiên cứu, ẩn giấu hành tung của mình.
Nhưng đó không phải là kết thúc, trước không nói tới chuyện Nguyên Lão viện sẽ không bỏ qua cho Eupheya mà chỉ cần với việc năng lực cắn trả của Thiên Xà tâm sinh ra oán hận cũng đã khiến Eupheya không chống đỡ nổi,
May mà tinh thần lực của Eupheya mạnh mẽ nhất trong Thiên Xà tộc, cho nên Eupheya vẫn có thể nỗ lực áp chế, vẫn có thể nỗ lực duy trì thanh tỉnh.
Nhưng… Sau hai tháng trốn nấp chật vật, Eupheya đã không chịu nổi gánh nặng, không thể chịu nổi thêm nữa!
Tại thời khắc cuối cùng, Eupheya nghĩ ra một biện pháp, nếu năng lực của Thiên Xà tâm có thể can thiệp vào tinh thần lực của con người thì Eupheya có thể tự áp chế chính mình hay không?
Đây là một suy nghĩ lớn mật nhưng còn gì tồi tệ hơn tình trạng hiện giờ nữa chứ.
Eupheya phong ấn trí nhớ của mình, sau khi áp chế vong hồn trong Thiên Xà tâm, quên đi tất cả. Mất đi sức mạnh đáng sợ và đạt được cơ hội hít thở cuộc sống.
Eupheya không nhớ rõ con người đã làm gì với họ, không nhớ rõ tất cả chuyện Nguyên Lão viện đã làm, càng không nhớ rõ bản thân đã hận tinh cầu này như thế nào.
Eupheya lưu lạc khắp nơi được Ninh Tử Thanh cứu giúp.
Đó là một mối tình đơn giản, đôi bàn tay nắm lấy bên nhau đi suốt cuộc đời… Ninh Tử Thanh là một người đàn ông rất dịu dàng, Ninh gia không quá mức để ý lễ nghi quý tộc nên Eupheya và Ninh Tử Thanh kết hôn.
Nếu như chỉ là như vậy thì tất cả quá mức tốt đẹp rồi.
Tình cảm anh em của Ninh Tử Thanh và Ninh Tử An vô cùng tốt, Dương Nhược Vân cũng rất thương tiếc cho người chị dâu ngoại tộc không nơi nương tựa này, cuộc sống gia đình bên nhau không hề có mâu thuẫn, đó là một gia đình bình thường hài hòa, ấm áp và tràn đầy hạnh phúc.
Mãi cho đến khi…Eupheya mang thai.
Ai cũng không ngờ được Thiên Xà tâm vốn được áp chế lại thoát khỏi cơ thể Eupheya, thông quá máu thịt là di truyền đến thai nhi Ninh Vũ Phi trong cơ thể.
Thời điểm người khác mang thai sẽ cảm thấy mệt mỏi, sẽ cảm thấy tinh thần cáu kỉnh nhưng Eupheya lại hoàn toàn ngược lại, toàn bộ thời gian Eupheya mang thai đều rất thư thái, giống như tháo xuống tất cả gánh nặng, vô cùng thả lỏng.
Mãi cho đến khi… sắp sinh, thời điểm thai nhi Ninh Vũ Phi được sinh ra thì tất cả ký ức vốn đã mất đi của Eupheya lập tức trở về, thế nên Eupheya mới biết tất cả, mới biết mình đang làm cái gì…
Không có một người mẹ nào lại hi vọng con trai mình sẽ gánh vác thứ đồ đáng sợ như vậy.
Nó chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, chỉ là một đứa nhỏ, chỉ là một sinh mệnh mới, sao có thể chịu được tinh thần lực khổng lồ?
Điều đó sẽ hại chết nó! Sẽ khiến con trai duy nhất mới sinh ra của bản thân chưa mở mắt thì đã chết đi!
Eupheya là người ưu tú trong Thiên Xà tộc, Eupheya lợi dụng liên kết duy nhất của mẹ con trong lúc sinh đẻ, thông qua liên kết chặt chẽ của hai người mà cật lực áp chế Thiên Xà tâm.
Nhưng, điều đó cũng khiến Eupheya thương nặng nguyên khí.
Bất quá nếu chỉ như vậy thì… đã không biến thành bi kịch như bây giờ.
Tai họa lần lượt ập tới mái nhà bình thường này, bức bọn họ phải đối mặt.
Dương Nhược Vân không phải cùng thời gian mang thai với Eupheya mà lúc Eupheya sinh, thì hai tháng sau bà mới có dấu hiệu phát động.
Đẻ non ở trong thời đại này cũng không phải chuyện gì nguy hiểm, nhưng điều khiến người ta lo lắng chính là tình trạng đứa nhỏ sơ sinh không ổn định. Rõ ràng trong lúc mang thai đã kiểm tra không có gì bất thường nhưng đến khi sắp sinh thì lại phát hiện ra khả năng sống sót của đứa nhỏ này lại rất thấp.
Dương Nhược Vân nghe tin thì suy sụp, bà hoài thai vô cùng bất ổn, toàn bộ thời gian mang thai gần như chưa từng xuống giường, toàn tâm toàn ý chỉ hi vọng con trai mình có thể bình an ra đời, nhưng không ngờ lại gặp hoàn cảnh bất ngờ như vậy!
Eupheya lại nắm được Thiên Xà tâm trong tay, cho nên biết được tình huống của Dương Nhược Vân.
Ở trên thế giới này, nhân loại mang lại thống khổ không thể nào tưởng tượng nổi cho Eupheya nhưng đồng thời cũng là con người trước mặt đã mang lại ấm áp mà Eupheya chưa bao giờ nghĩ tới.
Sao có thể nhẫn tâm nhìn người nọ tuyệt vọng như thế?
Eupheya vận dụng Thiên Xà tâm để thức tỉnh tinh thần của đứa nhỏ đang ngủ say, để nó sống lại thêm lần nữa.
Mà cái giá để trả quá cao, Eupheya bị ép thừa nhận phản phệ gấp đôi, nếu không chống đỡ một hơi, liều mạng bảo vệ con mình thì sợ đã sớm đi đời nhà ma.
Bởi vì một trận động tĩnh lớn này mà đã kinh động đến Nguyên Lão viện vẫn luôn tìm kiếm Thiên Xà tâm.
Tuy bọn họ không thể nắm bắt được vị trí của Eupheya nhưng cũng xác nhận được Eupheya đang ở đế đô tinh, hơn nữa vừa mới sinh con.
Có một đầu manh mối thì chỉ cần dụng tâm là có thể tìm được.
Mà lúc đó Eupheya chịu được tinh thần khổng lồ nhưng vẫn quyết chống lại tất cả não bộ của kẻ đến tìm hiểu tin tức, mê hoặc tầm mắt của họ.
Lúc này Ninh gia đã biết tất cả mọi chuyện, họ chắc chắn sẽ không đưa Eupheya đi cũng sẽ không để con cháu Ninh gia giao cho đám điên kia.
Ninh Tử Thanh có ý muốn đưa Eupheya và Ninh Vũ Phi rời khỏi phủ bá tước. Tình hình trước mặt, Eupheya vẫn có thể mang cả nhà họ trốn chạy.
Nhưng trước khi đi, lại có một vấn đề.
Hai đứa bé Ninh gia mới sinh, Ninh Vũ Phi rất giống Ninh Tử An và Ninh Tử Thanh nhưng Ninh Tử Lạc lại không hề giống người nhà họ Ninh, thậm chí… còn không giống một con người.
Bấy giờ người Nguyên Lão viện lùng sục khắp đế đô tinh, Eupheya đương nhiên có thể thoải mái rời đi nhưng họ vừa đi thì người nhà phủ bá tước sẽ bị xâm nhập lần hai.
Lúc đó họ sẽ phát hiện ra Ninh Tử Lạc khác với người thường, dù có giám định huyết thống như chỉ sợ sẽ không được coi là con cháu Ninh gia.
Đã như vậy, ngược lại càng đưa phủ bá tước vào tình trạng nguy hiểm hơn.
Làm sao bây giờ?
Biện pháp cuối cùng chính là để Ninh Vũ Phi ở lại—— làm con ruột của Dương Nhược Vân. Eupheya không nỡ mang Ninh Vũ Lạc đi khiến Dương Nhược Vân thương tâm, cho nên Eupheya lợi dụng tinh thần dẫn dắt để tất cả mọi người quên đi tồn tại của Ninh Vũ Lạc…
***
Chuyện cũ năm xưa không ngừng xoay chuyển trong đầu Ninh Vũ Phi.
Thật ra Ninh Vũ Phi không có kí ức trước năm mười tuổi, những điều đó đều là Dương Nhược Vân nói cho cậu.
Sau khi Thiên Xà tâm thức tỉnh, Ninh Tử An đã nói tất cả cho Ninh Vũ Phi biết.
Đến khi Ninh Vũ Phi mười tuổi, đó là lần đầu Thiên Xà tâm thức tỉnh, Eupheya chạy về đế đô tinh, dạy Ninh Vũ Phi cách áp chế Thiên Xà tâm, tuy thành công nhưng hành tung của Eupheya và Ninh Tử Thanh bại lộ.
Dưới sự truy tìm của Nguyên Lão viện, họ không muốn bại lộ cũng không muốn liên lụy đến phủ bá tước nên tự nổ tinh hạm biến thành một đống sắt vụn chìm nổi trong không gian.
Nhưng dù vậy, vẫn có kẻ để mắt tới phủ bá tước.
Cuối cùng thì Ninh Vũ Lạc vẫn luôn được cất giấu đã không thể nào ẩn tàng, Ninh Tử An chỉ đành rưng rưng đưa con nhỏ mình đi, tuy lén lút thông qua các con đường để giúp đỡ, chăm sóc Ninh Vũ Lạc nhưng sau năm năm thì mất hoàn toàn tin tức của Ninh Vũ Lạc.
Từ đầu đến cuối đều là bi kịch.
Mà căn nguyên tội ác đó đều từ đám người Nguyên Lão viện điên rồ kia.
Ninh Vũ Phi rất cảm kích Hoắc Bắc Thần, cảm kích hắn hủy diệt hoàn toàn Nguyên Lão viện.
Điều đó khiến cả nhà họ đều thở phào nhẹ nhõm.
Lưỡi dao sắc cuối cùng cũng biến mất.
Có lẽ sẽ có vô số tiếc nuối nhưng đó đã là điều không thể cứu vãn.
Ninh Vũ Phi híp mắt, thở hổn hển, yên lặng suy nghĩ.
Không phải Ninh Vũ Phi chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ tróc Thiên Xà tâm ra, nhưng… đó là điều không thể.
Lúc trước Eupheya kế thừa Thiên Xà tâm đã nếm trải thất bại vô số lần, Nguyên Lão viện ý thức được Eupheya không chịu thuần phục, họ đã từng muốn tróc Thiên Xà tâm ra nhưng toàn bộ viện nghiên cứu… toàn bộ kẻ chế tạo Thiên Xà tâm đều không cách nào làm được điều đó.
Eupheya trốn, không nghĩ tới Thiên Xà tâm lại di truyền.
Đã biết được điều ấy, dù Ninh Vũ Phi có thể sinh con nhưng sao có thể tạo bi kịch cho con mình đây?
Tình nguyện bản thân mang thứ quái quỷ ấy cũng tuyệt đối không muốn gieo vạ cho đời sau.
Cho nên Ninh Vũ Phi hết cách rồi.
Nếu không còn đường sống, vậy thì cố làm tốt thời gian còn lại đi.
Phi hành khí tiến vào Nguyên Soái hào, Ninh Vũ Phi mở mắt nhìn nơi nơi quen thuộc, nhớ tới quãng thời gian bốn năm vượt qua tại chốn này, nhớ tới chiến tranh mài giũa sự trưởng thành của cậu, từng giọt, từng đoạn, cuối cùng dừng trên người đàn ông cao lớn anh tuấn ấy.
Hai đoạn tình cảm Ninh Vũ Phi gặp phải là tình yêu bất đắc dĩ vô vọng và đau thấu tim, ngay lúc Ninh Vũ Phi nghĩ rằng bản thân sẽ không tiếp thu nổi bất cứ ai thì cậu gặp Hoắc Bắc Thần.
Người đàn ông ấy dùng phương thức để cho cậu sự thành thục, thận trọng nhưng không có trói buộc và áp lực, chỉ cần mong đợi và tiếp nhận tình cảm.
Vừa đúng, bình tĩnh ổn định lại trào dâng lên tình cảm mãnh liệt, Ninh Vũ Phi chưa từng cảm nhận được sự ngột ngạt từ phía Hoắc Bắc Thần.
Hoắc Bắc Thần dạy Ninh Vũ Phi trên chiến trường, về mặt tình cảm thì lại dung túng cậu, cho cậu một không gian để tự mình mạnh mẽ, đồng thời cũng dùng cánh tay to lớn để chống đỡ trời đất rộng lớn vô tận giúp cậu.
Ninh Vũ Phi không sợ chết, chẳng qua cậu cảm thấy không cam lòng, rất không cam lòng.
Tại sao sau khi biết được đoạn tình cảm như vậy, tại sao sắp chạm được vào hạnh phúc thì lại không có cơ hội đến gần?
Nhất định phải đùa giỡn đến thế sao? Ký ức nắm giữ mười lăm năm này, cậu đều trải qua cái gì, gặp cái gì, thể nghiệm cái gì?
Không phải đã nói trả qua ngàn trái đắng thì có thể thưởng thức được vị ngọt sao?
Tại sao đến khi cậu thành thục thì đến cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho?
Đến cùng là nên nói gì với Hoắc Bắc Thần đây?
Đến khi gặp hắn, nên nói gì đây?
Nói cho hắn biết, cậu yêu hắn, cậu muốn ở bên hắn, muốn nắm tay hắn cả đời sao?
Nhưng cậu sẽ chết.
Nếu sẽ chết thì còn có ích gì chứ? Mãi mãi không thể nào thực hiện được cam kết,nói nhiều đến mấy thì có ích gì?
Để Hoắc Bắc Thần cũng quên cậu sao? Xóa bỏ ký ức về cậu sao?
Sau đó… không ai nhớ tới cậu.
Mười lăm năm, sinh mệnh ngắn ngủi của cậu dây dưa với ba người. Cho đến cuối cùng thì cậu làm tổn thương tất cả, không còn gì, không ai nhớ tới cậu, cứ cô đơn như vậy mà chết đi.
Hít một hơi thật sâu, Ninh Vũ Phi cảm giác khoang ngực lôi kéo quặn đau, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Nói chung, vẫn nên gặp một lần.
Ninh Vũ Phi không yên lòng về độc tính của Thiên Xà dẫn, nếu không thể nhổ triệt gốc thì cậu có thể giúp hắn thanh lý toàn bộ.
Đừng để lại tiếc nuối, Ninh Vũ Phi bây giờ chỉ có thể tự nhủ một câu này.
Nhất định phải kiên trì, chờ đến khi Hoắc Bắc Thần khỏe thì cậu còn muốn trở về phủ bá tước, cậu muốn nói lời từ biệt với người nhà của mình.
Nhắm mắt lại, Ninh Vũ Phi bước xuống phi hành khí.
Bỗng dưng đứng ở trên mặt đất, từ lòng bàn chân truyền tới đâm nhói gần như làm Ninh Vũ Phi đứng không vững, thân thể đã gánh vác quá lớn, thậm chí ngay cả một bước chân nhỏ cũng trở nên quá mức gian nan.
Ninh Vũ Phi khẽ nhíu mày, đè xuống thống khổ tê tâm liệt phế, cố dùng tư thái bình thường đi về phía phòng y tế.
Nhưng Ninh Vũ Phi còn chưa tới nơi thì đã chạm mặt cùng An Thanh, hắn khẽ nhíu mày: “Vũ Phi, cậu sao vậy?”
Ninh Vũ Phi muốn nói mình không sao nhưng cuống họng như bị kim châm, nhiều thêm một chữ chính là đau, đơn giản chỉ đành nói thẳng: “Các hạ tỉnh chưa? Tôi muốn gặp ngài ấy.”
An Thanh còn nghi ngờ nhưng nghe Ninh Vũ Phi hỏi vậy thì đáp: “Trung Sách thượng tướng đã trở về, vừa gửi tin, nguyên soái vừa mới xuống giường thì rời đi.”
Ninh Vũ Phi ngẩn người, có chút không rõ vì sao.
Trung Sách thượng tướng là cánh tay trái của Hoắc Bắc Thần, sau khi kết thúc chiến dịch Barrington thì đi ‘Vết tích vũ trụ’, nghe nói là đi tìm thứ gì đó.
Điều cơ mật này đến cả An Thanh cũng không rõ, nhưng Ninh Vũ Phi lại có chút ấn tượng, bởi vì Hoắc Bắc Thần chưa từng né tránh cậu, khi liên lạc với Trung Sách thì Ninh Vũ Phi có nghe thoáng qua vài câu.
Thượng tướng đã trở lại? Nguyên soái đại nhân lập tức ra ngoài.
Là xảy ra chuyện gì sao?
Trong đầu Ninh Vũ Phi phân tích thế cuộc hiện nay, vô cùng chắc chắn: Đế quốc ngân hà không xảy ra chuyện gì.
Barrington đã bị đánh ngã hoàn toàn, Nguyên Lão viện rơi đài, hoàng thất và nghị viện tạm thời không có động tĩnh…
‘Vết tích vũ trị’, biến giới phía tây xảy ra chuyện? Cũng không đúng, Rodarshi tại lần xâm lược trước đã bị tổn thất nặng nề, hai năm nay đế quốc cũng không nhàn rỗi, thỉnh thoảng phái người gây xích mích khiến toàn bộ tinh hệ Rodarshi lâm vào nội chiến không ngớt, tuyệt đối không nhàn rỗi đến quấy rầy biên giới.
Cho nên, rốt cuộc làm gì đây?
‘Vết tích vũ trị’…
Ninh Vũ Phi đã tìm được tất cả ký ức, suy nghĩ vấn đề càng thêm toàn diện, nhiều năm mài giũa khiến cậu vô cùng nhạy cảm với nguy hiểm.
‘Vết tích vũ trị’ là thạch đái, nghe nói ở đó ẩn giấu một bộ tộc vô cùng đáng sợ, chúng có hình dạng đơn chỉ nhưng có sức mạnh cắn nuốt cực mạnh, chiếm lấy ‘Vết tích vũ trị’ khổng lồ, khiến tất cả tinh hạm đi nhầm đều một đi không trở lại.
Đột nhiên… có một manh mối chợt lóe trong đầu.
‘Vết tích vũ trị’ và ‘Thiên Xà vòng’ giáp giới, chẳng lẽ trong đó có liên quan gì sao?
Ý niệm này vừa lóe, Ninh Vũ Phi đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, bước chân nhẹ tênh, cơ thể mất khống chế mà ngã xuống.
An Thanh bị Ninh Vũ Phi dọa sợ hết hồn, vội vã tiếp lấy cậu, cúi đầu nhìn lại cả kinh trong lòng.
Sao suy yếu đến mức này!
Tuy cậu nhóc này không cường tráng nhưng không đến mức yếu như trang giấy, màu da trắng đến mức có thể nhìn thấy tĩnh mạch màu xanh, đôi mắt mờ mịt, khoang ngực không phập phồng… An Thanh đột nhiên nhíu mày, tay đặt trước mũi Ninh Vũ Phi.
Hô hấp mỏng manh khiến hắn an tâm hơn nhưng sau đó tim vọt đến tận cổ.
Đây căn bản là dấu hiệu sắp chết!
An Thanh ôm Ninh Vũ Phi nhanh chân đi phía phòng y tế.
Lâm Lam liên tục mấy đêm không ngủ, vào lúc này đang nghỉ ngơi, nhìn thấy An Thanh tiến vào thì nhíu mày nói: “Đừng hỏi tôi về việc các hạ đi đâu, tôi…”
Còn chưa dứt lời, Lâm Lam nhìn thấy người được An Thanh ôm trong lòng thì đột nhiên đi xuống, áo cũng không mặc, vẻ mặt băng lãnh như kết băng: “Sao vậy? Cậu ta làm sao? Bị người tập kích?”
An Thanh lắc đầu nói: “Không phải, cậu ta vừa trở về, nói mấy câu thì đột nhiên té xỉu.”
Lâm Lam vừa nghe thì lông mày nhảy một cái: “Đặt cậu ta lên giường!”
An Thanh nghe theo, Lâm Lam nhanh chóng mặc áo, ngón tay trắng nõn cầm dụng cụ nhanh chóng di chuyển, một lúc sau thì nhìn chằm chằm cào dữ liệu trên màn hình, sắc mặt âm trầm như vắt ra nước.
Lâm Lam mặt không đổi gửi tin cho Trung Sách: “Thiên Xà tâm thức tỉnh, ba ngày, nhiều nhất là ba ngày, không về kịp thì đừng tốn sức.”
Người trả lời tin gã không phải Trung Sách mà là Hoắc Bắc Thần, giọng hắn rất thấp, từng câu từng chữ đều rõ ràng: “Tôi sẽ trở về đúng giờ, chăm sóc em ấy cho tốt.”
Lâm Lam không nhịn được mà đáp một câu: “Tôi thật sự chỉ đảm bảo được ba ngày, tình trạng của cậu ta quá kém, hai người có thể…”
“Yên tâm.” Giọng nói Hoắc Bắc Thần rất bình tĩnh giống như chỉ huy trấn định trong vô số lần đi ra từ cõi chết, thanh âm bằng phẳng trầm thấp của hắn có thể vuốt lên tất cả tất cả bất an cùng thấp thỏm khiến người ta không tự chủ được mà tín phục.
“Tôi nhất định sẽ trở lại.”
Ba ngày, Ninh Vũ Phi trải qua ngơ ngơ ngác ngác giống như không có ý thức, giống như bị người ta kéo xuống nước, nhưng dù thế nào cậu cũng không chịu rơi vào giấc ngủ trầm tĩnh.
Rõ ràng là rất mệt mỏi, rõ ràng đã không còn khí lực, sao không để cho cậu ngủ?
Rất phiền, phiền chết!
Ninh Vũ Phi thật muốn đuổi con ruồi quấy nhiễu kia đi, nhưng không còn khí lực giơ tay.
Động đậy đều là thống khổ tê tâm liệt phế, không cần động.
Chỉ cần ngủ thôi, như vậy sẽ không cần suy nghĩ, không cần đau, không cần để ý, thật là tốt.
Cho nên… không muốn tỉnh, thật sự không muốn tỉnh.
Bỗng, bên tai cậu vang lên thanh âm khàn khàn, nhẹ nhàng chậm rãi: “Em đó, muốn uổng phí cố gắng của tôi hay sao?”
Thanh âm này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức tim cậu quặn đau, là ai… rốt cuộc là ai?
“… Thật sự không dự định thử thích tôi sao?”
Đột nhiên, giông như đẩy ra một tầng sương mù mờ ảo, Ninh Vũ Phi đột nhiên thanh tỉnh.
Không thể chết, không thể chết!
Muốn gặp người ấy, muốn lần cuối… gặp người ấy một lần.
Ninh Vũ Phi mở mắt, đau nhói quanh thân làm cậu thất thần chốc lát nhưng rất nhanh bắt gặp đôi mắt đen thẳm.
Sâu không thấy đáy, phảng phấp như hắc động hư không, rõ ràng nên khiến con người sinh ra sợ hãi nhưng vào lúc này, nhìn thấy hắn, Ninh Vũ Phi cảm thấy vô cùng an tâm, vô cùng vui vẻ, chỉ tiếc trước mắt cậu bao bọc một tầng sương mù, chất lỏng chặn kín tầm nhìn của cậu.
Ninh Vũ Phi thử mở miệng: “Các hạ…”
Hoắc Bắc Thần giơ tay nhéo lên gò má tái nhợt của Ninh Vũ Phi, nhẹ giọng nói: “Đừng nói gì cả.”
Nhưng Ninh Vũ Phi không nghe, cậu hiểu rõ thời gian của mình không còn nhiều, nếu không nói ra thì sẽ không còn cơ hội, thậm chí Ninh Vũ Phi còn không khí lực để xóa đi hồi ức của Hoắc Bắc Thần, nếu không xóa được thì ít nhất phải cho hắn biết… Ít nhất không để lại tiếc nuối.
Ninh Vũ Phi chịu đựng cổ họng đau nhức mà nói rằng: “… Em thích anh, rất thích anh…”
Cuối cùng cũng nói ra, Hoắc Bắc Thần hơi run lên nhưng ngay sau đó hắn đứng dậy, hạ một nụ hôn nóng rực lên trán Ninh Vũ Phi, dùng giọng nói hàm chức sủng nịch để nói: “Chờ em khỏe lại, sẽ nói lại với anh.”
Khỏe lại… Trong lòng Ninh Vũ Phi đắng chát, sao có thể khỏe lại chứ…
Trong đầu hỗn loạn từng mảnh, giọng nói Lâm Lam lại vang lên từ phía trên: “Xác nhận lần cuối, các hạ, tỉ lệ thành công dùng ‘Lệ huyết’ nuốt chửng Thiên Xà tâm chỉ có 30%.”
Đôi mắt Hoắc Bắc Thần tối tăm, hắn nhẹ nhàng chạm vào da thịt tái nhợt của Ninh Vũ Phi, trầm giọng nói: “Bắt đầu đi.”