Ăn cơm cùng gia đình nhà họ Minh hóa ra lại dễ chịu hơn nhiều so với tưởng tượng của Phó Nhuận Nghi.
Trong bữa ăn, chỉ có Minh Thành Kiệt là từ đầu đã nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ căm tức, cứ như thể Phó Nhuận Nghi là yêu tinh biến thành người đến để gieo họa cho thế gian vậy, mà còn cố tình hại anh họ của cậu ấy nữa. Mọi người xung quanh đều niềm nở với cô, duy chỉ có cậu ấy là có “hỏa nhãn kim tinh” nhìn thấu sự thật.
Có điều Minh Thành Kiệt cũng khá nhát, bị Nguyên Duy lườm cho một cái thì không dám liếc mắt về phía Phó Nhuận Nghi nữa.
Nói chung bữa cơm diễn ra rất hài hòa, kết thúc cũng rất nhẹ nhàng. Song chẳng mấy chốc Phó Nhuận Nghi lại cảm thấy hơi phiền não.
Cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào để nói với gia đình bà dì về chuyện sắp kết hôn của mình. Bởi vì chuyện này có hơi đột ngột. Dù sao thì mấy lần về trước, khi được hỏi về chuyện người yêu, cô đều lắc đầu nói rằng mình chưa có.
Rất có thề bà dì sẽ nghi ngờ Phó Nhuận Nghi bị hỏi nhiều quá thấy phát ngán nên mới tìm đại một người để cưới cho xong chuyện. Lỡ như thật sự hiểu lầm như vậy, chắc chắn bà ấy sẽ lại cất công khuyên giải Phó Nhuận Nghi.
Phó Nhuận Nghi còn chưa biết mở lời thế nào thì A Đồng đã háo hức gọi cho cô một cú điện thoại.
Cũng là một tin tốt.
Trong điện thoại, A Đồng nói: “Nhuận Nghi, sân bóng rổ của em xây xong rồi! Em đã bảo mà, điều ước sinh nhật nào của em cũng thành hiện thực cả! Mà còn thành hiện thực rất nhanh nữa!”
Nghe thấy giọng nói vui mừng của A đồng, Phó Nhuận Nghi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Ăn tối xong, hai người họ tìm một bộ phim để xem. Phòng khách chìm trong ánh sáng lờ mờ, máy chiếu vốn đang chạy phim bỗng bị ấn dừng vì tiếng chuông điện thoại vang lên. Hình ảnh dừng lại ở một phân cảnh nào đó, chú mèo con đi ngang qua trước máy chiếu trên bàn trà, thân hình nhỏ bé bất ngờ bị phản chiếu thành một hình ảnh khổng lồ. Như thể bị chính bản thân làm giật mình, nó vội vàng nhảy xuống khỏi bàn trà, kêu “meo” một tiếng.
Mà trong không khí cũng tràn ngập hương thơm ngọt ngào của bỏng ngô. Phó Nhuận Nghi bật loa ngoài, cùng Nguyên Duy nghe A Đồng nói chuyện,
đồng thời cũng nói với Nguyên Duy rằng sân bóng rổ của A Đồng đã được xây
xong, có lẽ gia đình bà dì sẽ tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng cho A Đồng. Đây quả là một cơ hội rất tốt để quay về thị trấn.
A Đồng nói rằng sân bóng rổ của cậu đẹp như thế nào, cậu thích nó ra sao.
Nghe vậy, Phó Nhuận Nghi chợt nhớ đến sinh nhật vừa rồi của A Đồng, hôm đó tâm trạng của cô không tốt chút nào, đến cả A Đồng cũng cảm nhận được, vì thế A Đồng đã chia cho cô một điều ước, bảo cô mau ước một việc gì đó thật vui vẻ đi.
Cô nhắm mắt lại một cách qua loa rồi mở ra, ngọn nến vụt tắt.
Trong khoảnh khắc bóng tối ập đến, đầu óc cô bỗng trở nên tỉnh táo, lúc này cô mới nhận ra vừa rồi mình đã tham lam ước đến hai điều —— cô muốn gặp Nguyên Duy, còn muốn Nguyên Duy quay về bên cô nữa.
Quả đúng như những gì mà A Đồng đã nói, điều ước sinh nhật mỗi năm của cậu đều thành hiện thực, cho nên dù là điều ước tham lam thứ tư thì ở thời điểm hiện tại nó cũng đã linh nghiệm.
Nhìn Nguyên Duy, lòng Phó Nhuận Nghi cũng ngọt ngào hệt như thùng bỏng ngô trước mặt, ngọt ngào chất chứa, vừa nhẹ nhàng vừa viên mãn.
Nói xong chuyện sân bóng rổ, A Đồng chợt chuyển sang một chủ đề khác. “Nhuận Nghi, chị muốn đi leo núi không?”
Nghe vậy, Phó Nhuận Nghi sực nhớ đến lần cô dẫn A Đồng đi leo núi Thanh Đàm vào cuối tháng Tư, do cô bị trật chân nên đành phải quay về giữa chừng, khi ấy A Đồng tỏ vẻ rất tiếc nuối, có lẽ vẫn còn nhớ đến việc chưa hoàn thành này.
“Em muốn đi leo núi không?” Cô hỏi.
A Đồng hiếm khi nào ấp úng, thường ngày Phó Nhuận Nghi hỏi gì A Đồng cũng đáp lại rất dứt khoát, nhưng lần này dường như lại rất khó khăn, phải chần chừ hồi lâu cậu mới lên tiếng nói: “Bây giờ em cũng không muốn đi lắm…”
Bởi vì bây giờ cậu đã có một sân bóng rổ của mình rồi, thế nên A Đồng chỉ thích sân bóng rổ của mình thôi, không còn muốn đến những nơi khác nữa.
“Nhưng mà… Nhuận Nghi, chị có muốn đi không? Bác sĩ Hứa nói là có thể dẫn tụi mình đi, anh ấy nói leo núi xong tâm trạng của chị sẽ vui vẻ hơn.”
Đã lâu rồi Phó Nhuận Nghi chưa nghe đến cái tên ‘bác sĩ Hứa’ này, cô ngẩn người giây lát, không ngờ đối phương vẫn còn nhiệt tình mời cô và A Đồng đi leo núi như vậy.
Cô không khỏi có chút thắc mắc, muốn A Đồng kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
A Đồng kể hơi vòng vo, bảo là hôm qua bác sĩ Hứa quay về thị trấn có ghé qua nhà cậu, phát hiện A Đồng có sân bóng rổ mới tinh thì hết lời khen ngợi, còn bày tỏ sự ngưỡng mộ nữa. A Đồng bèn hào phóng nói với bác sĩ Hứa là anh ấy cũng có thể đến chơi bất cứ lúc nào.
Bác sĩ Hứa cảm ơn A Đồng, khen cậu thật tốt, sau đó hỏi: “Thầy giáo dạy bóng rổ của em có đến đây lần nào chưa?”
A Đồng nhất thời có chút không vui.
Bởi vì cậu nhớ trong ngày sinh nhật mình, Phó Nhuận Nghi đã ngồi trầm lặng trên chiếc ghế đá bên kia rất lâu. A Đồng buồn bã cúi đầu, lắc đầu đáp: “Anh ấy đi rồi, Nhuận Nghi bảo anh ấy sẽ không đến nữa.”
Bác sĩ Hứa lại có vẻ vui mừng khi nghe chuyện buồn, vội vàng dò hỏi: “Thật sao? Đi rồi à? Vậy Nhuận Nghi có buồn lắm không?”
A Đồng bảo hình như Nhuận Nghi rất buồn.
Thế là bác sĩ Hứa nảy ra ý định đi leo núi một lần nữa, anh ấy nói với A Đồng rằng hai người họ sẽ cùng Nhuận Nghi đi leo núi Thanh Đàm, sau đó mua kem cho Nhuận Nghi ăn, như thế Nhuận Nghi sẽ không còn buồn nữa.
A Đồng thấy cũng hợp lý, đồng ý sẽ truyền lại lời cho Phó Nhuận Nghi.
Nguyên Duy chống khuỷu tay lên ghế sô pha, các ngón tay nắm hờ lại, mu bàn tay chống đầu, nghe vậy thì khẽ gật gù tán đồng: “Bác sĩ Hứa vẫn tốt như trước nhỉ, luôn quan tâm đến mọi người.”
Nhưng Phó Nhuận Nghi lại không thể bình tĩnh tự nhiên được.
Cô không phải A Đồng, tất nhiên cô nghe ra được ẩn ý trong những lời thuật lại này. Hình như bác sĩ Hứa tưởng rằng cô thất tình đang rất cần người quan tâm…
A Đồng cũng nghe thấy giọng nói của Nguyên Duy: “Nhuận Nghi! Là ai đang nói chuyện vậy?”
Nguyên Duy áp sát vào ống nghe, giả vờ thất vọng nói: “A Đồng, em quên ai là người đã dạy em chơi bóng rổ rồi sao?”
A Đồng lập tức trở nên phấn khích, ở đầu dây bên kia liên tục gọi “anh ơi”, sau đó kể lại những lời vừa nói với Phó Nhuận Nghi một lần nữa, còn khoe cậu đã có tiến bộ như thế nào, muốn mời Nguyên Duy đến xem sân bóng rổ mới của mình, hỏi anh có thời gian hay không.
“Được chứ, anh rảnh.” Nguyên Duy đáp rất dứt khoát, dừng lại giây lát rồi rất tự nhiên chuyển lời: “Nhưng mà… e là sẽ không có thời gian leo núi.”
A Đồng cũng rất dứt khoát nói: “Vậy thì không leo núi nữa!”
Nguyên Duy tỏ ra do dự như đang suy nghĩ cho người khác, giọng nói đều đều mang vẻ khó xử: “Vậy bác sĩ Hứa thì phải làm sao?”
Cơ chế xử lý vấn đề trong đầu A Đồng rất đơn giản, loại bỏ cậu và Nhuận Nghi ra thì sẽ có đáp án thôi.
A Đồng nói: “Bác sĩ Hứa có thể đi leo núi một mình!”
Nguyên Duy bèn phụ họa: “Cũng đúng nhỉ, bác sĩ Hứa đi một mình chắc cũng ổn.”
A Đồng tiếp lời: “Đúng vậy! Bác sĩ Hứa không cần ai chăm sóc cả! Bác sĩ Hứa giỏi lắm, một mình anh ấy cũng có thể làm được nhiều chuyện.”
“Bác sĩ Hứa rất giỏi.” Nguyên Duy không tiếc lời khen ngợi, lại nghĩ cho A Đồng, “Nhưng mà em đã hứa với bác sĩ Hứa là sẽ giúp anh ấy hẹn Phó Nhuận Nghi đi leo núi rồi, giờ định giải thích thế nào với anh ấy đây?”
Phó Nhuận Nghi ngồi bên cạnh cố gắng mím chặt môi, mấy lần muốn bật cười đều nhịn xuống. Cô cảm thấy Nguyên Duy hơi quá đáng, cái sự quá đáng này không khiến người ta chán ghét mà lại làm người ta ngượng ngùng, cô muốn ngắt lời nhưng lại không chen vào được.
Thế là A Đồng lại trở nên ỉu xìu.
Đúng vậy, cậu đã hứa với người ta rồi mà nhỉ.
Thế nhưng sau khi suy ngẫm, A Đồng tự mình nảy ra sáng kiến: “Em có thể nói với bác sĩ Hứa là hình như Nhuận Nghi không cần đi leo núi nữa.”
Nguyên Duy hỏi: “Thế nếu bác sĩ Hứa hỏi em là tại sao, thì em định nói như thế nào?”
A Đồng đáp: “Thì em sẽ nói là bởi vì anh trai về rồi, anh trai về rồi nên Nhuận Nghi không buồn nữa.”
Xấu hổ quá thể.
Xấu hổ đến mức không nhịn được nữa, Phó Nhuận Nghi vội vàng gọi một tiếng “A Đồng”, thử giải thích: “Chị đã bao giờ nói bởi vì anh trai đi rồi nên chị buồn đâu? Chị không hề nói như vậy.”
A Đồng đáp lại đầy lý lẽ: “Nhưng mà em tự nhìn ra được mà.”
Khóe miệng Nguyên Duy hơi nhếch lên, nhìn Phó Nhuận Nghi, ra vẻ bênh vực kẻ yếu rất công bằng: “A Đồng đã nói là tự cậu ấy nhìn ra được còn gì.”
A Đồng ra sức chứng minh mình không nói dối: “Anh trai, em thật sự nhìn ra được mà!”
Giọng Nguyên Duy rất ôn hòa: “Anh biết mà, anh tin em.”
Phó Nhuận Nghi đỏ bừng cả mặt, nhịn không nổi nữa bèn hạ giọng nói: “Anh đừng có trêu A Đồng nữa!”
Nguyên Duy thản nhiên phản bác: “Anh đâu có trêu A Đồng?” Phó Nhuận Nghi lập tức hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh.
Anh không hề trêu A Đồng, từ nãy đến giờ anh chỉ đang trêu cô, thế là hai má cô lại càng nóng bừng hơn.
Nguyên Duy dặn dò A Đồng: “Lần sau bác sĩ Hứa gọi điện cho em, em nhớ cảm ơn lời mời của anh ấy, cứ nói là dạo này Phó Nhuận Nghi bận kết hôn nên không rảnh đi leo núi.”
A Đồng rất nghe lời, nhưng lại không hề tò mò một chút nào.
Bởi vì trước đó cậu từng hỏi Nhuận Nghi là kết hôn để làm gì, hai người đã đi đến kết luận là kết hôn có vẻ như rất thừa thãi, nhưng đã là lời Nhuận Nghi nói thì cậu sẽ nghe theo, những chuyện mà Nhuận Nghi muốn làm cho dù có thừa thãi thì A Đồng cũng sẽ ủng hộ.
Hai ngày sau, Phó Nhuận Nghi dẫn Nguyên Duy về thị trấn.
Nguyên Duy đã hỏi thăm cậu mợ của anh, dựa theo tục lệ ở Tân Loan mang theo không ít quà cáp đến, còn dẫn A Đồng đến sân bóng rổ ở trước nhà để chơi bóng rổ.
Phó Nhuận Nghi cùng bà dì ngồi dưới hiên nhà trò chuyện.
Tuy đây là lần đầu tiên bà dì gặp Nguyên Duy nhưng lại không xa lạ gì với anh, bà ấy nói A Đồng ở nhà cũng nhắc đến người anh dạy nó chơi bóng rổ rất nhiều lần.
Biết Phó Nhuận Nghi sắp phải đến Sùng Bắc chuẩn bị lễ cưới nên bà dì cuống cuồng cả lên. Từ lâu lắm rồi bà dì đã không còn rành về tục lệ cưới xin thời nay, cũng không biết nên chuẩn bị đồ gì cho Phó Nhuận Nghi.
Phó Nhuận Nghi nhờ bà dì giúp cắt mấy chữ Hỉ, tuy chỉ là thứ rất dễ mua nhưng cô lại thấy do chính tay bà dì cắt sẽ có ý nghĩa hơn.
Sau khi trở về, cô lại đến cửa hàng tiện lợi mua thuốc lá.
Phó Nhuận Nghi làm hàng xóm với anh chàng đối diện nhiều năm rồi, tuy tướng mạo anh ấy có phần hơi dữ tợn nhưng tính tình lại rất phóng khoáng hào sảng, mỗi lần gặp đều sẽ chủ động chào hỏi Phó Nhuận Nghi, lại hay nói với cô là có việc gì cứ lên tiếng đừng ngại.
Nhưng Phó Nhuận Nghi lại thuộc kiểu người ngại ngùng, với cô mà nói, nhờ người khác giúp đỡ là một sự làm phiền đối phương, tốt nhất là cái gì tránh được thì nên tránh.
Nhớ đến chuyện Nguyên Duy chỉ dùng có mấy phút ngắn ngủi đã lấy được rau xanh với hành lá từ trong tủ lạnh của anh ấy về, trong lòng Phó Nhuận Nghi cũng can đảm thêm mấy phần, đến bấm chuông cửa nhà anh ấy.
Phó Nhuận Nghi cũng chưa từng tìm hiểu kỹ càng về nghề nghiệp cụ thể của anh hàng xóm này là gì, nhưng có thể nhìn ra được thời gian làm việc và nghỉ ngơi của người đàn ông này thất thường, chuyện ngày đêm đảo lộn đã thành thường lệ.
Vậy nên đã đến giờ cơm tối, cửa phòng đối diện mở ra để lộ một khuôn mặt ngái ngủ chẳng biết ngày tháng năm nào, Phó Nhuận Nghi cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.
Trái lại, anh chàng hàng xóm thấy Phó Nhuận Nghi thì rất đỗi bất ngờ, đưa tay gãi đầu, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Phó Nhuận Nghi hít sâu một hơi.
Chiều nay cô cùng Nguyên Duy đến tiệm đồ cưới gần đó mua kẹo bánh và hộp quà đỏ rực, lúc này thuốc lá với kẹo đã xếp ngay ngắn trong hộp quà nhỏ, phía trên còn dán chữ Hỷ.
Cô nói với anh chàng hàng xóm: “Làm phiền anh rồi, là thế này ạ, mấy hôm nữa tôi phải đi xa chuẩn bị kết hôn, đến lúc đó có thể nhờ anh dán chữ Hỷ này lên cửa nhà tôi được không?”
Anh chàng hàng xóm nhận lấy cái hộp, nhìn chữ Hỷ đỏ rực, vẻ mặt càng thêm hoang mang: “O kìa, trước đây tôi chỉ đùa với cô thôi mà, cô trang trí phòng
cưới thật đấy à?”
Phó Nhuận Nghi đáp: “Vâng, cũng nên trang trí một chút.”
“Được thôi!” Anh chàng hàng xóm đáp, “Thế cụ thể là ngày nào cưới?” Ngày cưới vẫn chưa ấn định, hình như còn phải xem ngày và tuổi tác.
Phó Nhuận Nghi nói: “Đến lúc đó tôi sẽ báo trước với anh qua Wechat, có làm phiền anh quá không?”
Anh chàng hàng xóm cười nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, không phiền chút nào, có việc gì cứ alo cho tôi là được. Thế kết hôn rồi cô còn về đây nữa không?”
Phó Nhuận Nghi ngoảnh đầu nhìn Nguyên Duy đang đứng dựa người bên cửa nhà, đáp: “Sẽ về chứ, năm nào cũng sẽ về.”
Phó Nhuận Nghi đã bàn bạc kỹ càng với Bàng Như và bà dì, bọn họ sẽ thường xuyên ghé qua dọn dẹp nhà cửa, giữ cho căn hộ nhỏ của cô luôn trong tình trạng sắn sàng để có thể dọn vào ở bất cứ lúc nào.
Trên ban công có một số chậu cây cảnh khá khó chăm, cần được tưới nước đều đặn, Phó Nhuận Nghi lo rằng sẽ chẳng ai chăm sóc nên đã đem tặng cho người dì ở cùng tầng.
Đồ đạc cần thu dọn cũng không nhiều, Phó Nhuận Nghi vẫn mong căn hộ nhỏ của mình có thể giữ nguyên hiện trạng nhiều nhất có thể.
Những tấm ảnh chụp lấy liền trên tường, cô muốn chọn vài tấm mang theo.
Cô đã chụp được cả một chồng ảnh chụp lấy liền, những tấm được kẹp trên tường đều là những tấm cô đặc biệt yêu thích, lấy vài tấm ra rồi thêm vài tấm khác vào là sẽ không còn cảm giác trống trải nữa.
Phó Nhuận Nghi cúi đầu tìm kiếm, vô tình nhìn thấy một bức ảnh khiến trái tim cô như đập hẫng một nhịp.
Bức ảnh này còn rất mới, được chụp vào tháng trước.
Hôm đó là một ngày rất đặc biệt, ngày 20 tháng 5, chiều hôm đó cô và Nguyên Duy đến quảng trường nhỏ thì bị các nhân viên nhiệt tình kéo đi tham gia sự kiện lễ tình nhân và chụp bức ảnh này.
Trong ảnh, Nguyên Duy mặc áo sơ mi trắng, Phó Nhuận Nghi mặc một chiếc váy xòe trễ vai. Cô cao 1m65, Nguyên Duy cao 1m87, chênh lệch đến hơn hai mươi phân, thường ngày đứng trước mặt anh cô chỉ cao đến ngang vai anh.
Người chụp ảnh cho bọn họ là một chị gái rất nhiệt tình, nói hai người đứng xa quá, kêu họ xích lại gần nhau hơn, thân mật hơn một chút.
Vừa dứt lời, bên tai Phó Nhuận Nghi như có làn gió thoảng qua mang theo hơi thở nhè nhẹ, cảm nhận được người bên cạnh đã tiến lại gần hơn, Nguyên Duy đứng sau cô, tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, khẽ nghiêng đầu xuống.
Phó Nhuận Nghi không nhịn được mỉm cười. Khoảnh khắc đó đã được lưu giữ lại trong bức ảnh.
Sau khi nhận ảnh, chị gái khen bọn họ rất đẹp đôi, còn hỏi có phải người mẫu không, Phó Nhuận Nghi nói cô thì đúng, Nguyên Duy thì không.
Người nhân viên bên cạnh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Anh ấy không phải sao? Anh ấy rất ăn ảnh đó, hai người đều rất xinh đẹp.”
Phó Nhuận Nghi nhìn bức ảnh chụp lấy liền trên tường, quả thực Nguyên Duy rất ăn ảnh, nhưng đến lúc này cô mới nhận ra rằng, Nguyên Duy đã rất phối hợp cúi đầu để thể hiện sự thân mật, nhưng lại chẳng hề nghe theo lời của nhân viên “nhìn vào ống kính”.
Ánh mắt anh nhìn thẳng vào Nhuận Nghi.
Vì vậy, giữa hàng loạt bức ảnh trên tường trai xinh gái đẹp đều hướng mắt về phía trước, duy chỉ có bức ảnh của bọn họ là mang một bầu không khí khác biệt.
Quả thực rất đẹp.
Thế là, mặc dù chụp ảnh là để nhận quà, nhưng sạu khi chụp xong Phó Nhuận Nghi vẫn muốn quay lại để lấy bức ảnh đó.
Cô muốn có được khoảnh khắc Nguyên Duy hướng ánh mắt về phía cô. Cô muốn biết có phải Nguyên Duy đã viết gì đó sau bức ảnh đó không.
Thế nhưng tối hôm đó một mình Phó Nhuận Nghi quay lại quảng trường nhưng lại không tìm thấy bức ảnh đâu.
Đến bây giờ cô cũng không hiểu tại sao tấm ảnh chụp lấy liền mà cô đã lật tung cả hiện trường sự kiện cũng không thấy đâu lại nằm ở đây, nằm gọn trong chiếc hộp nhỏ cô thường dùng để đựng ảnh.
Cô nhìn Nguyên Duy và nụ cười rạng rỡ của chính mình trong ảnh, rồi lật mặt sau của bức ảnh mà cô hằng mong ước nhưng không có được.
Dựa vào phong cách của Nguyên Duy, người ta muốn anh để lại dấu ấn trên tấm ảnh thì cùng lắm anh chỉ viết một dãy ngày tháng đơn giản, rồi thêm một câu như ‘Thời tiết rất đẹp’.
Thế nhưng trên mặt sau của tấm ảnh nhỏ này, ngoài ngày tháng ra thì còn có một câu chữ khác nổi bật hơn hẳn.
Phó Nhuận Nghi rất tốt.
Tôi rất rất rất thích Phó Nhuận Nghi.
Đây không phải là cách nói của Nguyên Duy.
Nhưng lại là phong cách diễn đạt rất chắc chắn của Phó Nhuận Nghi. Phó Nhuận Nghi bỗng chốc cay cay nơi khóe mắt.