[ĐAM MỸ] ĐỘC SỦNG HẬU CUNG

Từng trận quặn đau trong bụng dự đoán không có nửa phần giảm bớt, Mộ Tử Thư nằm trên giường mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tay nắm thật chặt tay áo bào Vũ Văn Quân Quyết, không hề buông lỏng.

Vũ Văn Quân Quyết ngồi ở mép giường, nhìn mấy tên thái y nửa ngày vẫn chưa khám ra cái gì, sắc mặt càng ngày càng âm u.

“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, các ngươi đều câm hết sao?”

Lương thái y thân là thái y đứng đầu, dĩ nhiên là đứng mũi chịu sào, mắt liếc đồng liêu bên cạnh, những thái y khác đều cúi đầu không nói. Hắn không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: “Hồi….hồi Hoàng thượng, theo mạch tượng, công tử rất có khả năng… là ăn phải xạ hương, nga thuật các loại thuốc phá thai …”

Mộ Tử Thư nghe xong lời của Lương thái y, đầu chợt mơ màng, cũng không để ý bụng quặn đau, run rẩy chống thân thể leo lên trên người Vũ Văn Quân Quyết đang ngồi ở mép giường, tay từ nắm tay áo bào tiến tới nắm cánh tay của hắn, trong mắt lệ quang trong suốt.

“Quyết, cứu cứu Hoàng nhi…”

Vũ Văn Quân Quyết thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng đau nhói, vội vàng ôm hắn, cẩn thận đặt hắn vào trong ngực trấn an, dịu dàng lau đi lệ từ khóe mắt chảy xuống.

“Xạ hương, nga thuật?” Mắt Vũ Văn Quân Quyết toát ra một loại hàn ý, giọng nói trở nên nguy hiểm: “Trẫm nhớ có dặn dò qua các ngươi, Lương ái khanh, ngươi ban đầu trả lời trẫm như thế nào?”

Lông tơ trên lưng tất cả các thái ý nhất loạt dựng lên, ra sức quỳ xuống. Lương thái y run giọng nói: “Hoàng…Hoàng thượng minh giám, thái y viện không mất bất kỳ dược liệu nào, cũng không có người nào lấy loại thuốc này….huống chi, công tử cũng không có dấu hiệu cái thai là giả, cựu thần cả gan suy đoán, công tử cũng không dùng thuốc phá thai, chẳng qua mạch tượng tương tự giống như dùng thuốc phá thai.”

Một lát lại nói thuốc phá thai, một lát lại nói không phải dùng thuốc phá thai, lật đi lật lại, Vũ Văn Quân Quyết rất bất mãn, nhưng hắn nhẫn nhịn tức giận, bắt được mấu chốt hỏi: “Ý của Lương ái khanh là Hoàng nhi của trẫm không có gì đáng lo ngại?”

Mộ Tử Thư đau đến mức mô hồ nghe được cầu này lại nắm chặt tay Vũ Văn Quân Quyết, sợ mình bỏ qua cái gì.

Vũ Văn Quân Quyết nắm bàn tay hắn, im lặng trấn an, sau đó lại nắm lấy tay đã có chút lạnh của hắn bỏ vào bên trong, kéo chăn cao một chút, tay kia vuốt lê bụng hắn thay hắn làm dịu đau đớn.

Lương thái y cảm thấy Hoàng thượng bớt giận, lại cung kính nói: “Đúng vậy thưa Hoàng thượng, tiểu Hoàng tử cũng không có hiện tượng lạ, công tử đau bụng nhất định là do thuốc kia gây nên.”

Lương thái y thân làm thái y, ý thuật đương nhiên là có trình độ khá cao, trước mặt Hoàng thượng cũng không kiêu ngạo.

Biết được Hoàng nhi không có việc gì, Vũ Văn Quân Quyết cùng Mộ Tử Thư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trên mặt Mộ Tử Thư vẫn tái nhợt như cũ, mồ hôi trên trán cũng không giảm bớt.

Vũ Văn Quân Quyết dùng khăn lụa lau mồ hôi cho hắn, dịu dàng nói: “Rất đau sao?”

Mộ Tử Thư mệt mỏi ngồi nghiêng người, nằm trong ngực hắn, nhắm hai mắt nhẹ nhàng thở ra mới nhỏ giọng nói: “So với vừa rồi khá hơn một chút.”

Đau đớn này cũng không sờ được bắt được, Vũ Văn Quân Quyết không có cách nào chia sẻ cùng hắn, không thể làm gì khác hơn là ôm hắn vuốt bụng thay hắn thuận khí trấn an.”

“Vậy Lương thái y có biết là loại thuốc nào không?”

Công tử không có gì đáng lo, Hoàng thượng bình tĩnh hòa nhã, Lương thái y cũng trấn an hơn rất nhiều, sờ râu mép của mình, suy tư hồi lâu mới nói: “Theo cựu thần thấy, hẳn là hàn chi nước (寒支水: QT ghi là hàn chi nước, nếu nghi là nước lạnh nghe nó sao sao ấy T_T nên ta vẫn để như QT). Loại thuốc dạng nước này trong cung không có nhưng bên ngoài gặp cũng không ít, gia cảnh bần hàn không có tiền chữa bệnh người ta sẽ dùng loại hàn chi nước. Hàn chi nước cực kỳ tiện nghi, có tác dụng tiêu nóng hiệu quả, một loại bệnh thương hàn cũng có thể dùng hàn chi nước hóa giải, thậm chí là chữa khỏi. Chẳng qua sau khi dùng hàn chi nước xong, mạch tượng sẽ cực kỳ hỗn loạn, cũng sẽ dẫn đến bụng quặn đau, nếu như chưa tiếp xúc qua người ta có thể sẽ đem mạch tượng này chẩn lầm thành mạch tượng phá thai.”

Nghe lời của thái y nói, Vũ Văn Quân Quyết mới thật yên lòng, “Đau đớn này có cách nào làm giảm bớt không?”

“Hoàng thượng không cần lo lắng, công tử đau bụng chỉ là nhất thời thôi, rất nhanh sẽ tốt. Nếu mạnh mẽ dùng thuốc giảm đau chỉ sợ sẽ đả thương đến hài tử trong bụng.”

“Quyết, đã tốt hơn nhiều, không cần dùng thuốc.”

Vũ Văn Quân Quyết vuốt cằm, cho lui đám thái y. Lại cau mày nhìn về phía hai cung nữ đang khóc sướt mướt.

“Trẫm không có ở trong cung mấy ngày, Tử Thư tại sao lại dùng hàn chi nước? Các ngươi chiếu cố hắn vậy sao?”

Các cung nữ nghe được Hoàng thượng trách cứ vội vàng quỳ xuống.

Mộ Tử Thư trong bụng quặn đau dần dần nhẹ rất nhiều, kéo tay áo Vũ Văn Quân Quyết nói: “Không liên quan đến các nàng, thái y nói hàn chi nước có thể trị bệnh, nghĩ đến cũng không phải là độc, dĩ nhiên sẽ không thử ra được.”

Mộ Tử Thư lúc này cũng mơ hồ biết được hàn chi nước kia sợ chính là bình mà Lưu Lộng đưa cho hắn, nhưng hắn cũng không dùng, chẳng lẽ là Lưu Lộng biết hắn không dùng nên len lén hạ?

Vũ Văn Quân Quyết cũng không vì nghe lời cầu tha thứ của Mộ Tử Thư, thái y nói qua hàn chi nước này trong cung không có, như thế nào lại xuất hiện ở Khuynh Nguyệt Điện?

“Hỏi Mai, ngươi nói.”

Hỏi Lan Hỏi Mai vừa rồi còn cho là hài tử của công tử không giữ được, đứng một bên thút thít hồi lâu, hết sực tự trách mình. Lúc này mới biết được tiểu Hoàng tử cùng công tử không có gì đáng lo, cũng an lòng, nghĩ tới nghĩ lui này sợ là công tử Lưu Lộng kia làm trò quỷ.

“Hồi Hoàng thượng, ngày gần đây đúng là có người đã tới Khuynh Nguyệt Điện, nô tỳ suy đoán có lẽ là hắn cho công tử uống hàn chi nước?”

Mộ Tử Thư cau mày, có phần không tán thành Hỏi Mai khai ra Lưu Lộng. Nếu như Lưu lộng muốn hại hắn cũng sẽ không dùng hàn chi nước.

“Người nào?”

Hỏi Mai mặc dù thấy được vẻ mặt không đồng ý của Mộ Tử Thư nhưng nàng dù sao cũng hầu hạ công tử, mọi việc nên suy nghĩ vì an nguy của công tử, Lưu Lộng kia lai lịch bất minh, vẫn không yên tâm cứ như vậy để ở bên người.

“Là công tử Lưu Lộng bên Hiên Lan Viện, hắn nói Hoàng hậu phái hắn tới hạ độc hại công tử.”

Vũ Văn Quân Quyết sắc mặt trầm xuống, lại là Hoàng hậu? Hiên Lan Viện kia không phải là nam sủng viện sao? Tại sao lại ở cùng một chỗ với Hoàng hậu?

“Truyền Lưu Lộng đến đây cho trẫm!”

Tác Tây vẫn ở một bên lập tức tuâ chỉ, đi đến Hiên Lan Viện bắt người.

Một lần nữa Lưu Lộng lại xuất hiện ở Khuynh Nguyệt Điện, khác với ngày thường cuồng ngạo bất kham, mặt cẩn thận bộ dáng ủy khuất đáng thương, đập một tiếng quỳ xuống trước mặt Vũ Văn Quân Quyết.

“Hoàng thượng tha mạng, Lưu Lộng không nghĩ sẽ hại công tử, Lưu Lộng bị Hoàng hậu ép buộc.”

Vũ Văn Quân Quyết nhìn dáng vẻ nước mắt nước mũi của Lưu lộng, nhíu mày ghét bỏ, ôm Mộ Tử Thư trong ngực, trầm giọng hỏi: “Hoàng hậu ép ngươi? Một tên nam sủng như ngươi tại sao lại quan hệ với Hoàng hậu?”

Lưu Lộng đáng thương nhắm mắt lại, lập tức có một dòng lệ lăn xuống, mặt buồn bã nói: “Hoàng thượng cũng nói, Lưu Lộng chẳng qua là một nam sủng nho nhỏ, lời của Hoàng hậu làm sao Lưu Lộng dám không nghe đây? Hoàng hậuchắc hẳn suy nghĩ công tử một thân nam tử, từ nam tử tương đối dễ dàng tiếp cận, lúc này mới tìm tới Lưu Lộng. Công tử bản tính dễ thân cận, Lưu Lộng tuyệt đối không có ý định muốn hại công tử, cầu xin Hoàng thượng khai ân a!”

Lưu Lộng nói những câu có lý, nhưng Vũ Văn Quân Quyết vẫn còn trầm mặt, “Trẫm không cần biết ngươi có ý định hại Tử Thư hay không, người hạ độc chính là ngươi?”

Lưu Lộng ngẩn người, mặt buồn bã, ủy khuất run rẩy bả vai, rũ lệ: “Hoàng hậu vốn là muốn Lưu Lộng hạ độc công tử dồn vào chỗ chết, nhưng khí Lưu Lộng thấy công tử hòa nhã, tốt bụng, lại còn cứu Lưu Lộng khỏi ma trảo của Hoàng hậu, trên đời khó có đươc người tốt, Lưu lộng không nhẫn tâm hại công tử.”

Bộ dáng làm bộ làm tịch muốn tìm chết, Vũ Văn Quân Quyết nhìn cũng cảm thấy nhức đầu, không nhịn được cáu kỉnh cắt đứt: “Trọng điểm!”

Lưu Lộng cả người run lên, đáng thương nói: “Lưu Lộng không muốn hại chết công tử nhưng lại sợ Hoàng hậu trả thù ta, vì vậy liền sai người từ bên ngoài cung đem theo hàn chi nước, muốn tạo tình huống phá thai giả. Lưu Lộng tuyệt đối không có ý định hại công tử, cầu xin Hoàng thượng minh xét a!”

“Hừ, ngươi vẫn còn có ý tốt. Vậy ngược lại có gì chứng minh Hoàng hậu chỉ điểm ngươi?”

“Hoàng hậu cho ta nhiều loại thuốc phá thai chế thành thuốc nước, Lưu Lộng chỉ là một giới nam sủng, nhưng cũng biết thuốc kia khó làm ra, cần rất nhiều vị thuốc phá thai, nhất định Hoàng hậu không dám lấy những vị thuốc ở thái y viện, tất nhiên sẽ mua thuốc ở bên ngoài cung. Hoàng thượng không ngại có thể phái người ra ngoài cung điều ra, có lẽ sẽ có đầu mối, manh mối của Phượng Nghi Cung cũng nhất thiết không phải là ở đây.”

Vũ Văn Quân Quyết híp mắt, một tên nam sủng nho nhỏ cũng có thể nhìn ra thuốc kia làm ra rất phiền toái, không khỏi nghi ngờ. Nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất là chuyện của Hoàng hậu, ba lần bốn lượt ngấm ngầm muốn hại Tử Thư, cũng nên suy nghĩ một chút có nên lưu lại hay không. Chẳng qua là người nhà họ Viên thân là Binh mã đại nguyên soái, mặc dù trên triều đình luôn cùng hai Thừa tướng tranh giành đối lập nhau, so sánh trước nay đối với Hoàng triều nhất mực trung thành, tầng mặt mũi kia hắn vẫn phải suy tính xem.

“Trẫm sẽ phái người đi thăm dò, ngươi hảo sống ở Hiên Lan Viện, nếu như có nửa phần giả dối, trẫm sẽ hỏi tội ngươi.”

Lưu Lộng gật đầu liên tục, xốc tay áo xoa nước mắt trên mặt, cung kính nói: “Đa tạ Hoàng thượng khai ân, hàn chi nước này mặc dù vô hại với công tử nhưng hành hạ công tử lâu như vậy. Nhìn bộ dáng yếu ớt của công tử, Hoàng thượng ngài cần phải đối xử thật tốt với công tử a, bên trong thâm cung công tử không chỗ nương tựa, lại nhiều….”

Lưu Lộng lại muốn huyên thuyên một đống lớn, Vũ Văn Quân Quyết cau mày không kiến nhẫn nói: “Tác Tây, dẫn hắn trở về, phái người trông coi.”

“Hoàng thượng, Lưu Lộng một lòng chân thành, thiên địa chứng dám a, Hoàng thượng nhất định phải đối xủ tử tế với công tử…”

Không đợi Lưu Lộng nói xong, Tác Tây xốc Lưu Lộng lên cổ quay về phía ngoài nói.

Thừa dịp Vũ Văn Quân Quyết cúi đầu nói chuyện cùng Mộ Tử Thư, Lưu Lộng nghiêng đầu về phía Mộ Tử Thư, trừng mắt đắc ý.

Mộ Tử Thư thiếu chút nữa bật cười, ngại Vũ Văn Quân Quyết ở chỗ này, không thể làm gì khác hơn là liều mạng nhịn. Hắn đã sớm dự cảm Lưu Lộng sẽ không hại hắn, quả nhiên không có cô phụ sự tín nhiệm của hắn.

Vũ Văn Quân Quyết cảm giác người trong ngực run lên, hơi đẩy hắn ra khỏi ngực xem xét.

“Mặt làm sao vậy?”

Mộ Tử Thư lập tức ngưng thở, chậm một lát nói: “Không có việc gì, có thể do đau đớn trong bụng ban nãy, bây giờ rất tốt rồi, biểu hiện trên mặt chợt buông lỏng, có chút co quắp.”

Vũ Văn Quân Quyết vuốt cằm, bàn tay vuốt ve mặt Mộ Tử Thư, nói: “Trẫm biết ngươi chịu ủy khuất, chẳng qua Hoàng hậu là muội muội của Binh mã đại nguyên soái, người nhà họ Viên một lòng trung thành với Hoàng triều, trẫm cũng nên để cho hắn mấy phần thể diện.”

Mộ Tử Thư buông mắt, trong lòng cũng biết Hoàng thượng khó xử, an ủi: “Tư Thư hiểu, Quyết không cần phải lo lắng cho ta.”

Vũ Văn Quân Quyết nâng mặt hắn lên, nhẹ hôn lên môi hắn, sau đó  lại ôm hắn vào trong ngực, “Tử Thư hiểu là tốt rồi, nếu thật sự là Hoàng hậu làm, trẫn sẽ không nhẹ tha cho nàng. Trẫm cũng nên tìm Viên gia nói chuyện một chút, để cho hắn biết muội muội hắn ở trong hậu cung đã làm những gì, cũng coi là cho hắn chút mặt mũi, nhưng nếu còn lần sau nữa, vậy thì không thể giữ lại.”

Mộ Tử Thư ở trong ngực Vũ Văn Quân Quyết gật đầu, lần này coi như không có đổ oan cho Hoàng hậu, theo ý tứ của Quyết, cũng có thể khiến nàng yên lặng một thời gian, điều này cũng đủ rồi. Chẳng qua còn chuyện của Toàn phi, cũng không biết có nên nói cho Quyết hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc