[ĐAM MỸ] MÙA ĐÔNG ẤM ÁP


Đường Trăn không ăn cơm mà ngồi ở Sofa một chút cho cảm xúc ổn định lại, sau đó lên tầng thượng tìm Đường Tu.
Anh đang phơi tấm mà ở trước sân, vuốt cho phẳng chỗ bị nhăn, sau đó dùng cái kẹp cố định cho chắc.
Anh mặc rất nhiều đồ, nhưng dáng người vẫn rất gầy, lúc nâng tay lên, ống tay áo rũ xuống, lộ ra bàn tay tinh tế trắng gầy, khớp xương lộ ra, giống như muốn đâm xuyên làn da tái nhợt.

Chuyển tầm mắt xuống, nhìn thấy chân hình như đang khập khiễng.
Đường Trăn nghe được tiếng anh hát.
Là bài lúc nhỏ anh thường xuyên ru cô ngủ:
Ngày đó có phải đã đoán được
Cho nên bước chân mới nhẹ nhàng
Để tránh phiền thời gian chúng ta
Bởi vì số phận đã quá ít
......
Anh hát đến khúc sau, tiếng hát ngày càng thắt lại, không hát hết nữa, chỉ yên yên lặng lặng đem tấm màn phơi ngay ngắn.
Cảm giác như có người ở phía sau, anh quay đầu lại nhìn, hình như là Đường Trăn, nhưng chớp mắt lại như không thấy cô ở đó.
Chắc là anh ảo giác chăng, dạo gần đây anh hay đau đầu hoa mắt, rồi xuất hiện ảo giác, nhìn thấy Khương Mặc, nhìn thấy Quách Khả, nhìn thấy người thân, nhưng khi chạy về phía họ, lại phát hiện trước mắt chẳng có gì.
Tuy biết là ảo giác, nhưng anh muốn nói em mình vài câu: "Em còn nhớ rõ bài hát này không? Nó khá hợp để hát ru đó, lúc con em nó quậy, em hát một hai câu là nó ngoan liền hà.

Nếu em mệt, kêu Bách Thư hát cũng được, như nhau cả thôi."
Đường Trăn ngân ngấn nước mắt cười cười: "Bài hát ru không nên vui hơn chút sao?"
Đường Tu khựng lại rõ ràng, biểu cảm trên mặt chợt mờ mịt lại, anh quay người lại, nheo mắt nhìn bóng người mơ hồ đó, vẫn không phân biệt được có phải là ảo giác hay không, nhưng vẫn theo bản năng cởi áo khoác trên người mình xuống, tiến lại gần đưa áo khoác cho người kia: "Trăn Trăn, chỗ này lạnh lắm, em mặc đi, không có chuyện gì thì mình vào nhà thôi."
Anh đi đường không tốt lắm, đầu gối không thể gập nhiều, nhiều lúc phải dựa vào thân và chân kia để tì vào bước đi.
Đường Trăn tiến đến nhận áo khoác của anh, áy náy nói: "Anh, xin lỗi nhiều, chân rất đau sao? Em không nên đánh anh...."

"Không phải...." - Đường Tu lúng túng đẩy cô ra, giọng nói nghẹn ắng lại: "Không cần xin lỗi đâu, đâu liên quan gì đến em, tại đầu gối anh hơi đau nhức."
Đường Trăn tiến lại gần anh, anh bắt đầu lui lại, nhưng do đứng không vững nên hoảng loạng đỡ một bên lan can.
Đường Trăn sửng sốt: "Anh, anh còn giận em hả?"
Đường Tu dùng sức tựa thân thể mình lên lan can, đốt ngón tay xanh trắng, khuôn mặt ảm đạm: "Em về phòng đi, chỗ này lạnh.

Có thời gian....tụi mình nói chuyện đàng hoàng lại."
Tầm mắt anh né tránh, trước sau đều không nhìn Đường Trăn, nói xong, anh lại đi chỉ sửa tấm màn.
Đường Trăn cảm thấy, hình như Đường Tu có hơi sợ cô.
Nơi này không có ai, nếu cô không tìm anh nói chuyện thì sao phải qua.

Một chuyện đơn giản như vậy, sao giống như anh không hiểu, mà từ lúc thấy cô đều bảo cô đi.
"Anh." - Đường Trăn muốn biết rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì: "Rốt cuộc anh sao vậy? Không thoải mái hay có chuyện không vui, không thể cùng em nói sao? Nếu anh ngại nói chuyện với ba, thì nói với em.

Em đảm bảo sẽ không nói với ba."
Đường Tu quay lưng về phía cô, không nói một lời mà chỉ lo vuốt ve cái màn cho thật phẳng, một lần lại một lần, lặp lại động tác một cách máy móc.
Qua hồi lâu, anh mới nghẹn giọng hỏi thử: "Trăn Trăn, Bách Thư có làm em đau không?"
Đường Trăn không nghĩ anh sẽ đem đề tài chuyển lên người mình, cô hơi trố mắt lên, không phản ứng lại, cũng không biết nói cái gì.
"Ý anh không phải vậy.....ý anh không phải nghi ngờ cậu ấy." - Đường Tu giải thích, bắt đầu cẩn thận tìm từ chỉnh sửa: "Hồi trước anh hơi phiến diện, cũng không nghiêm túc nói chuyện với em, nên có sinh thành kiến với Bách Thư.

Thật ra anh nên nói chuyện với em thật rõ ràng, nghe được ý muốn thật sự của em mới đúng."
"Ò....." - Lúc này Đường Trăn mới quay đầu lại, nhìn Đường Tu cười nói: "Thật ra Bách Thư rất tốt, nếu anh muốn nghe, em sẽ kể cho anh nghe nhiều chút."
Đường Trăn chạy đến trước mặt Đường Tu tìm chỗ ngồi xuống, giống như thiếu nữ vừa mới yêu, rung đùi đắc ý kể cho anh nghe những điều nho nhỏ ngọt ngào mà mình với người bạn trai cùng trải qua, Đường Tu lẳng lặng nghe cô kể, thỉnh thoảng nhẹ nhàng đáp lại, trên mặt toát lên vẻ cưng chiều dịu dàng.

"Nói chung làm em thấy ảnh rất bận, không có thời gian chăm sóc em, nhưng thật ra nha, dù ảnh bận đến đâu, mỗi tin nhắn của em ảnh đều trả lời, em làm nũng ảnh luôn tìm cách tới gặp em."
"Có một số người trời sinh không có thiên phú đứng bếp, nhưng em thích nhất vẫn là món cháo sườn đậu phộng mà ảnh làm được nó thuần thục nhất."
"Không khác mấy với lúc vừa kết hôn, ăn tết anh ấy không chịu dẫn em về nhà, không phải làm anh giận sao, sau đó em hỏi ra, lúc đó ba mẹ ảnh cãi nhau dữ lắm, tưởng ly hôn luôn, nên không khí trong nhà lúc đó khá tệ."
"Ay ya, anh đừng đứng, tụi mình ngồi với nhau đi, em muốn dựa lên vai anh."
- ---
Cuối cùng, Đường Trăn nói đến hai mí mắt nhíu lại, dựa vào vai Đường Tu mà buồn ngủ, Đường Tu ôm cô đem về phòng, cô cũng không tỉnh, chỉ đem cả người vùi vào ổ chăn thoải mái, cọ mặt lên tơ lụa mềm mại thơm tho mà ngủ.
Đường Tu ngồi ở mép giường cô một chút, lấy trong túi mình ra một túi nhung đỏ, nhẹ nhàng vùi phía dưới gối cô.
Bên trong là chiếc vòng tay anh vừa đi mạ vàng, có ba chiếc với đủ kích cỡ lớn, vừa, nhỏ, chiếc lớn với chiếc vừa lần lượt khắc tên Bách Thư với Đường Trăn, chiếc nhỏ nối tên hai người lại với nhau bằng một viên ngọc hình trái tim, để dành cho cháu anh sau này.
"Anh phải đi rồi, Trăn Trăn." - Đường Tu lẩm bẩm nói, nhẹ nhàng gạt mái tóc lộn xộn trên thái dương Đường Trăn, đắp chăn cô lại cho đàng hoàng, chống đỡ đầu gối đang không ngừng đau đớn, đỡ mép giường cố hết sức mà đứng lên, đóng cửa đi ra ngoài.
- ---
Đường Tu lấy cớ về quê tham gia một hạn mục chữa bệnh, ngày hôm sau ăn một bữa sáng thật ngon rồi rời khỏi nhà, cũng may anh luôn cảm thấy mình sẽ không ở nhà quá lâu, nên khi kéo hành lý về cũng không lấy ra, vì thế chỉ cần kéo thẳng Vali ra ngoài là được.
Sáng sớm mùa đông lái xe không tốt, chân anh đau, cũng rất mệt nên anh nghỉ ngơi một lúc, nhưng vẫn không đứng được tí nào, bèn tìm một cửa hàng tiện lợi, mua một ly sữa bò ấm từ từ uống, uống đến một nữa, lấy từ trong túi ra một hộp thuốc, lấy vài viên ra uống.
Tiếng di động vang lên, là điện thoại Khương Thành, nghe giọng nói cậu có phần nôn nóng: "Chị dâu, anh ở nhà hả?"
"Chuẩn bị về, sao vậy?" - Đường Tu nhẹ giọng hỏi.
"Anh em vết thương không tốt lại chạy ra ngoài, giờ liên lạc không được." - Khương Thành nhắc đến thương tích Khương Mặc thì gấp đến nỗi phát khóc.
"Vết thương....chưa khỏi hẳn?" - Trái tim Đường Tu căng thẳng, mặt trắng bệch như giấy, bàn tay cầm điện thoại đổ mồ hôi lạnh: "Lâu như vậy mà chưa khỏi hẳn, có phải cậu ấy bị thương nặng lắm đúng không? Phát hiện không thấy khi nào?"
"Mới nãy, người bên em bây giờ đều đổ ra tìm hết rồi, em cảm thấy ảnh sẽ đến chỗ anh, nhưng anh em, anh em...." - Khương Thành bỗng nhiên nghẹn ngào: "Ảnh luôn nói ảnh đã làm chuyện có lỗi với anh, cho nên em nghĩ có thể ảnh đi gặp anh rồi, nhưng sẽ không xuất hiện trước mặt anh đâu, chắc là trốn đâu đó rồi, anh thử tìm ảnh coi sao?"
Có lỗi với mình.
Là....chuyện của Quách Khả sao? Đường Tu ngẩn ngơ suy nghĩ.
Nhưng không phải do em ấy sai mà.

Khương Thành không nghe Đường Tu trả lời thì càng thêm sốt ruột: "Chị dâu, mặc kệ anh em đã làm chuyện gì có lỗi với anh, anh thử tìm ảnh trước coi sao, tới khi tìm được ảnh rồi, em giúp anh trừng trị ảnh, để sau này ảnh không khi dễ anh nữa!"
"Tôi biết rồi....Đi bây giờ đây." - Đường Tu vội vàng thu dọn đồ mình trên bàn, vừa thu dọn vừa nói với giọng nghẹn ngào bất lực: "Nếu cậu có tìm được cậu ấy trước....Thì đừng nói gì cả, cậu ấy không có làm gì sai hết....Không làm chuyện gì có lỗi với tôi đâu, cậu đừng nói gì hết."
"Được, được, em biết rồi." - Khương Thành cảm thấy Đường Tu đang nói chuyện hơi lộn xộn, trước kia anh ấy không như thế này, có lẽ vì dang lo cho Khương Mặc.
Nhưng hiện lại cũng không phải là lúc bận tâm chuyện này, Khương Thành đồng ý với Đường Tu, sau đó cúp điện thoại.
Đường Tu kéo Vali của mình, kiểm tra có hộp thuốc bên trong chưa, sau đó vội vàng rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
- ---
Đường Tu chạy thẳng đến cổng tiểu khu của mình, đem hành lý gửi ở phòng bảo vệ, sau đó tìm Khương Mặc khắp nơi.
Anh vừa tìm vừa gọi điện thoại, không ngừng nhắn tin cho cậu, nhưng vẫn không có hồi âm.
Anh nắm chặt dao giải phẫu trong tay, bắt đầu chạy vào những con hẻm tối tăm, đến khi vào một cái ngõ cụt, anh cảm giác như có tiếng bước chân rất nhỏ phía sau, anh muốn quay đầu lại, lại bị người kia từ sau lưng ôm chặt.
".....Khương Mặc?" - Đường Tu vừa thở gấp vừa kêu tên cậu, nhưng người ôm cậu chậm chạp không đáp lại.
Trái tim Đường Tu chùng xuống như rơi vào vực sâu, cảm giác bất an cùng khủng hoảng quen thuộc nặng nề ập tới, anh muốn tránh thoát, nhưng người nọ lại dùng lực ghìm chặt tay lại, đem mặt tiến đến tai anh.
"Mèo Con lúc mang thai trên người cũng có mùi hương nữa à? Thật dễ ngửi nha."
Hứa Sâm.
Nghe được giọng nói của anh ta, cả người Đường Tu bắt đầu run rẩy, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng giảm xuống, đồng tử giãn ra, liên tục vùng vẫy giãy giụa.
Điều đáng sợ nhất chính là, dù anh có giãy giụa hết sức, Hứa Sâm lại có thể khống chế anh mà không tốn sức, dù trong tay anh có nắm chặt con dao, nhưng chuyển hướng để nhắm ngay Hứa Sâm cũng không làm được.
"Nhìn tôi đến hưng phấn vậy à?" - Hứa Sâm cười: "Thu dao lại chút đi em, đừng để bản thân bị thương nha~"
Anh ta miết bàn tay gầy gò của Đường Tu, tìm đúng chỗ huyệt vị rồi dùng sức ấn một cái, Đường Tu tức khắc bị đau đến run rẩy cả người, con dao phẫu thuật trong lòng bàn tay rơi xuống.
"Đừng nhúc nhích nữa, tôi có thể làm em không nói được, cũng có thể làm em ngoan ngoãn nghe lời được." - Hứa Sâm lấy ra một ống tiêm chứa đầy nước thuốc, để trước mặt Đường Tu ve ve vẩy vẩy.
Anh ta đâm kim vào cổ Đường Tu, cảm giác như sau lưng có ai đang đến.
Anh ta đẩy Đường Tu ra, nhảy lên vách tường mượn lực đạp một cái, rồi xoay người lên mái nhà bên cạnh.
- ---
Đường Tu bị Hứa Sâm đẩy ra thì vô lực mà nửa quỳ trên mặt đất, đầu gối không có sức chống đỡ để đứng lên, anh bị sốc tột độ, cái gì cũng không thấy không nghe rõ, không biết tại sao Hứa Sâm đột nhiên buông tay, cũng không biết anh ta đi rồi có đột nhiên quay lại hay không, chỉ có thể liều mạng mà bò ra ngoài.
Anh cảm giác được có người nào lại gần anh, anh càng kinh hoảng, lòng bàn tay với đầu gối đều bị cà ra máu, nhưng vẫn không nhanh bằng người nọ.
Người nọ chỉ ôm lấy anh, động tác không cưỡng chế giống Hứa Sâm, chỉ là dịu dàng chắc chắn ôm anh vào lòng.
Nhưng Đường Tu đã không phân biệt có sự khác nhau trong đó, cảm thấy giống như ở trong lòng Hứa Sâm nên liều mạng giãy giụa, giọng nói nghẹn ngào như cổ họng đang bị tổn thương xung huyết, gần như thì thào kêu tên Khương Mặc.
Người nọ thở hổn hển, giọng nói nghẹn ngào và bất lực, nhưng lại mang theo sự dịu dàng lưu luyến vô cùng cứ lặp đi lặp lị bên tai anh: "A Tu đừng sợ, là em, Khương Mặc đây."

"Đừng sợ, hắn đi rồi, là em."
"Là em ôm anh mà, A Tu."
"Anh nhìn em xem."
"Đừng sợ, để em đưa anh về nhà."
Bên tai Đường Tu như đang có tiếng gào thét vô định của núi rừng bên tai, bỗng nghe được giọng nói Khương Mặc, cũng chỉ có thể mơ hồ phân biệt được thông qua dáng hình, thấy được khuôn mặt một cách loáng thoáng.
Anh ổn định sức lực vốn đã cạn kiệt lẫn cảm xúc đã đạt đến giới hạn của mình, run rẩy đưa tay thử thăm dò khuôn mặt Khương Mặc, nhưng không cách nào có thể chạm tới.
Khương Mặc cầm lấy tay anh.
Lòng bàn tay cảm nhận được sự thô ráp quen thuộc, làm hốc mắt Đường Tu nóng lên, sức lực chống đỡ nãy giờ bây giờ tiêu biến hết, còn dư lại một chút đều dùng để siết chặt mười ngón tay Khương Mặc.
"Khương Mặc...." - Đường Tu nắm chặt tay Khương Mặc.

Cố gắng ổn định bản thân vừa bị kinh sợ mà hô hấp lộn xộn, khuôn mặt tái nhợt dịu dàng cười với cậu: "Sao em....Không bắt máy?"
"Thực xin lỗi A Tu, thực xin lỗi." - Khương Mặc ôm lấy anh, vỗ vỗ một lần lại một lần tấm lưng gầy gò của anh, đau lòng khôn xiết: "Anh còn sợ thì cứ ôm chặt em, đừng cố chịu đựng."
"Anh không trách em, anh...." - Đường Tu ho khan một tiếng, càng lúc càng cảm thấy lạnh, hơn nữa không còn sức, anh kiệt quệ duy trì ý thức của mình, cánh môi xám trắng gian nan khép mở muốn giải thích rõ ràng: "Tôi nghe A Thành nói....Cậu bị thương rất nặng, tôi có chạm trúng miệng vết thương cậu không?"
Khương Mặc hơi nghẹn ngào nói: "Không có nặng gì đâu, là nó gạt anh đó."
"Tôi có mang....hộp thuốc tới, anh cho em xem.

Gửi ở phòng an ninh rồi, hiện tại tôi qua....Chờ tôi chút."
"A Tu, đừng đi, không sao hết." - Khương Mặc định bế anh lên, trở về nhà dỗ anh một hồi, nhưng Đường Tu kháng nghị hành động của anh, dù anh đã cực kỳ suy yếu, ý thức cũng mơ hồ.
"Cậu chờ tôi, cậu chờ tôi đi." - Đường Tu nắm chặt tay cậu, nghẹn giọng cầu xin: "Không cần về đâu....tôi đi được rồi."
Trong nháy mắt, tim Khương Mặc như bị ai cắt, suýt nữa sức lực để ôm anh như bị rút đi.
Đường Tu bị cái tên vô danh khốn khiếp kia doạ sợ thành như vậy, cậu cho rằng anh sẽ cảm thấy uất ức lắm, sẽ tức giận, sẽ oán trách cậu.
Nhưng anh lại đem giấu hết đi sự sợ hãi của mình, hỏi: Anh có chạm vào làm đau vết thương em không?
Khương Mặc chưa bao giờ cảm thấy mình thật sự thương xót ai.
Nhưng giờ đây cậu hy vọng, có ai sẽ vì Đường Tu mà tẩn cậu một trận..


Bình luận

Truyện đang đọc