ĐÀN ÔNG ĐÍCH THỰC CÓ GAN MẶC VÁY

Sau lúc đó Hạ Kính Sinh đã gọi cho cậu hơn mười cuộc điện thoại, gửi hơn mười tin nhắn.

Đường Lạc không nghe cuộc gọi nào, nhưng xem hết tin nhắn. Một nửa trong đó nói xin lỗi, nội dung không có gì ngoài tỏ ý áy náy về việc mình giấu giếm trong thời gian dài, thề thốt sẽ không xuất hiện những chuyện tương tự nữa. Giải thích rằng anh thật sự nghĩ đến việc thẳng thắn nhưng thẳng biết tại sao chủ đề cuối cùng sẽ đi chệch hướng một cách khó hiểu, anh cũng không biết làm sao.

Sau khi phát hiện những tin nhắn này đều là đá chìm đáy biển, nội dung gửi tới sau đó bắt đầu dần dần trở nên kỳ lạ.

—— Được rồi anh biết rồi, em phát hiện anh có sở thích này nên về sau không thích anh nữa.

—— Bội tình bạc nghĩa.

Đường Lạc vẫn không kìm được mà trả lời anh.

—— Em chưa bao giờ bội bạc!

Hạ Kính Sinh cũng lập tức nhắn lại.

—— Hôm nay bạn cùng phòng của anh đều không về ký túc, em có thể nhân cơ hội tới đây bội bạc một lát.

Đường Lạc phớt lờ anh.

Một lát sau, đối diện gửi đến một tin nhắn thoại.

“Lạc Lạc em đang làm gì vậy?”

Đường Lạc nghe xong, tai cũng nóng lên.

Cái tên này xấu xa quá. Anh cố ý hạ giọng, gọi thân mật như thế, giọng điệu còn hơi cười. Nghe kiểu gì cũng không giống như đang nghiêm túc hối lỗi.

Đường Lạc quyết định không tiếp tục trả lời anh nữa.

Nhưng mười phút sau quyết tâm này đã bị phá vỡ dễ dàng.

Hạ Kính Sinh lặp đi lặp lại nói bậy một đống sau đó đột nhiên lại gửi một tin nhắn thoại, hỏi cậu: “Vậy anh còn có thể về nhà cùng em không? Có phải em không cần anh nữa không?”

Lần này, giọng điệu xem như đáng thương hơn nhiều.

Đường Lạc cảm thấy anh giả vờ, nhưng lại không khỏi lo lắng nếu như lúc này cũng phớt lời sẽ khiến anh sinh ra lo lắng, vì vậy rối rắm một lát, cậu vẫn trả lời lại.

—— Vé cũng mua rồi tất nhiên anh phải đến chứ.

Hạ Kính Sinh trả lời lại trong một giây.

—— Không giận nữa?

Không đời nào! Sao lại được đằng chân lân đằng đầu thế? Đường Lạc không đếm xỉa tới anh một lần nữa.

Mấy phút sau, Hạ Kính Sinh gửi đến một đoạn tin nhắn dài.

—— Em xem, em vừa không muốn chia tay với anh, lại không chịu nghe anh giải thích, lại không muốn nguôi giận. Có thể nói cho anh rốt cuộc em đang yêu cầu gì không, để anh có thể đúng bệnh hốt thuốc dỗ em vui vẻ?

Đường Lạc lại cảm thấy hơi tức giận với tin nhắn này.

Cơn giận này cũng không phải hướng về phía Hạ Kính Sinh, mà là cậu phát hiện, chính cậu cũng không biết rốt cuộc mình đang yêu cầu điều gì.

Dĩ nhiên vẫn thích, dù thế nào cũng không muốn chia tay. Nhưng tức giận cũng là thật. Tính cách của cậu luôn luôn có phần nhẫn nhục chịu đựng, bình thường Hạ Kính Sinh chòng ghẹo nói đùa cậu thế nào, cậu cũng sẽ không để bụng, nhưng mọi thứ cũng nên có tiêu chuẩn.

Nếu như ngay từ đầu không nói chỉ vì chưa thân nên không tiện để cậu biết chuyện, vậy sau đó họ đã ở bên nhau rồi, rốt cuộc còn có điều gì cần phải giấu giếm đây.

Tại sao phải dùng một thân phận khác tự công kích sau đó lại tỏ tình với cậu. Nếu như không có nụ hôn kia, cho dù Lão Vương thực sự cứ biến mất như thế, cậu còn lâu mới xoắn xuýt như bây giờ. Cậu mang theo cảm giác tội lỗi, và áy náy trong lòng với hai thân phận của anh, buồn đến mức rơi nước mắt. Lúc này Hạ Kính Sinh nhìn thấy, rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Có phải cảm thấy rất thú vị, giống như ngày thường cố tình bắt nạt cậu không?

Có lẽ ngay từ khi bắt đầu mối quan hệ này đã không ngang hàng. Cậu thích quá nhiều quá nhiều, lại đặt mình quá thấp, mới khiến cho Hạ Kính Sinh không hề sợ hãi.

Đường Lạc càng nghĩ càng tủi thân, sợ lại nhận được tin nhắn của anh sẽ khiến mình đáng mất nguyên tắc một lần nữa, vì vậy dứt khoát tắt điện thoại ngả đầu đi ngủ.

Sau khi ngủ thì nằm mơ.

Hạ Kính Sinh và Lão Vương cùng ngồi trong sảnh của Masked girls, nhàn nhã uống trà ăn điểm tâm trò chuyện, vui vẻ hòa thuận. Mà trên bàn trước mặt họ, là mình to khoảng chừng bàn tay đang chạy qua chạy lại, càng không ngừng bị hai người dùng ngón tay gảy ngã tới ngã lui, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.

Sau rốt cậu cực kỳ mệt mỏi ôm chân ngồi trên bàn khóc thút thít, còn bị hai thằng cha như ác ma kia chọc mặt chọc bụng chọc mông.

Sau khi tỉnh dậy Đường Lạc vẫn cảm thấy cực kỳ ấm ức, ngay cả mở điện thoại ra nhận được tin nhắn liên tiếp đến từ Hạ Kính Sinh cũng không thể khiến cậu một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp đến từ tình yêu.

Tối hôm qua Hạ Kính Sinh lại lải nhải một hồi lâu sau khi cậu tắt điện thoại.

Đầu tiên là giả đáng thương một lát, tiếp đó lại bắt đầu nói nhảm. Lúc thì bảo quần áo lần trước mua còn muốn xem cậu mặc lần nữa, lúc lại bảo bố chúng mình có hút thuốc lá uống rượu không, mẹ chúng mình thích ăn quả gì. Cuối cùng thấy cậu từ đầu đến cuối lòng chàng chai đá không trả lời, bèn dặn dò cậu nghỉ ngơi cho tốt. Cuối cùng của cuối cùng, anh gửi một tin nhắn thoại, giọng điệu nghe rất bất lực.

“Xin em mà, đừng đoán mò nữa.”

Đường Lạc vừa vui mừng vừa hối hận.

Nếu không tắt máy, có lẽ từ lúc đầu Hạ Kính Sinh giả vờ đáng thương cậu đã kìm lòng không đậu mà để ý đến anh. Cũng may hết rồi, nhìn từ biểu hiện sau đó của anh, chắc chắn là giả vờ.

Nhưng giọng điệu trong câu nói cuối cùng của anh, vẫn khiến Đường Lạc đau lòng.

Có lẽ thực sự là mình suy nghĩ quá nhiều. Tính cách thằng cha này xấu xa đến tận xương tủy, nhưng cho tới nay dù là làm Lão Vương hay Hạ Kính Sinh, cũng đều nghiêm túc cưng chiều cậu. Nếu không phải anh cất tấm thẻ vẽ xấu kia, còn dùng sinh nhật của mình làm mật khẩu khởi động máy tính, sẽ không bị lộ thân phận.

Đường Lạc rối rắm phải chăng nên dừng việc đơn phương giận dỗi như vậy, nhưng vẫn có chút không cam lòng.

Hai người tí hon đánh nhau túi bụi ở trong đầu cậu, từ đầu đến cuối không đưa ra được kết luận. Đường Lạc không quyết định được, nằm trên giường lướt Khoảnh khắc, phát hiện khuya hôm qua Chu Tĩnh đăng một bài viết dài.

Hóa ra trước đó cô không hề hay biết về hoạt động hôm qua. Trong bài viết dài cô cảm ơn những người tốt bụng có lẽ chưa từng gặp mặt nhưng lại giúp đỡ và ủng hộ cô, nói rằng mình đã một lần nữa nhận được can đảm để đối mặt với mọi thứ, cũng không còn cảm thấy xấu hổ vì thân phận của người bị hại nữa. Cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, cô cũng không hối hận. Mặc dù đã từng chịu đau khổ, nhưng cô cũng nhận được rất nhiều ấm áp.

Cuối bài viết cô cảm ơn mấy người quan trọng. Mặc dù đều không trực tiếp gọi tên, nhưng Đường Lạc có thể đoán ra được đang nói đến ai.

Người mà khi cô đau khổ nhất lắng nghe cô nói ra đồng thời không hỏi nguyên nhân đã ra tay giúp đỡ còn khiến cô cảm thấy vô cùng áy náy nhất định đang nói đến Hạ Kính Sinh. Người trong thời gian dài từ đầu đến cuối không hề từ bỏ, một mực cố gắng giao tiếp với cô để cô có thể lấy hết can đảm bước ra bước đầu tiên chắc đang nói đến mình. Trong những người sau khi đã biết đầu đuôi câu chuyện và chủ động an ủi cô giúp đỡ cô nhất định có Tô Manh.

Cuối cùng của cuối cùng, cô nói, còn muốn cảm ơn người đã nói với cô “Em không làm sai bất cứ chuyện gì, rõ ràng là anh không bảo vệ tốt cho em”. Nếu như có thể, hy vọng anh ấy sẽ tồn tại trong cuộc sống sau này của mình.

Tưởng tượng dáng vẻ Tống Hữu thô kệch chững chạc nói lời tâm tình, khiến Đường Lạc không nhịn được cười ra tiếng với điện thoại.

Họ có thể quay lại với nhau một lần nữa, thực sự quá tốt.

Đường Lạc nhấn thích cho Chu Tĩnh, sau đó trả lời: Chúc chị hạnh phúc!

Sau đó cậu phát hiện trong những người nhấn thích, có một ảnh đại diện cực kỳ quen mắt, rõ ràng là cùng một con mèo với ảnh đại diện của cậu. Đường Lạc vô thức nhấn vào giao diện của Hạ Kính Sinh, nhìn thấy nửa đêm hôm qua anh lại đăng Khoảnh khắc.

Nội dung là một tấm ảnh.

Người trong ảnh là cô gái mặc váy liền áo cổ áo thủy thủ cầm kẹo bông trong tay, đang ngẩng đầu nhìn về bể thủy cung to đùng trước mặt.

Ánh sáng hơi tối, trong góc có nhiều điểm nhiễu, cũng không nhìn rõ gương mặt của nhân vật. Nhưng kỹ năng kết cấu của nhiếp ảnh gia lại là hạng nhất, toàn bộ bức ảnh đẹp như một câu chuyện cổ tích.

Nhưng dòng chữ đi kèm bên dưới hơi phá hỏng bầu không khí: Chia sẻ một bé dễ thương.

Bởi vì từng có tiền lệ không tốt, mới đầu Đường Lạc còn nghi ngờ người này lại đăng chỉ định, cho đến khi nhìn thấy một chuỗi dài nhấn thích và lịch sử tán gẫu.

Tô Manh đã tới, bình luận ba chữ: chậc chậc chậc.

Hạ Kính Sinh trả lời một biểu cảm nhe răng cười.

Sự xuất hiện của Mộc Tử khiến Đường Lạc lập tức sinh ra cảm giác rối loạn mãnh liệt. Y gõ ba dấu chấm hỏi, Hạ Kính Sinh cũng trả lời y ba dấu chấm hỏi.

Còn có một người bạn trong nhóm bạn cùng trường gửi một biểu cảm chảy nước miếng, tung hô chân chơi cả năm[1].

[1]

Hạ Kính Sinh trả lời cậu ta ba lần.

“Biến!”

“Ghen tị không?”

“Vợ tao đó.”

Sau đó ngoại trừ một số người chúc mừng thoát kiếp độc thân, một người kinh ngạc đến giờ này anh vẫn đang thức, còn có một đàn anh trong nhóm cùng trường trong ấn tượng cùng lớp với Hạ Kính Sinh, nói một lời khiến Đường Lạc cảm thấy nghiền ngẫm vô cùng sợ hãi.

“Cuối cùng mày vẫn không nhịn được khoe lên Khoảnh khắc à…”

Đường Lạc vừa bực mình vừa buồn cười, bấm mở khung chat của Hạ Kính Sinh, bắt đầu nhập: Anh chụp lúc nào thế!

Vừa định nhấn phím gửi đi, đột nhiên giật mình không ổn.

Thằng cha này nhiều quỷ kế lắm, suýt nữa mình đã trúng kế rồi!

Nhanh chóng xóa chữ sau đó tự thoát khỏi giao diện, Đường Lạc duỗi lưng trong chăn một cái, cuộc chiến tranh của hai người tí hon trong đầu cuối cùng đã phân thắng bại.

Cậu quyết định, nếu như hôm nay Hạ Kính Sinh chủ động tới tìm cậu, vậy cậu sẽ không giày vò nữa.

Chí ít, phải cho anh một cơ hội, hai người ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng. Cậu muốn hỏi Hạ Kính Sinh, rốt cuộc tại sao lại không muốn thẳng thắn, khi làm ra một hành động khó bề tưởng tượng rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì.

Có lẽ nghe xong sẽ không giận nữa.

Dù sao cho dù người này làm gì nói gì, lại kỳ lạ khó giải thích khiến người ta dở khóc dở cười, hình như cậu đều vẫn thấy thích.

Kết quả bản thân Hạ Kính Sinh bỏ cuộc.

Cái người khiến Đường Lạc cảm thán “Thế mà cũng sẽ thức đêm” có lẽ vì giấc ngủ không đủ mà hoàn toàn tiêu hao, mãi đến chiều hôm đó mới gửi cho cậu một tin nhắn chào buổi sáng. Tiếp đó lại tố khổ, bị giảng viên gọi lên nói chuyện vì chuyện trưng bày, thực sự thảm không tả nổi.

Anh nói không rõ ràng lắm, rõ ràng là cố tình muốn dụ Đường Lạc đến hỏi.

Đường Lạc suýt nữa đã không kìm được, nhưng nhanh chóng lại nghĩ đến đường cong cứu quốc. Chắc chắn Tô Manh quen rất nhiều người tham gia hoạt động, hẳn là sẽ có tin tức mới đúng.

Sau khi hỏi một chút, quả nhiên là thế.

Nhà trường bị hành động của họ làm cho trở tay không kịp, vô cùng đau đầu. Mặc dù đối mặt với áp lực và dư luận dần dần mở rộng đành phải nghiêm túc xử lý, nhưng một mặt vẫn rất bất mãn với hoạt động này.

Không biết người dẫn đầu, thành ra không bắt được điển hình, cho nên họ dứt khoát tìm mấy sinh viên trong mỗi khoa tham gia đến nói chuyện, cố gắng dùng tình động tâm dùng lý động não hỏi ra danh sách, hơi có ý ép cung.

Đường Lạc nghe xong, khó tránh khỏi lo lắng. Cậu cả thấy Hạ Kính Sinh chắc chắn sẽ không bán đứng bất kỳ ai, dù là danh sách duy nhất anh biết chỉ có Tống Hữu. Mà bản thân Hạ Kính Sinh ngay cả nhóm của hoạt động kia cũng chưa từng được thêm vào, có thể bị gọi đi chứng tỏ rất được coi trọng, đoán chừng cũng sẽ không có trở ngại.

Người cậu lo lắng là Tô Manh.

Cô hẳn được xem là một trong những người đứng đầu, lỡ như bị tên khốn nạn nào đó khai ra, vậy phải làm thế nào.

Bản thân Tô Manh ngược lại bình tĩnh hơn cậu rất nhiều: “Không sao đâu, tôi mới năm nhất, cho dù bị xử lý vẫn còn ba năm để tôi hủy bỏ mà. Nhưng chuyện này, tôi có thể chém gió cả đời.”

Đường Lạc kính trọng cô là nữ trung hào kiệt, nhưng vẫn không thể nào yên tâm, cuối cùng vẫn không kìm được gửi tin nhắn cho Hạ Kính Sinh.

“Em rất lo lắng cho Tô Manh, sau khi anh đến có thể dò la chiều hướng giúp không?”

Hạ Kính Sinh gọi điện lại rất nhanh.

“Em để ý đến anh rồi,” Giọng nói của anh rõ ràng đang cười, “Mau nói một câu anh nghe nào.”

“… Em đang nghiêm túc nói chuyện với anh đấy!” Đường Lạc nhíu mày.

“Anh cũng đang nghiêm túc nói chuyện với em mà,” Hạ Kính Sinh nói, “Lần cuối cùng nghe được giọng em đã trôi qua gần hai mươi tiếng, anh nhớ đau cả đầu rồi.”

“…”

“Thôi, bây giờ đã nghe,” Hạ Kính Sinh nói tiếp, “Yên tâm đi, anh sẽ chú ý. Xe lửa chiều mai, chúng ta gặp nhau mấy giờ ở đâu?”

Bình luận

Truyện đang đọc