DÂN QUỐC PHÁP Y BẠCH HƯỚNG MẶC


Bạch Hướng Mặc rũ mắt: “Nhưng cái gì tôi cũng không làm được.”Tình huống hiện tại, làm hắn cảm thấy rất là bất lực, đây mới là chuyện làm hắn đau đầu nhất.Trong lòng của Bạch Hướng Mặc cũng hiểu rõ, cách làm của Trương gia cùng những người ở Cục Cảnh Sát đều chỉ là qua loa có lệ.Làm một người không quyền không thế, chỉ có thể bị động mà đi theo bước chân của người khác, Bạch Hướng Mặc không có biện pháp nào để có thể tiếp tục kiên trì đạo đức nghề nghiệp của một người nhân viên tư pháp.“Cậu đã làm rất nhiều rồi.” Tề Minh vỗ vỗ bờ vai của Bạch Hướng Mặc nói lời cổ vũ an ủi.“Nếu không có cậu, công ty bảo hiểm của chúng tôi xém nữa đã mất một số tiền lớn, chuyện này trực tiếp ảnh hưởng đến vấn đề sinh tồn của nhân viên trong công ty.


Ngoài ra ngươi còn cứu mạng chính cậu hoặc một người xui xẻo nào đó.”Vóc dáng của Tề Minh cao hơn hắn nửa cái đầu, Bạch Hướng Mặc phải ngẩng đầu ngưỡng cổ mới có thể nhìn thẳng Tề Minh.“Nếu như tôi đã giúp anh nhiều như vậy, sao anh còn chưa chịu trả giấy nợ lại cho tôi?”Tề Minh nghe hắn nói vậy bị sửng sốt một hồi lâu mới có thể lấy lại tinh thần.“Chuyện kia…… Tôi cũng là có ý tốt a.”Bạch Hướng Mặc tấm tắc.“Dù sao cũng có người tự nguyện bỏ tiền ra, nên tôi đành phải nhận lấy a .”“Đây là có ý gì?”Tề Minh bày ra một cái tư thế mời, Bạch Hướng Mặc cũng không có từ chối liền ngồi vào trên xe.“Trương tiên sinh không hy vọng chúng ta tiếp tục nhúng tay vào chuyện này cũng hy vọng chúng ta không được nói ra bên ngoài.”Tề Minh thấy sắc mặt của Bạch Hướng Mặc không tốt, rất sợ hắn sẽ nghĩ quẩn trong lòng, lại khuyên nhủ thêm:“Trong chuyện này cậu chỉ là một người vô tội bị liên lụy đi vào, cho nên năn trăm đồng đại dương nộp tiền bảo lãnh cùng tiền thuốc men Trương gia sẽ chi trả tất cả.”Bạch Hướng Mặc nghe vậy cũng không có mở miệng nói chuyện, chỉ cầm lấy hộp quà mở ra.

Trong hộp quà, phía trên nằm năm mươi đồng đại dương, phía dưới là một cây nhân sâm.Nhìn dáng vẻ của cây Nhân sâm này xem ra niên đại cũng không ngắn, phẩm tướng vô cùng thường tốt.

Chiếu theo kí ức của nguyên chủ, thì giá trị củacây nhân sâm này ít nhất cũng đổi được hai mươi đồng đại dương.Trong lòng Bạch Hướng Mặc tuy rằng vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng cũng sẽ không từ chối những lễ vật này.


Đây là hắn xứng đáng được nhận bồi thường, bởi vì nguyên chủ chính là vì chuyện này mới mất đi tính mạng.Hơn nữa hắn còn tham gia hỗ trợ phá án, còn có đóng góp quan trọng trong việc tìm ra chứng cứ, cho nên đây cũng có thể xem như là thù lao.Nhìn đến mấy thứ này, Bạch Hướng Mặc chỉ trầm mặc trong giây lát mới mở miệng nói chuyện:“Trương Thư Ninh vì sao lại muốn dùng phương thức ác liệt như vậy để chạy trốn? Kỳ thật cô ấy chỉ cần rời đi Thượng Hải thoát khỏi thế lực của Trương gia là có thể được tự do.


Hiện tại cũng có rất nhiều phụ nữ tiến bộ vì muốn được tự do cũng đều làm như vậy, cho dù có ác liệt đến mấy nhiều lắm thì cũng chỉ ở trên báo chí đăng tin tức giải trừ quan hệ cha con là được.Cô ấy lại đi lòng vòng mà thiết kế một vở diễn rắc rối như vậy để làm gì, là muốn làm cho mọi người đều tưởng rằng cô ấy đã chết, làm cho cha mình không cần phải nhớ đến cô ấy nữa sao."Không biết cô ta gặp phải chuyện gì mà có thể nhẫn tâm đến mức làm ra chuyện như vậy?”Tề Minh không có để ý đến hắn, Bạch Hướng Mặc vẫn còn tiếp tục lải nhải một mình.“Trương tiên sinh thật sự là người thế nào? Ông ta thật sự giống với biểu hiện bên ngoài yêu thương con gái của mình sao?”Tề Minh nhướng mày: “Cậu là đang muốn nói gì?”Lúc này biểu tình trên mặt của Bạch Hướng Mặc cũng trở nên nghiêm túc lên nói: “Tôi hoài nghi Trương tiên sinh đã từng đối Trương Thư Ninh tiến hành quá……”Tề Minh đột nhiên nắm lấy gương mặt của Bạch Hướng Mặc, dùng sức lớn đến mức giống như là muốn bóp nát gương mặt của Bạch Hướng Mặc vậy, làm hắn không thể nói chuyện.“Cậu có biết hay không bởi vì những lời nói vừa rồi của cậu, ngày hôm sau cậu có thể sẽ bị phơi thây ở đầu đường, biết chưa!”Bạch Hướng Mặc cũng trừng mắt nhìn lại Tề Minh, hai người cứ như vậy mà giằng co lên.Một lúc sau Tề Minh mới buông lỏng tay ra, Bạch Hướng Mặc vốn dĩ đã bị thương, hiện tại trên mặt lại nhiều thêm ba cái dấu tay.Bạch Hướng Mặc dùng tay xoa gương mặt đang đau nhức liền lại muốn xuống xe.“Cậu thật sự rất thích Trương Thư Ninh kia?” Khi nói câu này, ngữ khí của Tề Minh chỉ có trào phúng.Bạch Hướng Mặc lắc đầu: “Việc này cùng thích hay không thích đâu có liên quan gì đến nhau, tôi chỉ là không muốn nhìn thấy cô ấy thật vất vả trốn thoát được, sau đó lại bị bắt trở về.”.


Bình luận

Truyện đang đọc