[DÂN QUỐC] PHU NHÂN TRỐN CHẠY THỜI LOẠN THẾ

Anh chính là nghi người thì không dùng, mà đã dùng người thì không nghi, huống hồ dưới tình cảnh này, cũng chỉ có thể tin tưởng người phụ nữ này. Ngày mai là đại thọ năm mươi của ba anh, anh cần phải về kịp lúc.

… Một người phụ nữ nhỏ bé như vậy, nếu thật sự dám giở trò trước mặt anh, anh lúc nào cũng có thể bóp chết cô!

Lúc Hoắc Tây Châu thầm nghĩ trong lòng, Cố Vãn đã quay về bàn bên cạnh, mở ra chai rượu Mạnh Thư Hành và Cố Vũ Đình quên mang đi, dội thẳng lên con dao gọt trái cây, sau đó cầm đèn và mâm đựng trái cây trên bàn quay về, đặt con dao ngắn bên cạnh.

… Không thông báo với Hoắc Tây Châu một tiếng, cô không chút do dự xẻ thịt anh ra.

“Ưm!” Hoắc Tây Châu rên một tiếng, cắn chặt răng, tầm mắt rơi xuống miệng vết của mình, nhiều huyết như vậy, người phụ nữ này thế mà không sợ hãi chút nào, xuống tay còn… Chuẩn xác ác độc như vậy!

Người phụ nữ đặc biệt như này, dường như còn tốt hơn mấy người son phấn lòe loẹt kia nhiều.

Bỗng nhiên xuất hiện suy nghĩ này, lại khiến cho bản thân Hoắc Tây Châu có chút kinh ngạc, từ khi nào anh cảm thấy người phụ nữ yếu đuối lại tốt được chứ?

Loại sinh vật phụ nữ này, mềm mại yếu đuối kiêu ngạo phiền toái!

Anh chuyển tầm mắt, rơi xuống góc nghiêng của Cố Vãn, có một sợi tóc rơi xuống chắn ngang một phần mắt cô, dưới ánh đèn, dáng vẻ chuyên tâm của cô, mang theo bóng dáng năm tháng tĩnh lặng, lại là khiến cho lòng anh có hơi ngứa ngáy.

“Cô vừa mới nói, người cô chờ không phải Mạnh Thư Hành? Là thật vậy sao?” Anh hỏi như vậy. Không biết có phải dùng cách này là để khiến bản thân dẹp bỏ đi một số tâm tư khác trong lòng hay không.

“Đương nhiên là thật.” Động tác của Cố Vãn không ngừng lại, bình tĩnh trả lời: “Nếu anh là phụ nữ, anh sẽ thích một người đàn ông chỉ say mê danh lợi và thích động nửa thân dưới hay không?”

Cô nói thẳng ra, ngược lại khiến Hoắc Tây Châu bị sặc.

Anh trầm giọng: “Tôi không phải phụ nữ.”

Dừng một chút, anh lại hỏi: “Vậy cô đang chờ ai?”

“Hoắc Tây Châu!”

Vẻ mặt Hoắc Tây Châu trong nháy mắt cứng đờ: “Ai?”

“Keng” một tiếng, Cố Vãn lưu loát lấy đầu đạn ra, ném vào mâm, lại xé một miếng vải từ váy của mình thấm rượu lau máu dính trên đùi Hoắc Tây Châu.

“Cậu tư Giang Thành, Tây Châu nhà họ Hoắc!” Giọng nói của cô trở nên dịu dàng: “Năm xưa tôi từng nhìn thấy cậu tư ở xa cưỡi ngựa đi ngang qua đầu đường, dạy dỗ một tên cường hào đang ức hiếp cụ già bán chổi, đó là thiếu niên anh hùng chân chính, thiết cốt nhu tình!”

“Chẳng qua lúc ấy tôi mới mười bốn tuổi, còn chưa đến tuổi đề bàn chuyện hôn nhân, vốn muốn đợi thêm hai tuổi nữa, thì năn nỉ ba tôi đến nhà họ Hoắc tìm hiểu tình huống một chút, ai biết mùa thu năm đó, cậu tư mang theo một nhóm người ra nước ngoài du học.”

“Nhà họ Mạnh lúc ấy tiêu rất nhiều tiền, cũng đưa Mạnh Thư Hành đi theo. Bởi vì nhà họ Cố và nhà họ Mạnh là thế giao, sau lại truyền tin tức loạn hết lên, truyền thành tôi thích Mạnh Thư Hành.”

“Đáng tiếc nhiều năm như vậy, Mạnh Thư Hành thì đã về rồi, cậu tư lại còn chưa về nữa.” Cố Vãn nói, ném đi miếng vải dơ trong tay, lại xé xuống một miếng vải mới, băng bó miệng vết thương của Hoắc Tây Châu, sau đó, còn lấy ra khăn tay của mình buộc lên trên.

Khăn tay trao tình tặng đi, người biết có hay không?

Trong lòng Cố Vãn căng thẳng muốn chết, lời cô nói, nửa thật nửa giả, cũng không biết Hoắc Tây Châu có tin hay không nữa.

Nếu tin thì có cảm thấy cô là một cô gái tùy tiện không?

Nếu không tin, theo cách nghĩ của cô, ra tay giúp cô giải trừ hôn ước với nhà họ Mạnh, giữ cô lại bên cạnh anh không?

… Đúng vậy, cô đã đưa ra quyết định, cả đời này nhất định phải nghĩ hết tất cả mọi cách để làm vợ của Hoắc Tây Châu, trải qua một kiếp đau khổ, cô tin tưởng. Nếu trên đời này có một người có thể bảo vệ cô, có thể bảo vệ đứa con sau này của cô thì người này chỉ có thể là Hoắc Tây Châu.

Đáng tiếc đời trước cô vào của nhà họ Hoắc, lại còn một lòng muốn giúp đỡ Mạnh Thư Hành, để thế lực của Mạnh Thư Hành dần dần mạnh lên, cuối cùng thừa dịp Hoắc Tây Châu đi ra ngoài đánh giặc, chiếm nhà họ Hoắc, ác độc giết hại cả nhà họ Hoắc, bao gồm đứa con của cô và Hoắc Tây Châu, cũng bao gồm cả cô.

Đời này, cô muốn ở lại bên cạnh Hoắc Tây Châu, tìm kiếm sự bảo vệ của anh, cũng muốn chuộc tội cho sự ngu xuẩn kiếp trước của mình!

“Đáng tiếc…” Hoắc Tây Châu nghiền ngẫm hai từ này, khóe miệng bỗng nhiên cong lên nụ cười tà mị: “Nói như thế, người mà cô thích quả thực chính là cậu tư nhà họ Hoắc? Ánh mắt cũng được đấy chứ.”

“Vậy cô… Vì sao đồng ý hôn sự của nhà họ Mạnh?”

Bình luận

Truyện đang đọc