ĐẰNG ẤY, LÀM BẠN NHÉ?

Trương Liêu là một sinh viên đại học tích cực, ắt phải đoàn kết các bạn trong lớp, giao lưu trong sự hữu nghị cùng tiến. Cho nên chuyện kết bạn chơi game suốt đêm ở quán net là chuyện khá thường xuyên!

Là một cậu con trai nhà giàu, nhưng Trương Liêu lại chẳng hợp tiêu chuẩn. Bởi vì cậu ta đi quán net nhưng không bao hết cả quán, cũng không ngôi ghế riêng! Cậu ta dẫn đầu nhóm bạn ngồi ở vị trí bắt mắt nhất để “Đánh đánh giết giết”, cứ khiến người ta chú ý.

Bọn Thi Sơn Thanh phải ra ngoài đi khảo sát thực tế, đúng lúc lớp bọn họ lại không có tiết trong hai ngày, Trương Liêu há có thể buông tha cơ hội tốt này chứ. Cậu ta lập tức hô bạn gọi bè trong nhóm muốn đi quán net giết người một ngày một đêm.

Nhưng mà thật đáng tiếc, người trong lớp đều từ chối cậu ta hết, thằng em khóa dưới lại không có thời gian. Chẳng qua, cho dù chỉ có một mình Trương Liêu, thì cậu ta cũng không thể đánh mất phong độ của nam game thủ được. Thế nên cậu ta cuối cùng cũng mặc một chiếc áo khoác mỏng, lê một đôi dép lào, thứ cần thiết cho một thằng con trai thích ở nhà, đi ra quán net bên ngoài trường.

Dựa vào lối di chuyển vị trí hợp lý, có kỹ thuật, thì chưa đến một ngày Trương Liêu đã “Thanh danh vang dội” trong quán net.

Người trẻ tuổi ỷ vào cơ thể khỏe mạnh nên thường xuyên thức đêm. Trương Liêu đánh liên tục tới giữa trưa ngày hôm sau mới rời quán net tìm đồ lấp bụng, sau đó tính quay về phòng ngủ nghỉ nửa ngày.

Trương Liêu mua mấy cái bánh quẩy ở một quầy bán hàng rong sắp đóng cửa, vì để quá lâu nên bánh quẩy đã nguội không nói mà còn bị cứng nữa. Thở dài, Trương Liêu chuyển sang quán trà sữa bên cạnh để mua một ly trà sữa.

Quán trà sữa đối diện xéo với cổng trường, Trương Liêu lơ đãng quay đầu liền nhìn thấy Ninh Trừng và một nữ sinh đi ra cổng trường. Dù sao cũng cách một con phố nên cậu ta không đến chào hỏi. Hơn nữa, cậu ta ngâm mình trong quán một ngày không tắm rửa, trên người ít nhiều cũng bốc mùi.

“Bạn ơi, trà sữa của bạn này.”

Trương Liêu nhận trà sữa, ngồi vào chiếc bàn gần cửa nhất rồi cắn một miếng bánh quẩy. Sau đó cậu ta phát hiện ra Ninh Trừng đang đi về phía mình.

Giữa trưa mà ra ngoài làm gì nhỉ? Trương Liêu thấy hơi tò mò.

Ninh Trừng hiển nhiên không hề phát hiện ra Trương Liêu, cô chỉ mãi nói gì đó với nữ sinh bên cạnh.

Trương Liêu tựa vào cửa của quán trà sữa, nhìn Ninh Trừng từ từ biến mất khỏi tầm mắt, cậu ta liền nhịn không được mà nhô đầu ra nhìn Ninh Trừng.

Một lần liếc mắt này đã trực tiếp nhìn thấy động tác đẩy Ninh Trừng của Triệu Chân Kỳ bên cạnh, thấy Ninh Trừng bị bịt miệng bắt vào xe van, đến khi xe khởi động, toàn bộ quá trình chưa đến hai phút.

“Cmn!” Trương Liêu bị sặc trà sữa trong miệng, không kịp ho khan đã lập tức chạy vội ra ngoài vẫy xe.

“Bác tài, chạy theo chiếc xe kia nhanh lên!” Trương Liêu nhào vào trong xe rồi hét.

“Chàng trai vội vã thế này là muốn làm gì?” Tài xế chậm chạp khởi động, thuận miệng hỏi một câu.

Trương Liêu gấp đến độ miệng nổi bong bóng, nào có rảnh để trả lời câu này. Kết quả tài xế lại chẳng gấp gáp, mắt thấy sắp mất dấu xe kia đến nơi rồi.

“Bác tài ơi, đằng trước là vợ cháu! Chú mà còn không đi thì vợ cháu chạy mất đấy!”

Tài xế vừa nghe thế, mắt liền sáng rực, hiển nhiên vô cùng thuần thục với loại chuyện thế này.

“Chàng trai à, cậu thế là không được đâu! Sao lại khiến vợ chạy đi thế chứ. Bình thường cứ thuận theo vợ nhiều vào, không có hại đâu.” Tài xế giẫm chân ga, thoải mái đuổi theo.

“Bác, bác tài ơi, bác lái chậm chút. Đi theo phía sau bọn họ, đừng để họ phát hiện ra nhé.” Trương Liêu cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì và tình huống bên trong xe là gì, chỉ có thể đi theo mà thôi.

Tài xế vừa nghe thế liền cảm thấy không thích hợp: “Chàng trai, cậu đây là…”

Trương Liêu đâu có rảnh đi quan tâm tới tài xế. Cậu ta chỉ là một sinh viên bình thường ở thành phố Hải, nên trong lúc nhất thời cũng chẳng biết gọi ai, cũng không thể gọi điện thoại báo cảnh sát được, dẫu sao cậu ta cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Lướt lướt danh bạ, Trương Liêu bấm số của Thi Sơn Thanh.

“Alô?” Thi Sơn Thanh vừa ăn cơm trưa xong, định cùng Long Ngọ đi tìm cửa hàng bán bánh ngọt kia.

“Cho tớ mượn vài người của cậu đi, tớ có việc gấp!” Trương Liêu cau mày nói.

Thi Sơn Thanh đi chậm lại, Long Ngọ bên cạnh cũng đành dừng lại chờ cậu gọi điện thoại cho xong. Nhóm sinh viên đi ra sau từ khách sạn đã gần đến chỗ bọn họ.

“Cậu cần mấy người?” Thi Sơn Thanh trực tiếp hỏi.

“Trước cứ mười người đã.” Trương Liêu nói xong liền cúp máy, tiếp tục nhìn chằm chằm xe van phía trước.

Tài xế thấy sắc mặt của cậu ta không đúng, cũng dần tắt suy nghĩ trêu ghẹo trong đầu, chỉ im lặng lái xe.

Bên khu bến tàu, Thi Sơn Thanh cúi đầu gửi đi mấy tin nhắn, mới ngẩng đầu hỏi Long Ngọ: “Cậu muốn tìm cửa hàng nào thế?”

Bình luận

Truyện đang đọc