ĐÁNH DẤU MỘT TRĂM NĂM CHIẾC ÁO LÓT CỦA NÀNG CÁ ƯỚP MUỐI BỊ NỔ TUNG


Thủy Linh càng thêm kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết ta tu luyện Dao Quang kiếm? Ngươi là người của Dao Quang phong sao?”“Xem như thế đi!” Đan Dao lập lờ trả lời.Dù cô chưa vào môn hạ của Thanh Tĩnh tán nhân, nhưng Bách Hoa cốc ở bên trong Dao Quang phong, cũng coi như là người của Dao Quang phong.Thủy Linh nghe được đối phương thừa nhận mình là người Dao Quang phong, liền thở dài một hơi, liền hỏi: “Ngươi nói Dao Quang kiếm không phải luyện như vậy, thì phải luyện thế nào?”Vừa mới nói xong, Đan Dao lách mình đi tới, một tay đoạt lấy trường kiếm trong tay Thủy Linh.Trong nháy mắt đã đánh ra tất cả các chiêu Dao Quang kiếm, trong Thất Tinh kiếm pháp.Kiếm chiêu mạch lạc, liên tục như nước, nhưng thay vì đâm thẳng,thì chúng ra theo hình cung và quay lại theo hình cung.

Bảy chiêu được kết nối với nhau, tạo thành một vòng lớn không có góc cạnh.Thanh kiếm mạnh mẽ và linh hoạt, không có nửa điểm phong thanh.

Tạo nghệ kiếm pháp đã đạt đến đỉnh cao.Thủy Linh ngay người tại chỗ.Đan Dao đem trường kiếm đưa vào tay của Thủy Linh, nói: “Dao Quang kiếm là kiếm pháp lấy nhu khắc cương, dùng ngón tay mềm mại luyện hoá thành thép.


Trong chậm có nhanh, trong nhanh có chậm.

Nếu như ngươi muốn nhanh, thì nó đi ngược lại với kiếm ý, ngươi tốt nhất nên ngộ lại.”Thủy Linh nghe lời nói ấy, nội tâm nhận lấy rung động rất lớn.Thời điểm cô luyện tập kiếm pháp này, không phải muốn suy nghĩ đánh đòn phủ đầu thì cũng truy cầu xuất kiếm nhanh.


Thì ra đây là nguyên nhân lâu nay cô chậm chậm không có cách nào lĩnh ngộ được tinh túy của kiếm pháp?Bây giờ được Đan Dao chỉ điểm, Thủy Linh mới hiểu được, Dao Quang kiếm là kiếm pháp nữ tử luyện, thiên hướng phòng ngự.

Xuất kiếm nhanh tấn công kẻ địch, há không phải ngược lại ý phòng ngự hay sao.Thủy Linh nghĩ như vậy, lập tức hiểu ra.Mê chướng được phá, không bao lâu sau, Dao Quang kiếm của Thủy Linh nhất định đại thành.“Đa tạ tiền bối giải hoặc, Thủy Linh……..”Ngay thời điểm Thủy Linh chuẩn bị cảm tạ, Đan Dao cũng đã biến mất không thấy nữa.Trăng sáng trên bầu trời, ánh sáng trong trẻo khắp nơi, nhưng không có bóng dáng xinh đẹp của cô ấy.Thủy Linh buồn vô cơ hít một cái, cầm lấy trường kiếm lên, tiếp tục tập luyện.Sau khi được Đan Dao chỉ điểm, Thủy Linh đã ý thức được vấn đề của mình.Thủy Linh lại luyện Dao Quang kiếm lần nữa, thì cảm thấy như nước chảy mây trôi, tự nhiên thông suốt, không có chút trì trệ nào.Chỉ là nếu muốn tu luyện nhẹ nhàng như tơ lụa giống Đan Dao, thì còn phải mất ít nhất mười mấy, hai mươi năm khổ công phía trước.Kiếm pháp tiến bộ trong nháy mắt, Thủy Linh cảm ứng được linh lực vận chuyển của nội thể, một lần nữa xuất hiện sự biến đổi.Luyện Khí kỳ đỉnh phong, đã bắt đầu vẫy tay gọi Thủy Linh.Đan Dao chỉ điểm xong Thủy Linh, không có tiếp tục ngồi luyện khí, mà trực tiếp về nghỉ ngơi.Thời gian nhoáng cái, đã trôi qua hơn nửa tháng.Đan Dao vẫn như cũ sáng sớm hằng ngày, cùng Hoa bà bà trồng hoa.Thời gian vũ hoá ngày càng gần, khuôn mặt của Hoa bà bà ngày càng già nua, động tác cũng chậm chạp hơn.Đan Dao không muốn bà trở nên quá mệt nhọc, nên đem tất cả các công việc bao hết.

Chỉ cho bà ở một bên xem, làm cái gì sai thì lên tiếng sửa.Hoa bà bà dĩ nhiên cũng có thể cảm nhận được tấm lòng hiếu thảo của cô.Ngoài xúc động ra, thì suy nghĩ chính mình còn sống không lâu trên đời nữa, cũng nên thay Đan Dao tính toán một chút.Nghĩ như vậy, Hoa bà bà mở miệng nói: “A Dao! Hoa đã chuẩn bị xong chưa? Hôm nay môn hạ của Thanh Tĩnh tán nhân đến lấy hoa, không thể để ra sai lầm gì.”“Chuẩn bị xong rồi, không có vấn đề.”Cách bốn năm, Thanh Tĩnh tán nhân đều phải luyện một lần Bách hoa tiên nhưỡng.Cách sản xuất Bách hoa tiên nhưỡng không truyền ra ngoài, chỉ có phong chủ của Dao Quang phong mới biết được.Mà việc làm của Bách Hoa cốc chính là trồng trọt cho tốt hoa cỏ, dùng để sản xuất Bách hoa tiên nhưỡng..


Bình luận

Truyện đang đọc