ĐÁNH TRÁO CHÚ RỂ


Căn phòng rộng lớn phút chốc nóng bừng.

Hai cơ thể đẹp tuyệt mỹ quấn chặt lấy nhau không buông.

Trong tiếng la hét, rên rỉ của Bạch Khởi Song là những âm thanh gầm khàn của Hàn Khang Dụ.

Đối với anh, bất cứ khi nào Bạch Khởi Song làm sai, đây chính là sự trả thù tàn bạo nhất mà anh dành cho cô.
Vài tiếng đồng hồ trôi qua, Bạch Khởi Song đã thấm mệt.

Trên cơ thể trần trụi liên tục xuất hiện những dấu vết xanh, tím, dấu hiệu mãnh liệt cho một cuộc hoan ái.

Cô nằm soài trên giường, mí mắt khép chặt.
Nằm bên cạnh Bạch Khởi Song chính là Hàn Khang Dụ.

Lúc này, phần ngực trần vạm vỡ của anh đang phập phồng theo từng hơi thở.

Nhìn anh vô cùng đẹp trai, cuốn hút, một vẻ đẹp ma lực đến kinh ngạc.
Bạch Khởi Song dùng hết sức bình sinh để ngồi dậy, khóe mắt hơi cay.

Cô biết, mọi chuyện xảy ra với anh đã không còn gì quan trọng để nói nữa.

Do vậy, chuyện không mong muốn xảy ra tối qua cũng đã xảy ra rồi, chẳng cần phải nói thêm nhiều để khiến đầu óc trở nên rối bời nữa.

Hai người ngồi đối diện, nhìn trân trân vào nhau.

Sau khi rời khỏi đây, liệu họ còn có thể ngang nhiên mà gặp nhau nữa hay không, thật sự khó nói hết.

Hàn Khang Dụ nổi trận ghen tuông, nắm lấy cổ tay Bạch Khởi Song, gằn giọng hỏi.
"Sao, hả? Em muốn chạy đến với hắn, ôm ấp hắn phải không?"
Ngay tại thời điểm này, Hàn Khang Dụ đã bị mất bình tĩnh.

Anh như phát điên mà tra hỏi Bạch Khởi Song, mặc cho cô đã say mèm, nằm im trên giường, mặc cho anh nổi nóng chất vấn.
Hàn Khang Dụ không chịu để yên, ném phăng áo sơ mi xuống đất, sau đó hậm hực bước ra khỏi phòng.

Dực Sinh đang cười đùa với Thanh Miên, vừa trông thấy dáng vẻ tức giận của anh liền lập tức ngậm miệng lại.
"Anh Hàn, mặt anh sao vậy?"
Dực Sinh rất quan tâm liền lên tiếng hỏi.

Tuy nhiên, trong đầu anh vẫn còn vài câu chưa nói hết, giả dụ như: "Trông Hàn đại thiếu chẳng khác gì con heo bị chọc giận."
Hàn Khang Dụ đi thẳng tới phòng bếp, lục tìm vài quả chanh, sau đó thái thành các lát mỏng.

Anh còn cảm thấy thiếu thiếu gì đó liền tiếp tục tìm thêm mật ong, khuấy đều thành một cốc thật đặc.
Dực Sinh giả bộ ngó lơ, vu vơ cất tiếng hỏi: "Anh say rượu sao?"
"Không phải chuyện của cậu.


Hóng hớt!"
Hàn Khang Dụ hừ lạnh, sau đó nhanh chóng bước lên trên lầu.

Ngay khi cửa phòng Bạch Khởi Song đóng lại, Ngọc Sanh cũng vừa tắm xong liền bước ra.

Không thấy Hàn Khang Dụ đâu, cô nàng liền hất hàm hỏi Dực Sinh: "Thiếu gia ở đâu?"
Vốn dĩ, Dực Sinh đã không có cảm tình với cô gái kênh kiệu này, cho nên khi bị cô ta hất hàm hỏi vậy, anh lập tức nhăn mặt, hừ lạnh đáp.
"Không biết."
"Này, anh là cái thá gì mà dám lên mặt dạy đời tôi."
Ngọc Sanh hừ lạnh đe dọa.
Dực Sinh cũng không phải dạng vừa, gằn giọng nói.
"Kệ tôi.

Liên quan tới cô chắc."
Hai người hầm hè nhìn nhau.
Trong mắt Dực Sinh lúc này chỉ có sự ghét bỏ xen lẫn ngứa mắt tột cùng.

Chính vì lẽ đó, tất cả bọn họ coi nhau không khác đi đối thủ, lườm nhau một chặp.
Chờ sau khi Dực Sinh đi rồi, Ngọc Sanh tức giận mở miệng chửi tục.
"Thằng khốn."
Vài người làm nghe thấy nhưng không dám ho he lấy một tiếng, chỉ biết quay mặt rời đi.

Sau khi bỏ đi rồi, cô ta lên thẳng trên phòng, hừ lạnh.
"Thứ tôi cần lúc này là gì, anh biết không?"
Ngọc Sanh nhìn vào tấm ảnh chụp Hàn Khang Dụ bày lớn trong phòng mình, gằn giọng hỏi.
Một lúc sau, cô ta tiếp tục trả lời.
"Tôi cần tiền của anh, và cả tình yêu của anh."
Tiếng cười lớn vang vọng khắp phòng, khiến Ngọc Sanh trở nên thâm hiểm hơn bao giờ hết..


Bình luận

Truyện đang đọc