Edit: uyenchap210
Vương Hi dẫn Thanh Trù rời tiểu viện của lầu các. Cách đó không xa là sân khấu hát kịch với tiếng người ồn ào, xung quanh đứng đầy vú hầu.
Nàng đứng tại ngã rẽ trái phải nhìn quanh rất lâu, ngẫm lại vị trí các viện được vẽ trên bản đồ rồi mới chỉ về hướng mà Trần Anh vừa đi, hỏi Thanh Trù:
- Nếu ta nhớ không lầm, khoảng cách từ đây đến Lộc Minh Hiên xa hơn là từ sân khấu đến Lộc Minh Hiên.
Nhưng con đường này lại vắng vẻ không tiếng người, vô cùng yên tĩnh.
Thanh Trù nhạy bén hơn Vương Hi không biết bao nhiêu, dù bị bịt mắt, vứt ở một nơi xa lạ thì vẫn có thể dựa vào trực giác để tìm về. Đây cũng là lý do chủ yếu vì sao Vương Hi ra ngoài sẽ phải mang theo nàng.
Nàng gật đầu nói:
- Đi từ bên này phải vòng qua một rừng cây. Còn đi từ sân khấu thì có thể đi thẳng đến Lộc Minh Hiên.
- Vậy chúng ta đi từ bên này. Đường này ít người. - Vương Hi lại chỉ về hướng Trần Anh vừa đi.
Bên sân khấu lắm người, nhỡ bị người quen kéo lại nói chuyện thì không thể bí mật đến Lộc Minh Hiên.
Thanh Lụa đồng ý. Hai người cẩn thận ngoặt vào đường lát đá xanh mà Trần Anh vừa đi. Vương Hi nhìn bụi cây bên cạnh rồi không chút do dự rút mấn hoa cài đầu* đính đá bảo thạch tím nhạt, mã não đỏ chót, ngọc trai trắng và điểm thúy xuống, vứt vào một bụi cỏ um tùm dưới gốc đại thụ, sau đó mặt không biến sắc dặn Thanh Trù:
- Nếu có người hỏi, người cứ nói mấn hoa của ta bị rơi, chúng ta đang tìm đồ.
鬓花 trang sức cài hai bên tóc mai, phù hợp với kiểu tóc búi hai bên.
Mấn hóa kia được cửa hàng đặc biệt làm riêng cho nàng, không chỉ quý báu mà còn độc nhất vô nhị, nhà nào kém một tí thì có thể nói nó là bảo vật gia truyền, thế nên dù ai rơi mất cũng không thể làm ngơ. Giờ lấy nó làm cớ chắc sẽ không bị nghi ngờ.
- Chúng ta đều đang tìm mấn hoa này. - Vương Hi dừng lại, nhìn về phía gốc đại thụ mấy lần, phát hiện nếu đi lướt qua mà không chú ý thì sẽ không thấy trong bụi có có đồ trang sức. Bấy giờ, nàng mới hài lòng vừa đi vừa nói với Thanh Trù. - Ngươi đi lạc hoặc đi nhầm vào đâu đó thì người khác tự sẽ hiểu. Huống chi, có rất nhiều người thấy ta đeo mấn hoa này.
Thanh Trù biết bình thường trông Vương Hi dửng dưng lãnh đạm, nhưng nếu Đại tiểu thư muốn làm chuyện gì thì sẽ dốc hết sức để làm tốt nhất. Nay mất dấu vết của Hồng Trù gần Lộc Minh Hiên, mà Lộc Mình Hiên lại đột nhiên tăng cường hộ vệ, dẫu nàng lo cho Hồng Trù, song thấy Vương Hi lên kế hoạch ổn thỏa thế này thì tâm trạng của nàng cũng dần bình ổn.
Hai người bước nhanh vòng qua mảnh rừng kia, chẳng mấy chốc đã thấy được cánh rừng trúc của Lộc Minh Hiên.
Lộc Minh Hiên không phải một viện khép kín. Tấm biển của Lộc Minh Hiên cũng không phải cái treo trên cửa tròn. Nói đây là Lộc Minh Hiên bởi vì cả khu này là chỗ Trần Lạc ở. Mà sở dĩ nơi đây được gọi là Lộc Minh Hiên cũng bởi vì hồi Trần Lạc nhỏ, Hoàng thượng từng cho chàng một con dấu do chính tay Thượng thư Lại bộ khắc, và chàng đã dùng nó làm con dấu riêng của mình. Một chính viện năm sân ở lối phía Tây của phủ Trưởng công chúa và các loại vườn hoa, rừng cây, hồ sen, vườn mai xung quanh đó đều gọi là Lộc Minh Hiên. Bình thường, chẳng ai phân biệt được nơi nào thuộc về lối phía Tây của phủ Trưởng công chúa, nơi nào thuộc về Lộc Minh Hiên, thậm chí còn coi toàn bộ lối phía Tây của phủ Trưởng công chúa là Lộc Minh Hiên.
Đây cũng nguyên nhân Vương Hi dám xông vào —— một tiểu cô nương tới từ đất Thục như nàng không biết những điều này là rất bình thường.
Hai người không gặp bất kì ai trên đường. Vương Hi thì thầm với Thanh Trù:
- Bên rừng trúc kia có hộ vệ à?
Thanh Trù đáp:
- Nô tì chỉ biết là có người, nhưng không biết chỗ canh giữ cụ thể ạ.
Vương Hi nghĩ nghĩ rồi nói:
- Lát nữa, ta và người chia ra tìm Hồng Trù. Nếu ngươi bị phát hiện thì cứ dựa theo những gì chúng ta đã bàn trước đó, bảo là đang tìm đồ trang sức, sau đó nói với hộ vệ chuyện không thấy Hồng Trù, quan sát xem những hộ vệ kia phản ứng thế nào.
- Ta chưa từng vào rừng trúc, nếu giờ vào cùng người mà bị người ta điều tra ra thì sẽ không ổn, thế nên ta ở ngoài đợi ngươi. Nếu quá một ném hương mà không thấy ngươi ra, ta sẽ đi vào, báo rằng ngươi và Hồng Trù đi tìm đồ trang sức nhưng giờ không thấy đâu, ta đang đi tìm hai ngươi.
- Ta là khách của phủ Trưởng công chúa, họ canh giữ ở đó có lẽ vì sợ chúng ta chạm mặt quý nhân. Nhưng chúng ta chưa chạm mặt quý nhân thì họ làm gì được chúng ta.
- Giả như Hồng Trù trong tay họ là tốt nhất. Còn nếu không, có khi họ sẽ giúp ta tìm người. Ngươi cứ khăng khăng nhận mình đang tìm đồ trang sức, đi lạc vào rừng trúc là chúng ta có thể thuận lợi thoát thân.
Không phải nàng không muốn đi cùng Thanh Trù, mà nàng đi theo sẽ trở thành gánh nặng cho Thanh Trù.
Động thủ không bằng động não.
Thanh Trù hỏi nàng vài câu, dự tính những chuyện có thể phát sinh và tình huống xấu nhất xong thì hai người cũng đã đến Lộc Minh Hiên.
Nhưng dẫu vậy, Vương Hi cũng không chủ quan. Nàng nháy mắt với Thanh Trù và nói:
- Chúng ta tìm xung quanh xem.
Đây chính là cách Đại tiểu thư diễn trò. Nói láo phải khiến chính bản thân mình tin thì người khác mới tin theo.
Thanh Trù nhìn Vương Hi với ánh mắt quyết tâm, gật đầu cái rụp rồi bắt đầu giả bộ đang tìm đồ ở chung quanh đây. Thanh Trù từ từ đi vào rừng trúc. Vương Hi như đã mệt mỏi, nàng tìm một tảng đá xanh gần đó để ngồi.
Đúng là nàng mệt mỏi thật. Nàng không những căng thẳng mà đã lâu lắm rồi không đi xa thế này. Chẳng qua lúc khẩn chương thì không thấy gì, nhưng vừa đặt mông xuống là đã thấy đau hết cả lưng lẫn chân.
Vương Hi nghỉ ngơi một hồi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ. Nàng không nghĩ Hồng Trù bị những hộ vệ kia bắt. Bởi vì dựa theo những gì Thanh Trù nói, những hộ vệ kia chắc chắn không phải quân cận vệ của Hoàng gia, mà chỗ này lại là phủ đệ của Trưởng công chúa Bảo Khánh, Hồng Trù chỉ đi vào phạm vi canh giữ của bọn họ chứ không cầm theo đao kiếm hay cung tên gì như thích khách. Hơn nữa, bình thường bọn họ cũng không muốn gây chú ý với người khác.
Có lẽ, Hồng Trù cũng giống Thanh Trù, phát hiện hộ vệ, không biết làm sao nên đã trốn đi rồi.
Nếu không có lời kia của Ngô Nhị tiểu thư, Vương Hi cho rằng Hồng Trù trốn đi càng tốt, cùng lắm là bí mật lẻn về, chỉ cần không bị ai phát hiện thôi.
Sợ là sợ mọi người ở lại dùng bữa tối, khi nàng về phủ thấy thiếu mất một a hoàn, thái phu nhân thì dễ nói, nhưng e là Thi Châu lại chuyện bé xé ra to, khiến người trong cung hiểu lầm, thà giết nhầm còn hơn bỏ xót, nguy hại đến tính mạng của Hồng Trù.
Nghĩ tới những điều này, nàng không kìm lòng được mà thở một hơi thật dài.
Ai có thể ngờ mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy chứ? Nàng chỉ muốn phản kích Trần Lạc, ai bảo chàng vung đao dọa nàng, nhưng thành ra nàng lại tự vác đá đập vào chân mình, kéo mình vào phiền phức.
Vương Hi ỉu xìu nhìn mái hiên màu đỏ của Quanh Chuyển Quán thấp thoáng qua tán cây đằng xa kia, tự hỏi Trần Anh đã đi đâu? Trần Giác tìm Trần Anh làm gì?
Nàng nhớ đằng sau cánh rừng trúc này có một cái hồ sen, bên cạnh hồ sen có lương đình. Tiết trời này chính là lúc sen trổ lá non. Không biết Trần Anh và Trần Giác có chọn nơi đó là nơi nói chuyện không?
Vương Hi không phải là người không biết nặng nhẹ. Nàng tò mò vô cùng nhưng không định đi chứng minh suy đoán của mình.
Nàng nghỉ ngơi một hồi nữa thì cảm giác như mình bị muỗi đốt.
Chẳng hiểu sao khi các huynh đệ tỷ muội ở cùng nhau, mọi người không bị gì mà mỗi mình nàng bị muỗi đốt. Thập Nhị đường tỷ của nàng nói rằng, đó là vì nàng ăn tốt, thịt mềm, có lẽ máu cũng ngọt nên muỗi chỉ chăm chăm đốt nàng.
Nàng bị muỗi đốt, chẳng mấy chốc chỗ đốt đó sẽ sưng thành nốt to như đồng tiền, dù đã dùng cao ngải cứu do Phùng đại phu chế nhưng phải hơn tháng mới tiêu hết. Bởi vậy, nàng rất rất sợ bị muỗi đốt. Mùa hè đến, nàng tuyệt đối sẽ không tới mấy chỗ như lầy thủy tạ hay hồ sen.
Chẳng lẽ muỗi bên hồ sen kia ngửi thấy mùi của nàng rồi bay qua đây? Vương Hi tự dưng thấy ngứa ngáy cả người. Nàng đứng lên vỗ vỗ váy áo của mình, chuẩn bị tìm chỗ khác để ngồi. Thế nhưng, đột nhiên nàng nghe thấy phía rừng trúc kia có tiếng bước chân sàn sạt.
Tiếng bước chân kia có vẻ nặng, không giống tiếng bước chân của nữ tử.
Hay là hộ vệ ở đây?
Vương Hi do dự một chốc, cuối cùng vẫn quyết định tránh đi, nhìn rõ rồi tính. Nàng trốn sau một gốc đại thụ.
Có hai nam tử đi ra từ trong rừng trúc. Hai người đều cao lớn, mạnh mẽ, mặc áo lụa màu xanh phổ thông, đeo đao có vỏ ngoài bọc da cá mập, ánh mắt sắc bén lạnh lùng.
Đây không phải là quân cận vệ của Hoàng gia.
Nếu là quân cận vệ của Hoàng gia thì phải tra lí lịch ba đời, phải có võ nghệ cao cường nên không ai trong số họ có xuất thân bình thường. Kéo theo dù họ mạnh về thể chất nhưng do ảnh hưởng của gia tộc nên không thể lạnh lùng như vậy, lại còn có ánh mắt tràn ngập sát khí nữa chứ.
Chẳng lẽ là thích khách?
Vương Hi sợ hoa cả mắt, núp sát cây lớn, ngay cả thở cũng nhẹ đi.
Nàng nghe thấy một kẻ thì thầm: "Ngươi tìm tiếp đi, nếu không thấy thì mau báo với đại nhân."
Kẻ kia trầm giọng đáp "ừ" một tiếng. Mà chẳng hiểu sao hai kẻ đó lại dừng chân, sau đó đột nhiên nhảy tót vào trong rừng trúc.
Vương Hi giật mình, nhận ra mình đã đưa ra một quyết định sai rồi. Nàng không nên tách khỏi Thanh Trù. Giờ nàng tay trói gà không chặt, lại đụng phải hai kẻ này, đoán chừng nàng nói hết lí hết lẽ cũng không được tha.
Phải làm sao đây?
Nhất định phải có cách.
Vương Hi tự hỏi liệu mình có nên im lặng bước ra, hay là sẽ gào lên, làm ầm một trận.
Trưởng công chúa Bảo Khánh đâu thể đòi đánh đòi giết chỉ vì nàng và a hoàn của mình đi lạc được? Thế chẳng khác nào nói cho mọi người biết trong Lộc Minh Hiên có thứ không muốn che giấu?
Vương Hi đang động não suy nghĩ thì phía đối diện lại có hai người đi tới.
Họ đều cao lớn, vai rộng, eo nhỏ, chân dài. Chỉ là một người mặc áo dài đỏ rực thêu hoa văn mây cuốn sắc vàng hướng tâm, người kia thì mặc áo vàng cát cũng thêu hoa văn mây cuốn sắc vàng hướng tâm, thần thái ung dung, đang nói gì đó.
Vương Hi nheo mắt nhìn, nhận ra người mặc đồ đỏ hóa ra lại là Trần Lạc, còn người mặc đồ vàng cát là Nhị Hoàng tử.
Chẳng lẽ hai kẻ kia tránh né họ.
Vương Hi đang nghĩ, ai ngờ họ không đi về phía nàng mà lại ngoặt sang đường vào rừng trúc. Nàng lập tức suy luận ra, họ muốn tới chỗ hồ sen.
Nói không chừng hai kẻ nàng gặp trước đó thật sự là thích khách!
Vương Hi rùng mình, không suy nghĩ gì đã nhấc lên váy đuổi theo Trần Lạc và gọi:
- Trần...
Song, một chữ vừa thốt ra, nàng lập tức ngậm chặt miệng.
Nàng chính thức gặp Trần Lạc mới được một lần, mà lúc ấy, Trần Lạc lại không xưng tên. Giờ nàng gọi người ta, chẳng phải sẽ khiến Trần Lạc nghi ngờ ư?
Trong thâm tâm Vương Hi, coi như Trần Lạc đã phát hiện ra nàng là người rình coi, nhưng chỉ cần một ngày chàng không có chứng cứ, không đối chất thì nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, tuyệt đối sẽ giả như không có chuyện này.