ĐÀO MỀM

gày hôm sau, bầu trời trong vắt, Nguyễn Đào làm biếng nằm ở trên giường tới trưa mới bò dậy, cậu đến ban công sờ sờ quần áo, không ướt, thế là cậu tràn đầy vui mừng chuẩn bị ra ngoài tản bộ.

Muốn đi mua bộ quần áo ở nhà mà lúc trước đã nhìn trúng kia, cũng muốn đi trải nghiệm vài loại thủ pháp của mát xa chuyên nghiệp một chút, nhưng cậu lại sợ cơ thể quá mức mẫn cảm này của mình không phối hợp, lỡ đâu lại dẫn đến tình huống xấu hổ thì sao?

Nguyễn Đào dẫm lên con phố ướt át, không khí sau cơn mưa tươi mát thoáng đãng, không giống đang trong mùa hè, ngược lại giống như đã vào thu.

Vào thu, không lâu sẽ đến ngày giỗ của ba mẹ. Năm rồi cậu cũng đến mộ thăm họ, nói dong dài một ít chuyện vui vẻ trong cuộc sống bình thường của mình, năm nay không biết là còn cơ hội hay không, cho dù có, thì sau khi tặng hoa thì nên nói gì đây?

Nguyễn Đào thở dài, thầm nghĩ thôi cứ đi một bước tính một bước vậy.

Đang trong thời gian làm việc, người đi bộ trên đường không quá nhiều, trên người cậu chỉ mang theo một ít tiền mặt để chuẩn bị cho bất kì tình huống nào. Nguyễn Đào sờ túi quần, đây cũng là nội dung đã được dạy học: Kim chủ đưa tiền thì phải lập tức nhận lấy, không được ngượng ngùng cũng không được quá tham lam.

Tìm được một cửa hàng, Nguyễn Đào vào dạo một vòng, lúc ra tới đã xách hai cái túi lớn, trừ quần áo ngủ và vớ cậu còn mua một cuộn buộc ngực, có thể nâng ngực làm cho bộ ngực trông lớn hơn một chút, mà buộc ngực cũng có thể trói chúng nó lại.

Mỗi lần quẹt thẻ, quả nhiên sẽ có thông báo đến điện thoại của Hàn Mạc.

Tin nhắn của Hàn Mạc cũng tới ngay sau đó: Ra ngoài sao?

Nguyễn Đào cầm di động, rất vui vẻ: Vâng!

Đáng tiếc cậu vui mừng quá sớm, câu nói tiếp theo của kim chủ lời ít mà mệnh lệnh nhiều: Mua hai bộ váy.

Nguyễn Đào đứng trước máy bán kem tự động híp mắt, cuối cùng cũng rõ ràng, đây không phải là đam mê kì quái của kim chủ nhà cậu, căn bản chính là cái loại hứng thú xấu xa! 

Nguyễn Đào mua một cây kem ốc quế vị mật đào, chụp một cái rồi gửi qua, giả ngu giả ngơ.

Hàn Mạc cũng rất kiên trì: Váy.

Nguyễn Đào nhìn trái nhìn phải, chỗ hàng rào có một đám hoa đang nở rộ trông rất đẹp.

Quả đào: [đóa hoa.jpg]

Tiên sinh: Váy.

Nguyễn Đào: "..."

Quả đào: [cắn một miệng kem ốc quế.jpg]

Tiên sinh: Váy.1

Nguyễn Đào nhìn tin nhắn, khóe miệng còn dính bơ cong lên cười rộ, lại sợ chơi quá mức làm chận trễ công việc của kim chủ, thế là ngoan ngoãn đồng ý: Mua.

Hàn Mạc ngậm thuốc lá không châm lửa, vài câu đùa giỡn trẻ con đã có thể xua tan bực bội trong lòng hắn, lại gõ thêm vài chữ: Ở đâu?

Quả đào: Quảng trường đi bộ.

Hàn Mạc nhớ lại một lát: Phố đi bộ buổi tối có vài quán bán đồ ăn vỉa hè, có một cửa hàng tên là "bạch tuộc viên nhà họ Chương", ăn rất được.

Quả đào: Em sẽ nếm thử!

Nguyễn Đào ngồi trên ghế nghỉ chân, cảm thấy chính mình không phải là đang ăn kem ốc quế, mà là đang uống một lon nước có ga thêm đường, ngọt ngào đến muốn bay lên, cậu lại ảo tưởng kim chủ của cậu là tổng tài bá đạo như vậy, tây trang cấm dục lại cầm xiên tre cắn bạch tuộc viên là cỡ nào tương phản dễ thương.

Nguyễn Đào cười ra tiếng.

Cười đủ rồi lại phát hiện: Một tổng tài như ngài ấy sao lại biết cửa hàng vỉa hè ăn ngon?

Phỏng đoán này không những làm cậu không vui lên mà còn ăn thêm một vại giấm, Nguyễn Đào liếm từng ngụm kem ốc quế, ăn mà không biết mùi vị gì, ăn xong rồi ngồi yên, đoán không ra làm cho cậu giống như đang nuốt một quả cân sắt.

Cậu lẩm bẩm: "Lo sợ không đâu."

Buổi tối 7 giờ, bầu trời tối đen.

Nguyễn Đào xách theo bao lớn bao nhỏ về lại cái ghế nghỉ chân này ngồi xuống, trừ bỏ mua mua mua, cậu còn chạy tới trong phòng vệ sinh tròng lên cho cái mông sạch sẽ của mình một cái quần lót, lại quấn ngực hai vòng, tăng thêm cảm giác an toàn và thoải mái.

Cậu mệt đến mức tay chân đều run rẩy, muốn về nhà nhào lên giường.

Cửa hàng vỉa hè như măng mọc sau mưa ngày càng nhiều, náo nhiệt ồn ào, Nguyễn Đào quyết định ăn no bụng tại đây.

Cậu tìm được cửa hàng bán bạch tuộc viên, vận khí cậu rất tốt, là khách hàng đầu tiên, ông chủ hỏi: "Muốn ăn vị nào?"

Nguyễn Đào nhìn qua bảng giá: "Phô mai rong biển ạ."

Cậu nhìn chằm chằm động tác thuần thục nhàn nhã của ông chủ, nghĩ thầm có nên học hay không? Học xong là có thể tùy thời làm ở nhà, nếu không học thì cậu có cơ hội ra ngoài ăn cùng kim chủ không nhỉ?

Tuy rằng cơ hội này quá xa vời.

Một đống bạch tuộc viên được bỏ vào trong bao giấy, tổng cộng sáu viên, Nguyễn Đào ngồi trên ghế nghỉ chân tận hưởng.

Mới vừa ngồi xuống, Wechat vang lên một tiếng đoạt đi toàn bộ lực chú ý của cậu - - bây giờ người có thể nhắn tin cho cậu chỉ có mỗi Hàn Mạc.

Tiên sinh: [chuyển khoản]

Nguyễn Đào có chút sửng sốt mới phản ứng lại, trong lòng ấm áp, tham lam muốn lấy thêm chút nữa, cậu nhắn lại: Cảm ơn tiên sinh, em có mang theo tiền mặt.

Đêm nay Hàn Mạc bỏ qua buổi xã giao, mới vừa trở lại khách sạn, hắn rót cho mình ly nước hỏi: Ăn xong rồi sao?

Nguyễn Đào vừa nhai ngồm ngoàm vừa mở camera, lúc ấn xuống thì suy nghĩ chợt lóe, quay lại Wechat gõ chữ: Chưa xong ạ, em đã tìm một vòng rồi, nhưng hình như đêm nay cửa hàng đó không có mở.

Hàn Mạc không có chút nghi ngờ nào: Vậy lần sau sẽ ăn thử, cùng nhau đi.

Nguyễn Đào muốn ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng.

Tiên sinh: Trước 9 giờ phải về nhà, ngồi đó chơi một lát thôi.

Nguyễn Đào vui vẻ đến mi mắt cong cong, tự giác mình là món đồ chơi nghe lời nhất toàn thế giới, cậu đáp lại, ăn bạch tuộc nướng xong lại chạy đi mua một chén tào phớ quả điều, lần này cũng chụp hình gửi cho kim chủ: Rất ngon, lần tới cùng nhau đi ăn đi ạ.

Hàn Mạc tắm rửa xong ra tới mới nhìn đến câu mời này, hắn nhẹ nhàng mỉm cười, lại lướt lên trên thấy ảnh chụp kem ốc quế, nghĩ đến quả đào nhiều nước kia có phải là đã ăn đến miệng dính đầy bơ hay không, tựa như lúc hắn thao cậu đến bắn, quệt tinh dịch từ trên bụng cậu đưa đến bên môi, đều vô cùng xinh đẹp.3

Hàn Mạc hối tiếc, hắn nên đem cậu buộc trên thắt lưng cùng nhau tới đây mới đúng.

Bình luận

Truyện đang đọc