ĐẠO TRƯỞNG VÀ MÈO

An Thị có một tiệm chụp ảnh “Đồng Bối Bối” chuyên chụp ảnh cho trẻ nhỏ.

Lúc Đường Thi Vi còn đang mang thai đã được đồng nghiệp giới thiệu “Đồng Bối Bối”, ảnh kỉ niệm một tuổi của Tô Diệu Diệu cũng được chụp ở đây.

Tám giờ sáng, Tô Minh An lái xe đến dưới lầu rồi đi lên đón bọn trẻ.

Bà Đào và Tạ Cảnh Uyên đã tới phòng 301, còn Tô Diệu Diệu vừa thay đồ xong, đang buộc yếm chuẩn bị ăn sáng.

Đường Thi Vi ngồi cạnh con gái, bất lực nói với bà Đào: “Sáng nay Diệu Diệu ngủ say quá, nếu bọn cháu không gọi con bé dậy thì bây giờ vẫn còn đang ngủ.”

Bà Đào: “Vậy cứ để con bé ngủ đi, không vội chụp ảnh, dì đã nói với cháu rồi, giấc ngủ của trẻ nhỏ rất quan trọng, sau này không được ép con bé dậy nữa.”

Tô Minh An đẩy cửa bước vào, nghe vậy nở nụ cười: “Dì còn thiên vị Diệu Diệu hơn chúng cháu, bây giờ cháu có thể nuông chiều con bé, nhưng sang năm phải đi nhà trẻ rồi, còn cứ để tùy con bé hay sao?”

Bà Đào: “Cũng đúng, nhưng năm nay, hai nhà chúng ta không phải người ngoài.”

Tạ Cảnh Uyên ngồi trên ghế sofa, nhìn Tô Diệu Diệu đang chăm chú ăn cơm, nhớ lại lúc vẫn ở Thanh Hư Quán.

Trong Quán có ba con thú yêu, chó săn và sẻ ngô đều rất chịu khó, từ sáng sớm đã đến giảng đường để nghe kinh, chỉ có Tô Diệu Diệu là luôn đúng giờ mới đến, thời gian còn lại đại khái đều dùng để ngủ.

Cái tính cách này, về sau đi học không biết thành tích sẽ ra sao.

Chờ cậu thu lại tâm tư bay xa, Tô Diệu Diệu đã ăn xong, được Đường Thi Vi bế vào phòng vệ sinh súc miệng, cởi yếm để lộ chiếc váy màu trắng.

“Diệu Diệu nhà ta thật là xinh xắn!” Bà Đào cười híp mắt khen ngợi.

Tô Diệu Diệu cũng rất thích chiếc váy này, chạy đến nơi để mũ cầm mũ lên đội, lại đến trước mặt bà Đào làm dáng, đòi khen.

Tạ Cảnh Uyên khó tránh khỏi mà cũng nghiêng đầu nhìn bộ dạng khoe khoang của cô bé.

Phần lớn yêu tinh biến thành người đều là tuấn nam mỹ nữ, nhưng trong đám yêu tinh đó, Tô Diệu Diệu là yêu đẹp nhất mà cậu từng gặp.

Hiện giờ cô nhóc vẫn đang trong hình hài một đứa trẻ, nhưng từ ngũ quan đã có thể nhìn ra bóng dáng sau khi lớn.

Nếu con bé này vẫn còn muốn tu luyện bằng cách hấp thu nguyên khí, thì đàn ông bình thường, mấy ai có thể khước từ sự cám dỗ của nó?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Tạ Cảnh Uyên nhìn Tô Diệu Diệu càng thêm lạnh.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Tô Minh An lái xe, bà Đào và Đường Thi Vi ngồi ở hàng ghế sau, mỗi người ôm một đứa trẻ.

Thắt dây an toàn, Đường Thi Vi không quên dặn Tô Minh An: “Lái chậm chút nhé.”

Tô Minh An nhìn gương chiếu hậu, cười: “Yên tâm đi, anh cam đoan sẽ đi chậm hơn xe bò.”

Đây tất nhiên là nói đùa, nhưng Tô Minh An đi cũng rất an toàn.

8 giờ 45 phút, mọi người đến quán chụp ảnh.

Nữ quản lí thoạt nhìn chỉ ngoài hai mươi, trẻ tuổi xinh đẹp, bốn nhân viên cửa hàng cũng đều là thanh niên có tuổi tác tương đương.

Sau khi tiếp đãi đơn giản, nữ quản lí mời người lớn hai nhà cho bọn trẻ đi chọn quần áo, mỗi người có thể chọn ba bộ.

Đường Thi Vi để Tô Diệu Diệu tự chọn.

Tô Diệu Diệu nghe nữ quản lí giới thiệu, chọn một bộ cổ trang màu trắng mịn, trên áo dưới váy, lại chọn một bộ đồng phục nữ dân quốc, cuối cùng chọn một chiếc váy công chúa màu xanh biển.

Nữ quản lí: “Ôi chao, Diệu Diệu nhà ra thật tinh mắt, con chọn hết cả ba thời đại kinh điển rồi!”

Tô Diệu Diệu xoay người đi nhìn Tạ Cảnh Uyên.

Cô bé có thể cảm nhận được Tạ Cảnh Uyên không quá hứng thú, nhưng cậu nhóc rất hiếu thuận với bà Đào, dưới ánh mắt tha thiết của bà Đào cũng chọn đại ba bộ.

Bà Đào cau mày, ánh mắt của cháu trai không tốt lắm nhỉ, mấy kiểu dáng hiện đại này trong nhà cũng có mà.

Nữ quản lí nhìn ra sự bất mãn của bà Đào, đề nghị: “Hai đứa là bạn tốt, không thì Cảnh Uyên phối theo Diệu Diệu có được không? Sau đó bên mình sẽ chụp cho hai bé thêm ba tấm hình chụp chung, coi như làm quà, chủ yếu là do hai đứa đẹp quá, bên mình muốn giữ lại một bộ ảnh làm quảng cáo.”

Trong câu nói cũng có ý thăm dò, nếu người lớn hai nhà thuận miệng đồng ý, cô thật sự sẽ in một bộ ảnh để quảng cáo.

Tô Minh An và bà Đào đều là người khôn khéo, bỏ qua chuyện quảng cáo, trái lại là đồng ý với đề nghị của nữ quản lí.

Trong tiệm chỉ có một nhiếp ảnh gia, chụp cho Tô Diệu Diệu trước.

Tô Diệu Diệu đứng trước các phông nền trang trí khác nhau, động tác vừa tự nhiên lại linh động đáng yêu, hầu như không có ảnh lỗi.

Tạ Cảnh Uyên lại rất cứng nhắc, mỗi bức ảnh chỉ có tư thế đứng, ngồi là khác nhau, còn biểu cảm là y hệt.

Nữ quản lí: “Cảnh Uyên đáng yêu quá, thật sự là giống như nam chính lạnh lùng cao ngạo trong truyện tranh ấy.”

Tô Diệu Diệu: …

Đúng là Tạ Cảnh Uyên lạnh lùng cao ngạo, nhưng đáng yêu chỗ nào, phải như cô bé mới là đáng yêu!

Để cho nữ quản lí hiểu rõ thế nào mới là đáng yêu, đến lần chụp ảnh đôi đầu tiên khi hai người mặc cổ trang, Tô Diệu Diệu cố ý ôm cánh tay Tạ Cảnh Uyên, đầu cũng nghiêng về phía cậu bé, cười ngọt ngào với ống kính.

Nhiếp ảnh gia liên tục “tách tách”, đưa vẻ ngọt ngào của bé gái và biểu cảm kinh ngạc, kháng cự, bất đắc dĩ của bé trai vào trong khung ảnh.

Vì Tô Diệu Diệu và Tạ Cảnh Uyên đều rất phối hợp nên chụp ảnh rất nhanh, đến khi chụp xong toàn bộ ảnh gia đình ba người nhà họ Tô, ảnh hai bà cháu bà Đào, và ảnh hai nhà năm người thì mới có 10 giờ.

Tô Minh An lái xe đến vườn bách thú.

Trên đường đi, Tô Diệu Diệu nghiêng đầu nói chuyện với Tạ Cảnh Uyên: “Anh ơi, anh biết trong vườn bách thú có những con gì không?”

Tạ Cảnh Uyên không muốn nói về những chủ đề vô nghĩa này.

Tô Diệu Diệu cho là cậu nhóc không biết, bèn bẻ đầu ngón tay nói cho cậu, những cái này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là ở câu cuối: “Anh ơi, trong sở thú không có mèo, mẹ nói mèo phổ thông quá.”

Tạ Cảnh Uyên nhìn cô bé.

Mèo vốn rất phổ thông, mèo yêu cũng là thú yêu tương đối dễ đối phó, những con hồ yêu, xà yêu, nhền nhện tinh ở trong núi sâu thẳm mới khó giải quyết, yêu thuật của chúng còn tàn ác hơn.

Bỏ qua sự bất mãn âm thầm của cô bé, Tạ Cảnh Uyên quay đầu nhìn ra ngoài xe.

Tô Diệu Diệu bĩu môi.

Có thể mèo hơi phổ thông, nhưng con mèo trắng như tuyết như bé đây không hề phổ thông chút nào nhé, còn hiếm lạ hơn mấy con sói con hổ gì đó!

Ôm suy nghĩ này, lúc đến vườn bách thú, Tô Diệu Diệu nhìn động vật nào cũng đều mang vẻ mặt ghét bỏ.

“Oa, con mèo này đáng yêu quá à!”

Xa xa truyền đến giọng nói của một cô gái, trong lòng Tô Diệu Diệu khẽ động, theo bản năng cho rằng con mắt tinh tường của đối phương đang tán thưởng mình, cho đến khi cô bé nhìn sang mới nhận ra cô gái đó đang ngồi xổm bên đường, khen ngợi con mèo tam thể ngồi trên sân cỏ màu xanh chỉ biết dùng móng vuốt rửa mặt “cute phô mai que”.

Đường Thi Vi thấy dường như con gái rất có hứng thú với mèo hoang, dắt tay con gái đi tới.

Bà Đào cũng dắt Tạ Cảnh Uyên theo.

Tô Diệu Diệu quan sát con mèo hoang nhiều lần, từ đầu tới đuôi.

“Diệu Diệu thích mèo à?” Đường Thi Vi ngồi xuống hỏi con gái.

Tô Diệu Diệu không hề nghĩ ngợi, nói: “Thích ạ.”

Cô bé chính là mèo, đương nhiên phải thích mèo.

Đường Thi Vi: “Diệu Diệu muốn nuôi mèo không?”

Cuối cùng Tô Diệu Diệu cũng hiểu ý mẹ, vội vã lắc đầu, cô bé chỉ thích một con mèo, là chính bé đó, những con mèo khác thì không thích!

“Xấu quá đi!” Tô Diệu Diệu cực kì ghét bỏ, nhìn con mèo hoang nói.

Mèo hoang không nghe hiểu tiếng người, nhưng nó lờ mờ cảm nhận được hơi thở của đồng loại, hơn nữa còn là một con mèo siêu mạnh nhưng tràn ngập lòng thù địch.

Mèo hoang nhìn Tô Diệu Diệu, sau đó quay đầu chạy mất.

Tô Diệu Diệu đắc ý nhếch mép.

Tạ Cảnh Uyên nghĩ, dù cho vườn bách thú có thật sự nuôi mèo cho du khách đến xem, Tô Diệu Diệu cũng sẽ không cho rằng vì địa vị của đám mèo chúng nó cao bao nhiêu, mà sẽ đứng trước lồng của con mèo đó, ghét bỏ trêu chọc con mèo bên trong.

Con bé này chính là một con mèo ngang ngược.

Sinh nhật của bọn nhỏ đã qua, còn vài ngày nữa là ngày 1 tháng 5, thời gian Tạ Vinh tái hôn.

Tạ Vinh thật sự bận rất nhiều việc, hơn nữa đã kết hôn một lần rồi, đám cưới lần hai không tổ chức quá náo nhiệt, chỉ mời bạn bè thân thích đến ăn bữa cơm là được.

Tính cách Kiều Lệ Lệ vốn dịu dàng, không vì chuyện này mà cãi nhau với anh, chuyện gì cũng nghe theo sắp xếp của Tạ Vinh.

10 rưỡi sáng, Tô Minh An và Đường Thi Vi đưa Tô Diệu Diệu cùng đến khách sạn.

Tô Diệu Diệu hết nhìn đông lại nhìn tây, nhìn thấy Tạ Cảnh Uyên ở phía xa, cậu bé mặc âu phục màu đen, lạnh lùng ngồi cạnh bà Đào.

Tô Diệu Diệu vẫy tay với cậu.

Tạ Cảnh Uyên nhìn thấy, nhưng không đáp lại.

Tô Minh An là bạn Tạ Vinh, chỗ ngỗi là ở bên ngoài thân thích nhà họ Tạ và nhà họ Kiều, vậy nên Tô Diệu Diệu không có cơ hội lại gần Tạ Cảnh Uyên.

Trong sảnh tiệc của khách sạn có một cái bục, MC bắt đầu chủ trì hôn lễ, giới thiệu quá trình tìm hiểu và đến với nhau của Tạ Vinh và Kiều Lệ Lệ.

Mọi chuyện đều rất mới mẻ và thú vị đối với Tô Diệu Diệu, cô bé ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế ở giữa bố mẹ, quan sát vô cùng thích thú.

Rất nhanh đã đến cảnh cô dâu chú rể hôn nhau.

Tô Diệu Diệu nhìn về phía bố mẹ theo bản năng, ngày thường bố mẹ vẫn hay hôn môi, không ngờ ở thế giới này nam nữ còn có thể ôm ấp ngay trước mặt mọi người. Kiếp trước Tô Diệu Diệu là mèo, từng đi qua các phố lớn ngõ nhỏ, nhưng chưa từng thấy hình ảnh này, trong lầu xanh có người nói như vậy là không đứng đắn, trong đó cả nam lẫn nữ đều khác loài.

Tô Minh An và Đường Thi Vi rất khó xử, nhìn ánh mắt của con gái, nhất định là giấu đầu lòi đuôi rồi.

“Hộp kẹo cưới này đẹp quá nhỉ.” Tô Minh An giảo hoạt nhét hộp quà to bằng bàn tay vào tay con gái.

Tô Diệu Diệu lập tức quên chuyện hôn môi.

Tiệc rượu kết thúc, khách khứa ai về nhà nấy.

Tô Diệu Diệu ăn uống no say đánh một giấc ngủ trưa thoải mái, 5 giờ chiều, Tô Minh An và Đường Thi Vi đưa con gái đi mua đồ ăn.

Tô Diệu Diệu ngồi trên xe đẩy cho trẻ nhỏ, nhìn rau dưa trái cây phong phú ở chợ mà hoa cả mắt.

Còn có một tiệm hoa, Tô Minh An mua một bó hoa hồng đỏ.

Tô Diệu Diệu nhìn thấy vài chùm hoa hạnh, có cành toàn là nụ hoa, có cành đã nở vài bông, cánh hoa tươi trắng trắng hồng hồng.

Phía sau Thanh Hư Quán có một rừng hạnh trên núi, mỗi độ xuân về lại nở đầy hoa hạnh, rất giống hoa bán ở chỗ này.

“Mẹ ơi, con muốn mua cái kia.” Tô Diệu Diệu chỉ vào bó hoa hạnh nở rộ nhất.

So với mẫu đơn và hoa hồng, giá của hoa hạnh rất rẻ, đương nhiên Đường Thi Vi sẽ bỏ tiền ra mua cho con gái.

Một nhà ba người thắng lợi trở về, đến cửa nhà, Tô Diệu Diệu ôm bó hoa hạnh, vươn tay ra khỏi vòng tay của bố, muốn bấm chuông cửa phòng 302.

Tô Minh An bấm chuông giúp con gái.

Bà Đào đến mở cửa.

Tạ Cảnh Uyên ngồi trên thảm trong phòng khách, nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Tô Diệu Diệu: “Bà ơi, anh dậy chưa ạ?”

“Dậy rồi dậy rồi, Diệu Diệu đến tìm anh chơi hả?”

“Vâng.”

Tô Minh An: “Sắp đến giờ ăn tối rồi, Diệu Diệu ăn xong rồi hãy sang chơi với anh nhé?”

Tô Diệu Diệu: “Con chơi với anh một lúc đã.”

Tô Minh An đành buông con gái ra.

Tô Diệu Diệu xỏ đôi giày trắng đi trong nhà mà bà Đào chuẩn bị cho cô bé, ôm bó hoa hạnh đi tới trước mặt Tạ Cảnh Uyên.

Bấy giờ Tạ Cảnh Uyên mới ngẩng đầu, nhìn thấy bó hoa hạnh trước tiên.

“Đạo trưởng, anh xem hoa này có giống hoa hạnh ở Thanh Hư Quán không?” Tô Diệu Diệu ngồi xuống, hỏi nhỏ.

Ánh mắt Tạ Cảnh Uyên chuyển từ hoa hạnh sang khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh trắng nõn của cô bé, dừng một lát rồi gật đầu.

Tô Diệu Diệu cười: “Em cũng thấy giống, tặng cho anh nè!”

Tạ Cảnh Uyên sững sờ.

Tô Diệu Diệu nghĩ đến những món ăn mà bố mẹ mua ở chợ, bỏ hoa xuống rồi chạy đi.

Bà Đào tiễn khách, quay lại phòng khách, thấy cháu trai đang nhìn chằm chằm hoa hạnh thì cười híp mắt, nói: “Xem Diệu Diệu thích cháu chưa kìa, còn tặng hoa cho cháu, đợi Cảnh Uyên trưởng thành phải quan tâm Diệu Diệu đấy nhé, cháu là anh mà.”

Tạ Cảnh Uyên nhớ đến những bó hoa trang trí trong đám cưới của Tạ Vinh hôm nay.

Đều là đồ đáng giá, nhưng lại không đẹp bằng chùm hoa hạnh này.

Bình luận

Truyện đang đọc