ĐẶT CƠM HỘP Ở THẬP NIÊN 60



Nguyên liệu gà hầm nấm rất phong phú, trừ bỏ cải trắng, khoai tây, nấm, Hứa Thanh Thanh còn phát hiện phía dưới có nấm kim châm.

Hứa Thanh Thanh lại ăn một miếng khoai tây ngâm đẫm canh gà, ăn vào mềm mại, lúc này mới phát hiện, Thẩm Khang Bình thế nhưng vẫn luôn ăn cơm trắng, một miếng đồ ăn cũng không ăn, hộp cơm cơm đã mất một góc.

Cửa hàng này dùng gạo khá tốt, cơm khá dẻo, bình luận của cửa hàng có không ít khách hàng khen cơm nhà này không tồi.

Có thể được khách hàng hiện đại khen ngợi, ăn vào trong miệng Thẩm Khang Bình càng thơm ngon, không ăn một ngụm đồ ăn mà hắn có thể xử lý một hộp cơm trắng lớn.

Hứa Thanh Thanh xem hắn ăn cơm trắng ngon lành, buồn cười đồng thời lại có chút chua xót.

Cô nói: "Cầm chén lại đây."
Cơm trong miệng Thẩm Khang Bình vừa thơm vừa mềm, nhai một hồi, còn có chút ngọt, ăn vào thỏa mãn nói không nên lời.

Nghe em gái nói, trong lòng hắn có điểm luyến tiếc, bất quá sợ không nghe lời em gái lại không để ý tới hắn, trộm vào vào miệng một miếng cơm to, mới buông chén cơm trong tay xuống.

Hứa Thanh Thanh nhìn quai hàm hắn nháy mắt phồng lên, cạnh lời mà nhẹ lắc đầu, chia cái trứng chiên thành hai phần, một nửa bỏ vào trong chén của hắn, sau đó lại đem thịt gà, khoai tây, cải trắng, nấm hương, nấm kim châm gắp mỗi thứ một ít đặt vào trong chén, cuối cùng múc không ít canh ở phía trên.

"Giữa trưa liền ăn chỗ này, còn lại để buổi tối ăn." Hứa Thanh Thanh nói xong, đem chén cơm một đặt lại trước mặt hắn.

Cơm cùng thịt gà, rau dưa thoạt nhìn rất mê người, thêm canh gà hầm nấm càng thêm đẹp mắt, làm người ta khó nhịn.

"Em gái thật tốt!" Thẩm Khang Bình nhìn thịt cùng đồ ăn trong chén, thật lòng nói.


Hứa Thanh Thanh cười một chút: "Nhanh ăn đi."
Nói xong, cô bẻ đôi màn thầu trong tay, gắp một ít trứng chiên, thịt gà, khoai tây, nấm kẹp vào giữa.

Đồ ăn đều ngấm không ít nước canh, bỏ vào màn thầu, đều ngấm màn thầu, một ngụm cắn xuống, hương vị phong phú lại ăn ngon.

Hứa Thanh Thanh cảm thấy ăn xong cái màn thầu trong tay cô liền no, vì thế đậy phần gà hầm nấm lại, cũng không mở hai phân cơm kia, định giữ lại buổi tối ăn.

Cô cầm màn thầu đầy nhân cắn một miếng ngon lành, Thẩm Khang Bình cũng không chịu nổi mùi thơm của gà hầm nấm lại bưng chén lên ăn tiếp.

Trong thôn có cách nói, ăn cơm mà cắn phải miệng là thèm thịt.

Thẩm Khang Bình ăn một ngụm thịt gà trước, hương vị tươi mới thơm ngon đó làm hắn trực tiếp cắn phải môi, nhưng mà hắn lại không thèm để ý.

Ăn liên tục hai miếng thịt gà, Thẩm Khang Bình nhìn một miếng còn lại, liếm môi có chút luyến tiếc ăn hết ngay.

Vì thế hắn lại ăn một miếng cơm, kết quả hai mắt lập tức sáng bừng, trong miệng hàm hồ nói ngon.

Cơm được chan đẫm canh gà tự nhiên ngon, Thẩm Khang Bình hồng hộc xử lý hết nửa chén, lúc này mới hơi chậm lại.

Ở đây cũng có khoai tây, nấm cũng có thể hái từ sau núi, bởi vậy trừ bỏ trứng chiên, những món khác trong chén cũng không tính là hiếm lạ, khi tình hình thiên tai không nghiêm trọng, các nhà trong thôn trên cơ bản đều có thể ăn tới.

Nhưng mà, trong thôn nấu ăn tiếc cho nhiều dầu, tiếc cho nhiều muối, sao có thể ăn ngon như món gà hầm nấm này.

Thẩm Khang Bình nếm qua liền phát hiện, dù là khoai tây, nấm, cải trắng đều đặc biệt ngon, ăn ngon đến mức hắn thiếu chút nữa nuốt cả lưỡi.


Cơm chan đẫm nước canh gà hầm nấm, hơn nữa phía trước Thẩm Khang Bình còn ăn hai cái bánh bao, hắn ăn xong một nửa nhiều cơm cùng đồ ăn, không sai biệt lắm có năm phần no.

Phải biết rằng, mấy năm nay mọi người có thể duy trì hai, ba phân no đã rất không tồi rồi, không ít người chỉ có thể duy trì trạng thái không đói bụng tới chết thôi, nếu có thể ăn năm phần no đại khái có thể hạnh phúc muốn chết.

Tốc độ ăn cơm của Thẩm Khang Bình bắt đầu chậm lại, hắn một bên nhịn không được lại ăn một miếng cơm, một bên nhìn về phía em gái, lặp lại vài lần như thế mới ngừng tay, đem chén đặt xuống.

Hứa Thanh Thanh đã sớm ăn xong màn thầu nhìn thấy động tác của hắn, trong mắt lộ ra nghi hoặc, cảm thấy với sức ăn của hắn hẳn là có thể ăn hết chén cơm này, sao đột nhiên ăn khoogn hết?
"Em gái, cho em ăn." Thẩm Khang Bình thấy cô nhìn về phía mình, lưu luyến không rời mà đem chén cơm đẩy đến trước mặt cô.

Hứa Thanh Thanh cúi đầu, nhìn thấy trong chén nửa cái trứng chiên còn nguyên cùng với thịt gà bên cạnh, không khỏi hỏi: "Anh không ăn được nữa sao?"
Thẩm Khang Bình không biết nói dối, lắc đầu nói thẳng: "Cơm ăn rất ngon, em gái chưa ăn, để lại cho em gái ăn."
Ăn ngon như vậy, hắn cực kỳ thích ăn, ăn thêm một chén nữa cũng được, nhưng mà nghĩ đến lúc mẹ còn sống, có đồ ăn ngon đều sẽ chia đôi cho hắn cùng em gái, cảm thấy mình không thể ăn hết một mình.

Hứa Thanh Thanh tức khắc cười rộ lên, giơ miếng màn thầu còn thừa một chút nói: "Em cũng có thịt với trứng, ăn hết đã no rồi, tự anh ăn đi."
Nói xong, thấy hắn rõ ràng còn chưa hết thèm trộm dùng khóe mắt nhìn chén cơm, lại lắc đầu không chịu ăn, cô lại bổ sung: "Anh xem, buổi tối vẫn còn, thật sự em ăn không vô, chờ buổi tối lại ăn."
Nghe cô nói, nhìn đến hai cơm hộp cùng nửa hộp đồ ăn còn lại, lúc này Thẩm Khang Bình mới bưng chén lên lại, ăn từng ngụm từng ngụm.

"Ăn ngon không?" Hứa Thanh Thanh thấy hắn ăn đến ngon lành, cười hỏi.

"Ăn ngon." Thẩm Khang Bình gật đầu thật mạnh, cắn một miếng trứng chiên, cười cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền.


Thời buổi này, trứng gà là thứ tốt, hơn nữa thân thể em gái cần ăn trứng gà bồi bổ, ngày xưa chỉ có sinh nhật hoặc ăn tết, Thẩm Khang Bình mới có thể ăn trứng.

Nhưng mà, hương vị của trứng luộc, sao có thể so được với trứng dùng dầu chiên, ngoài giòn thơm, trong mềm ngọt.

Hứa Thanh Thanh nhìn thấy hắn gật đầu, cảm thấy cửa hàng này hương vị không tồi giá cả còn phải chăng, lần sau có thể đặt lại.

Lúc hai anh em ăn cơm gà hầm nấm thơm ngào ngạt, trong thôn mọi nhà cũng bắt đầu chuẩn bị ăn cơm trưa.

Vì không biết cuộc sống này đến tột cùng sẽ kéo dài bao lâu nữa, trong thôn mặc kệ có lương thực tồn hay không đều cực kỳ tiết kiệm, cơm trưa trên cơ bản chính là lấy chút lương thực phụ nấu một nồi to, cả nhà chủ yếu là ăn nhiều nước cho no bụng.

Nếu là dùng mỗi lương thực phụ nấu cháo loãng, hiện tại cũng khiến người khác hâm mộ, phần lớn mọi người đều trộn lương thực phụ lẫn một chút rau dại, phấn vỏ cây du hoặc là cám.

Trong phòng bếp nhà bà cô, con dâu cả nhà này đang nấu cơm.

Đều nói không bột đố gột nên hồ, con dâu cả nhìn lu gạo thấy đáy, thở dài, chỉ có thể lấy hai nắm gạo trấu ở bao tải bên cạnh ném vào nồi.

Cám rất khó tiêu hóa, con dâu cả nghĩ đến trong thôn nhà mẹ đẻ mình, có người phụ nữ ăn nhiều cám, kết quả không đi nhà xí được, bụng phồng lên thiếu chút nữa làm chính mình nghẹn chết, khẽ cắn môi, vẫn là lấy ra một củ khoai lang đỏ để lại làm giống, cắt nát ném vào trong nồi.

"Vợ, anh lại lấy được chút cám từ lương trạm trở về."
Con dâu cả mới vừa đem khoai lang đỏ cào nồi, liền nghe được giọng của chồng từ bên ngoài truyền đến, lửa giận trong lòng tức khắc xông lên.

Cô đi nhanh từ trong phòng bếp ra, hướng về phía chồng: "Trong nhà hiện tại thiếu cám sao? Không có lương thực, ăn mỗi cám anh muốn bị nghẹn chết sao? Anh nói đi, nhà mình không có lương thực ăn, trẻ con đều đói khóc oa oa, thế nhưng anh còn mượn lương thực cho bạn bè......!Ai thèm cám của anh, có bản lĩnh thì lấy lương thực trở về!"
Cám của lương trạm đã trở thành vật cứu mạng, cũng không phải ai cũng có thể lấy được, Vương lão đại vốn còn mang theo một chút vui vẻ, nghe được vợ nói, đầu cùng thân mình đều thấp xuống, giống như nháy mắt già đi vài tuổi.

Khi bà cô trở về, liền nghe được thanh âm con dâu cùng con trai cãi nhau, vội tươi cười đi nhanh vào trong nhà nói: "Mấy đứa xem mẹ mang theo cái gì về đây!"
Hai vợ chồng quay đầu qua, liền nhìn thấy vật trong lòng ngực bà.


"Là củ mài dại?" Con dâu cả nhận ra, biểu tình tức khắc hòa hoãn hơn rất nhiều, bước nhanh tới chỗ mẹ chồng, nhận đồ vật từ trong tay bà xuốn, trên mặt mang theo tươi cười, "Vẫn là mẹ lợi hại, tìm được cả củ mài dại, chỗ này phải có tới ba cân đi, tính toán chút trộn lẫn với cám, đủ chúng ta ăn chút thời gian."
Nghe được động tĩnh, vợ chồng lão nhị đnag ngây ngốc trong phòng cũng đi ra theo, nhìn thấy củ mài dại cũng cười rộ theo, khen bà mẹ nhà mình không ngừng.

Bà cô nhìn con trai, con dâu đều cao hứng, trong mắt rốt cuộc cũng lộ ra chút ý cười, bất quá ngay sau đó vẫn giải thích rõ ràng, củ mài không phải bà đào.

"Là Thanh Thanh cho mẹ? Sao con bé lại cho mẹ củ mài?" Con dâu hai hiếu kỳ nói.

Vì thế bà cô bắt đầu khen, nói Hứa Thanh Thanh là đứa nhỏ có lương tâm, phía trước chỉ là cho con bé một cái bánh bột ngô, con bé lại trả nhiều củ mài như vậy.

Vương lão đại nghe vậy, nghĩ đến đó là dodod ăn cả ngày của mẹ mình, không khỏi nhíu mày: "Mẹ đem bánh cho con bé, chính mẹ chẳng phải là đói bụng một ngày sao, sao mẹ không nói sớm?"
"Không có việc gì, mẹ không đói bụng." Bà cô xua tay nói.

"Con xem, Thanh Thanh bé như vậy còn biết báo đáp, con nhìn lại người bạn kia của con đi." Con dâu cả nể mặt mẹ chồng nhà mình, cái "Hừ" đặt ở trong lòng chưa nói ra, ngay sau đó trực tiếp lôi kéo mẹ chồng vào phòng bếp, "Con mới vừa dùng khoai lang đỏ nấu cháo cùng cám, mẹ mau vào uống một chút......"
Nhờ củ mài Hứa Thanh Thanh đưa, nhà bà cô như cái chảo sắp nổ tung một lần nữa khôi phục sự bình tĩnh, ăn xong cơm trưa, hai anh em mang theo cái cuốc, cũng chuẩn bị đi lên trên núi thử vận may.

Vào ban đêm, Hứa Thanh Thanh theo kế hoạch hâm nóng cơm gà hầm nấm buổi trưa một chút, cùng Thẩm Khang Bình trực tiếp ăn ở phòng bếp.

Trong quá trình đun nóng, vì sợ mùi hương bay ra ngoài, Hứa Thanh Thanh không khỏi lo lắng hãi hùng, cũng may hiện tại mọi người cũng không có tâm tình ra cửa, hơn nữa hôm nay không có gió, cuối cùng vẫn là an ổn đun nóng cơm thành công.

Cơm gà hầm nấm đun lại, hương vị không kém hơn so với buổi trưa, thậm chí còn có một hương vị khác.

Hai anh em ngồi ở phòng bếp, một ngụm khoai tây một ngụm cơm, một miếng thịt gà một miếng cơm, ăn đến ngon lành.

"Ngon, ngon......"
Nghe được giọng nói Thẩm Khang Bình lộ ra thỏa mãn cùng sung sướng, Hứa Thanh Thanh cúi đầu nhìn bữa tối gồm đồ ăn cùng cơm trong chén, lộ ra nụ cười khổ ——
Sớm biết rằng có một ngày tới cơm thừa cũng ăn ngon như vậy, lúc trước nên quý trọng ngày lành ở hiện đại.......


Bình luận

Truyện đang đọc