ĐẦU ANH LẠI XANH RỒI

Tống Minh Mặc vừa xách Diệp Tô vừa quay đầu nhìn.

Đang nói tôi hả?

Đột nhiên, anh chưa quay đầu lại thì tay và lồng ngực đã trống không.

Diệp Tô cảm thấy mình rơi vào một vòng ôm quen thuộc ấm áp, hơi thở mát lạnh, cô tham lam hít hai hơi, cảm thấy đầu óc hỗn loạn của mình hình như dịu hơn đôi chút.

Cửa thang máy đóng lại, người bên trong lại chưa chọn tầng, thang máy đứng nguyên tại chỗ.

Tống Minh Mặc kéo khẩu trang xuống, nhíu mày nhìn lướt qua người đàn ông mà Diệp Tô đang bám vào.

Dựa vào tư thế của hai người thì hình như họ biết nhau.

"Anh là bạn trai của cô ấy sao?" Tống Minh Mặc chọn tầng, anh nhìn ánh mắt Diệp Tô với vẻ mặt nghiền ngẫm.

Kỷ Hằng để Diệp Tô đang mềm oặt dựa vào một góc thang máy rồi đi tới trước mặt Tống Minh Mặc.

Vành nón chặn ánh sáng, hơn phân nửa khuôn mặt của anh bị bóng che khuất.

"Đã biết mà vẫn tìm đường chết?" Đôi môi mỏng của Kỷ Hằng khẽ mở, nắm lấy cổ áo Tống Minh Mặc.

"Buông ra." Tống Minh Mặc dùng sức giằng lại cổ áo đang bị Kỷ Hằng nắm, vẻ mặt phớt lờ: "Muộn như vậy cũng không đến đón cô ấy, ông đây có lòng tốt muốn đưa người phụ nữ của anh về, không cảm ơn mà còn gây chuyện với tôi à?"

Anh không muốn đánh nhau, người của công chúng, nếu đánh nhau thì rất nguy hiểm.

"Hừ hừ hừ~" Có người rên rỉ.

Kỷ Hằng và Tống Minh Mặc cùng quay đầu liếc nhìn Diệp Tô một cái.

Cô trượt trên vách thang máy rồi ngồi bệt trên sàn, mái tóc dài tán loạn, hai má đỏ ửng, ánh mắt mông lung nhìn hai người đàn ông đang đứng cùng nhau.

Cô giơ ngón tay trỏ chỉ vào hai người họ: "Ha ha…"

Cười cái gì vậy?

Diệp Tô tháo giày cao gót ra, nhìn đang rất vui vẻ: "Tiểu Kiều Kiều, còn có khổng tước hoa, ha ha ha…"

Cơ mặt của hai người đàn ông đều co giật.

Cái quỷ gì vậy?

Ai là tiểu Kiều Kiều? Còn ai là, khổng tước hoa?

Kỷ Hằng liếc Tống Minh Mặc một cái, khịt mũi khinh thường, anh quay người ngồi xổm xuống, mang chiếc giày cao gót đã bị rơi ra cho Diệp Tô rồi ôm eo cô đỡ lên: "Đứng lên, không cho ngồi dưới đất."

Sau khi đứng lên Diệp Tô sà vào lồng ngực Kỷ Hằng, đầu hơi nghiêng dựa vào ngực anh, chỉ còn lộ ra đôi mắt lén nhìn Tống Minh Mặc.

Tống Minh Mặc nhìn lại, tầm mắt hai người giao nhau.

Diệp Tô lập tức sợ tới mức vùi cả mặt vào ngực Kỷ Hằng, kêu a một tiếng

"Sao vậy?" Kỷ Hằng vén mấy sợi tóc ướt mồ hôi dán trên má cô ra sau tai. Anh thở dài, sao tai lại đỏ đến mức này chứ.

Diệp Tô nắm chặt góc áo Kỷ Hằng: "Khổng tước hư, tiểu Kiều Kiều ngoan, khổng tước làm tôi đau, đau quá."

Kỷ Hằng dời tầm mắt tới cánh tay phải của cô, trên làn da trắng nõn in mấy vệt hồng hồng.

Tống Minh Mặc hơi xấu hổ dời ánh mắt đi.

Vừa rồi anh túm tay Diệp Tô kéo cô từ dưới đất lên rồi đi thẳng tới đây, cánh tay cô vốn nhỏ, lại say quá mức không dễ khống chế, cho nên đúng là không thể nào dịu dàng được.

Cũng may thang máy đã dừng lại, gara ở tầng hầm hiện ra trước mắt.

Tống Minh Mặc bước ra khỏi thang máy. Đến lúc anh ngồi vào xe mình xong mới cảm thấy hơi kỳ lạ, Diệp Tô và người đàn ông kia, sao lại không ra?

Kỷ Hằng kéo Diệp Tô lên lầu một, ra khỏi nhà hàng, bắt một chiếc xe.

Hai người ngồi ở ghế sau, Diệp Tô dựa vào vai Kỷ Hằng ngủ.

Ánh đèn neon bên đường xuyên qua cửa sổ chiếu vào, gương mặt Diệp Tô lúc sáng lúc tối.

Kỷ Hằng thấy cô còn ngủ thì hơi tức giận, nhưng vẫn không nỡ đánh thức cô để nói cho rõ, anh cởi áo khoác của mình ra rồi đắp lên người Diệp Tô.

Anh ở nhà chờ đến lúc trời tối đen, cô gái nào đó nói buổi tối sẽ về nấu cơm cho anh lại không thấy bóng dáng, anh gọi điện thoại, bên kia lại trực tiếp ngắt máy.

Sau đó… trên đầu anh lại bắt đầu có màu xanh.

May là anh có cài định vị trên điện thoại của cô, anh đội nón chạy như điên tới nhà hàng, có cảm giác như đi bắt gian vậy.

Trên đường đi có gọi điện thoại cho cô, đệch, vậy mà điện thoại lại tắt nguồn.

Kỷ Hằng lấy điện thoại trong túi Diệp Tô ra, nhấn hai cái, hẳn là máy bị tắt nguồn do hết pin.

Ô tô chạy qua vạch phân cách, xóc nảy hai cái, Diệp Tô ngồi ở ghế sau đang ngủ không vui mà nói mớ vài tiếng.

"Đừng đụng vào tôi. Tôi, tôi phải về nhà, nấu cơm."

"Tôi chỉ uống một chút thôi, đau đầu quá."

"Kỷ Hằng, Kỷ Hằng, anh mau tới đón tôi, tôi, hình như tôi say rồi."

Cô nói xong lại ngủ thiếp đi.

Kỷ Hằng suy ngẫm lời nói khi say của cô, anh mượn đồ sạc của tài xế để sạc điện thoại cho Diệp Tô rồi bật nguồn, mở WeChat. Trần Dương và Lưu Kiều đều nhắn tin hỏi cô đã về đến nhà chưa.

Kỷ Hằng trả lời thay cô, lại xem lịch sử trò chuyện, anh muốn làm rõ tại sao Diệp Tô lại say đến mức này.

Đô rượu tệ như vậy mà sao lại không biết tự lượng sức mình chứ? Kỷ Hằng nghiêng đầu nhìn Diệp Tô, anh thật muốn phạt cô.

"Tiểu Kiều Kiều~" Diệp Tô nói mớ, cô vươn cổ về phía trước, đôi môi kề sát cổ Kỷ Hằng.

Tài xế vẫn luôn tập trung tinh thần nghe cuộc nói chuyện của hai người bị sốc bởi kiểu xưng hô này, hướng xe bị lệch một chút, anh chàng lật đật nắm chặt tay lái để chỉnh lại.

Kỷ Hằng nắm chặt tay Diệp Tô theo bản năng, anh nhắm mắt, thở phào một hơi.

Được rồi, lại tha thứ thêm lần này.

**

Xe ngừng ở cửa tiểu khu, Kỷ Hằng trả tiền xe, vốn dĩ anh muốn bế Diệp Tô về, nhưng xe dừng lại thì cô tỉnh dậy, dường như đầu óc cũng tỉnh táo không ít, cô đẩy cánh tay anh ra nói muốn tự đi.

Hôm nay trăng rất tròn, có tiếng sột sột soạt soạt ở hàng rào bằng cây xanh, còn có thể nghe được tiếng ti vi vọng ra từ mấy căn hộ ở tầng dưới.

“Kỷ Hằng,” Diệp Tô nghiêng ngả lảo đảo đi ở phía trước: “Cảm ơn anh tới đón tôi.”

Kỷ Hằng khoanh tay đi theo phía sau cô, khoảng cách rất vi diệu, không gần, nhưng nếu cô xảy ra chuyện gì thì anh đều có thể tới ngay lập tức.

"Anh không đến, đón tôi, tôi sẽ, ừm, sẽ…"

"Sẽ thế nào?" Kỷ Hằng nhớ tới người đàn ông đội nón lưỡi trai và đeo khẩu trang, trong lòng anh lại nổi lên một trận lửa.

Cô say thành như vậy thì tim sẽ đập nhanh hơn, tuy không phải động tâm, nhưng chỉ cần cô ở gần người đàn ông khác thì trên đầu anh cũng sẽ có ánh sáng xanh.

Nhất định là ông trời đã phái người phụ nữ này xuống để tra tấn anh.

"Ây da!" Diệp Tô đột nhiên lắc lư, Kỷ Hằng vội xông về phía trước nắm lấy cánh tay cô, kéo người gần như sắp ngã đứng lên.

“Hừ!” Diệp Tô đứng thẳng người, vô cùng chán ghét hất giày cao gót trên chân xuống: “Ngay cả mày cũng bắt nạt tao, chân đau chết mất, chân này cũng đau chết mất.”

Cô để chân trần chuẩn bị đi về phía trước lại bị Kỷ Hằng túm cánh tay kéo lại.

Kỷ Hằng cầm giày cô lên: “Tự mình xách đi.”

“Làm gì,” Diệp Tô nhận giày rồi xách trong tay: “A!”

Nhoáng một cái Kỷ Hằng đã khiêng cô trên vai.

“Thả tôi xuống, ô ô… Tôi sợ độ cao.”

Ở tầng 23 lâu như vậy sao không thấy em sợ độ cao, Kỷ Hằng khịt mũi, bốp một cái, anh đánh vào mông cô.

"A a a! Kỷ Hằng, anh dám đánh tôi! Tôi sẽ đuổi anh đi!"

Bốp! Lại thêm một cái đánh.

Kỷ Hằng khiêng cô gái đang giương nanh múa vuốt trên vai vào thang máy, sau khi đánh người thì buồn bực trong lòng vơi đi không ít, thậm chí trên mặt còn xuất hiện nét cười.

Về đến nhà, Kỷ Hằng ném người đang uất ức vì bị đánh vào mông lên trên giường.

“Người xấu, anh, người xấu!” Cô giấu mông rồi co người lại, chu cái miệng nhỏ lên.

“Ngoại trừ người xấu thì anh còn là ai?” Kỷ Hằng xoa eo, đứng trước giường hỏi cô.

Diệp Tô say rượu bị hỏi vấn đề này thì không trả lời được, cô nhìn người đàn ông vừa đẹp vừa quen thuộc trước mắt, nói với ngón tay: “Anh là, anh là, anh là… Tiểu”

“Không được nói cái gì mà tiểu… Kiều Kiều.”

Hai chữ 'Kiều Kiều' được Kỷ Hằng rít qua kẽ răng.

Diệp Tô đặt tay lên giường bên hông mình: “Tôi không biết!”

Quên đi, Kỷ Hằng lau trán, bây giờ nói lý lẽ với cô cũng vô dụng.

“Người toàn mùi rượu, dậy, anh tắm cho em.”

Lời này Diệp Tô nghe hiểu, cô ôm chặt ngực, lắc đầu: “Không muốn không muốn, không thể, cho người khác nhìn.”

Anh là người khác hả? Kỷ Hằng xoa eo đi tới hai bước, say mà cũng bảo vệ kín mít như vậy, cả người cô từ trên xuống dưới có chỗ nào mà anh không thấy qua? Anh có thể chỉ ra được trên người cô chỗ nào có nốt ruồi, chỗ nào sợ nhột nhất! Đệch!

Kỷ Hằng tức giận nhìn lướt qua cô gái trên giường, thật đau đầu.



“Đi vào, tự mình tắm, tắm sạch hay không sạch cũng đừng gọi tôi, mặc kệ em."

Kỷ Hằng soạn quần áo cho Diệp Tô, rồi nhét tất cả vào phòng vệ sinh, đóng sầm cửa lại.

Qua một lát bên trong liền truyền ra tiếng nước chảy.

Kỷ Hằng ngồi ở trên giường, tự ép mình lướt điện thoại.

Nửa giờ sau, tiếng nước trong phòng vệ sinh ngừng, thêm nửa giờ nữa, bên trong không hề có một chút động tĩnh nào.

Kỷ Hằng nhẩm tính thời gian Diệp Tô đi vào đó.

Sao lại còn không ra?

Có xảy ra chuyện gì hay không?

Kỷ Hằng ấn điện thoại, thật bực bội.

Anh nói cô không gọi thì cô liền không gọi, sao bây giờ người phụ nữ này lại nghe lời như vậy?

Lại đợi mười phút, vẫn vô cùng an tĩnh.

Chậc. Kỷ Hằng không chờ được, anh xoay người xuống giường mang dép lê rồi đi đến cửa phòng vệ sinh.

Anh gõ gõ cửa, hắng giọng: “Diệp Tô?”

Không có tiếng trả lời.

“Diệp Tô? Diệp Tô?” Kỷ Hằng gõ cửa mạnh hơn.

Vẫn không có tiếng trả lời.

Kỷ Hằng rùng mình, vội vàng mở cửa toilet ra.

May là cô không khóa trái cửa.

Bên trong hơi nước vẫn còn mờ mịt, hơi nóng xộc vào người.

Kỷ Hằng nhìn nhìn vào bên trong, đáy mắt bỗng chốc trầm xuống.

Diệp Tô ngủ rồi.

Cô ngồi trên nắp bồn cầu, đầu gục về phía trước.

Trên người…

Trên người chỉ mặc một tay áo ngủ, tay áo bên kia rũ xuống. Trước ngực, bị tóc cô rũ xuống che lại, thật ra cũng không che được bao nhiêu, nhìn thấy rất rõ.

Ngực cô phập phồng theo hơi thở.

Phía dưới là một cái quần đùi nho nhỏ.

Kỷ Hằng hít sâu một hơi, bình ổn khí huyết đang dâng trào trong nội tâm.

Anh đi tới phía trước, lấy một chiếc khăn tắm bao quanh người vẫn còn đầy nước kia.

“Dậy, lên giường ngủ.” Cánh tay ôm cô hơn run, giọng nói cũng run run.

“Ừm?” Diệp Tô tỉnh, vừa mở mắt đã thấy mặt Kỷ Hằng, cô cười, dịu dàng gọi một tiếng: “Phu quân?”

Như là có thứ gì đè nén, bị tiếng gọi 'phu quân' ngây thơ sau khi tỉnh dậy cạy ra.

Kỷ Hằng ném người lên giường.

"Úi!" Cô hét lên một tiếng, khăn tắm trên người bị mở ra.

Ánh trăng tối nay thật đẹp.

Hai tay Kỷ Hằng chống bên cạnh người cô, hơi thở dồn dập.

"Anh là ai?"

Diệp Tô lắc đầu ngoày nguậy trên gối, không biết đêm nay là năm nào.

Ánh mắt cô trong trẻo như trẻ con, nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh là… Thiếu gia nha."

Kỷ Hằng ngây người.

Không biết thế nào mà cô lại khóc ồ ồ lên: "Thiếu gia, thiếp nhận chữ rất chậm sao, chàng đừng phạt thiếp được không?"

"Thiếp đã mười bốn tuổi rồi, chắc chắn là kém hơn những đứa trẻ mới vỡ lòng, chàng hung dữ với thiếp, thiếp sợ quá ~"

"Chép hai mươi lần, tay thiếp run lên hết rồi, cả đêm đều không ngủ được."

Kỷ Hằng lau nước mắt cho cô, lúc đó anh chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ ngày hôm sau cô thật sự ôm 20 bản 《Thiên Tự Văn》 nhút nhát sợ sệt chạy tới thư phòng đưa cho anh, chỉ bởi vì không muốn anh lại nói cô ngốc.

Diệp Tô khóc một hồi rồi đột nhiên dừng lại.

“Lão gia, lần này chừng nào lão gia về?”

“Lão gia, người đừng đến phòng nàng ta được không, A Tô không bao giờ kêu đau, A Tô tùy người muốn làm gì thì làm.”

“Lão gia, thiếp muốn sinh con cho người, rất muốn, rất muốn.”

Lòng Kỷ Hằng bị giày vò, anh hôn trán cô.

“Chúng ta sẽ có con.”

“Ngủ đi, say rồi ngủ một giấc thật ngon.” Anh sắp không kiềm chế được khi tay dừng trên bụng nhỏ mềm mại của cô.

“Đừng.” Diệp Tô đột nhiên đè tay anh lại, đôi mắt ngập nước long lanh nhìn anh.

“Phu quân không cần A Tô sao?”

“Anh…” Anh không muốn nhân lúc em không tỉnh táo lại muốn em.

Diệp Tô vòng lấy cổ Kỷ Hằng: “Thiếu gia, thiếp nói cho chàng một bí mật được không?”

“Bí mật gì?” Kỷ Hằng hỏi. Hiện tại hẳn là, Diệp Tô mười bốn tuổi rồi.

Ánh mắt Diệp Tô hơi ngượng ngùng, cắn cắn môi dưới, ghé vào bên tai anh nói nhỏ: “Thiếu gia, Diệp Tô rất thích chàng nha ~”

“Sao Diệp Tô lại gả cho một phu quân tốt như vậy chứ? Diệp Tô chỉ là một nha đầu được mua về, thiếu gia là… Thiếu gia là… Mặt trời.”

Tay Diệp Tô lần theo ngực anh, trúc trắc, non nớt.

“Thiếu gia, không, phu quân, phu quân không thích A Tô sao?”

“Thích.” Anh thấp giọng, lần đầu tiên, nói ra miệng.

Diệp Tô cười giống như một đứa trẻ, có lẽ hiện tại vốn dĩ chính là một đứa trẻ, sau khi cười một lúc lại đột nhiên chu miệng lên: “Thì ra phu quân cũng thích A Tô, vậy phu quân, vì sao, vì sao còn không làm A Tô… Xấu hổ xấu hổ?”

“Làm.”

Anh khóa môi cô.

Đau đớn trong nháy mắt kích thích khiến người ta tạm thời tỉnh táo.

Diệp Tô mơ màng phát hiện chân mình đang trong lòng bàn tay ai đó.

Đau quá.

Diệp Tô cảm thấy trên thế giới này nhất định không có người phụ nữ nào đen đủi hơn cô. Khi mười bốn tuổi đau một lần, lúc mười chín tuổi, lại đau một lần nữa.

Khó chịu, muốn khóc.

Căng đến khó chịu, đau đến muốn khóc.

Bình luận

Truyện đang đọc