ĐẤU PHÁ HẬU CUNG

Minh Uyên cười nhìn nàng phản kích, không thể phủ nhận, nàng đang cố dùng kỹ xảo lấy lòng hắn, lớn mật hôn dọc một đường từ ngực hắn xuống, chậm rãi đi tới bụng.

Nàng đột nhiên giảo hoạt nở nụ cười: “Tần thiếp còn nhớ cái này.”

Tiếp đó nụ hôn liền đi xuống rốn, đầu lưỡi nhẹ nhàng tuần du, học động tác trước đó của hắn trêu chọc hắn, dẫn đến từng đợt tê dại, khiến thân thể hắn run khẽ.

Hiển nhiên, Lục Khê cũng nhận thấy biến hóa của hắn, nàng hài lòng nở nụ cười, thêm càn rỡ đặt tay lên phần nổi cộm, học cách thức hắn bắt nạt hai con thỏ nhỏ của mình mà xoa nắn.

Bởi vì tò mò, cũng vì chưa thuần thục, Lục Khê không dám dùng lực quá mạnh, lòng bàn tay cảm nhận được sự ấm áp, toàn thân nàng khẽ run rẩy, nhớ tới cảm thụ phong phú nó mang lại, bụng dưới hơi ê ẩm, nơi giữa hai chân chân cũng ướt át.

Minh Uyên không để nàng đùa với lửa một mình, thừa dịp nàng đang khiêu chiến với vật nam tính dưới bụng, đưa tay nắm lấy ngực nàng, không ngừng đùa giỡn.

Lục Khê khẽ thở dốc, nhưng vẫn không buông tha cho nơi nhạy cảm kia, đầu ngón tay linh hoạt bao phủ lấy phân thân đang dâng trào.

Lúc vật nóng bỏng, cứng rắn hoàn toàn lộ ra trước mặt, Lục Khê cố nén e lệ, lớn mật cầm lấy nó, thỏa mãn nghe thấy tiếng gầm nhẹ của người đối diện, thứ trong tay càng thêm sưng to.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại bắt đầu xoa nắn vật nam tính, ngón tay đùa bỡn nơi mẫn cảm. Minh Uyên cũng không cam nguyện yếu thế, bàn tay đưa từ đầu gối Lục Khê đi lên, dừng lại bên đùi non mẫn cảm.

Lục Khê ngạc nhiên nhìn vật trong tay đang rung động, hơn nữa còn vô cùng nóng bỏng, nàng dùng phương thức như đang vuốt ve một đóa hoa hồng nhẹ nhàng hoạt động bàn tay nhỏ bé, ngón tay xoay tròn quanh đầu vật nam tính.

Trán Minh Uyên nổi gây xanh, Lục Khê khẽ cười, hạ xuống một nụ hôn trấn an. Đương nhiên vẫn không có ý định buông tha cho ‘món đồ chơi’ nàng vừa phát hiện được. Cho tới khi Minh Uyên lột hết quần áo trên người nàng xuống, đưa tay trêu chọc cánh hoa ướt át.

Động tác trên tay Lục Khê hơi chậm lại, chân nàng mềm nhũn, chỉ có thể bám chặt vào đùi hắn.

Minh Uyên đưa tay đỡ nàng, cười khẽ hai tiếng. Tiếng cười kia kích thích lòng háo thắng của nàng, hai tay nắm chặt thứ cứng rắng của hắn, quật cường nói: “Tần thiếp sẽ không chịu thua.”

Tiếp đó, nàng cúi người xuống hôn lên nó, cảm xúc mềm mại khiến hắn bị bao phủ trong dục vọng, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến hắn điên cuồng.

Hắn bắt đầu hoài nghi đây là đang hưởng thụ hay một loại hành hạ.

Lục Khê có chút chần chờ, rồi lại kiên định hé mở đôi môi nhỏ, ngậm lấy phần nam tính.

Trong trò chơi này nàng đã bỏ ra rất nhiều, vì vậy nàng phải lấy được nhiều hơn.

Nếu như mới vào cung có lẽ nàng sẽ không cách nào làm đến bước này, nhưng hôm nay nàng hạ mình làm cho hắn, nguyên nhân vì sao bản thân nàng cũng không rõ.

Minh Uyên thiếu chút nữa thất thủ, nhanh chóng khom người đỡ nàng dậy: “Đủ rồi.”

Nàng đang đùa với lửa, hắn không thể nhẫn nại thêm được.

Hắn ôm nàng lên, tách hai chân ra ngồi xuống, khẽ cắn ngực nàng như đang trừng phạt, vừa vuốt ve, ngón tay vừa thăm dò hoa huy*t ướt át, đầu tiên là một, tiếp đến là hai ngón tay khẽ miết lên vách tường hoa, khiến Lục Khê không cách nào chịu nổi.

Minh Uyên ngẩng đầu cười nhìn nàng, nàng không nhịn được khẽ vặn eo thon, bộ ngực sáng bóng nhẹ nhàng đung đưa, hai tay nhỏ bé nắm chặt tay hắn, muốn được khiêu khích nhiều hơn.

Lục kê bị dày vò khó chịu, người làm việc xấu còn dùng vẻ mặt vô tội hỏi nàng: “Không thích hay chưa thoải mái?”

Hắn ung dung trêu cợt, nam tính giữa hai chân đã sớm ngẩng cao, vừa nóng vừa đau, nhưng hắn vẫn không hành dộng, chỉ chậm rãi ma sát, như một loại tra tấn ngọt ngào.

Lục Khê khóc nấc, cảm giác trống rỗng càng lúc càng lớn, hoa lộ lan tràn, nhiễm ướt tay hắn cũng nhỏ đầy trên mặt đất.

“Đầu hàng chưa?” Minh Uyên nhẫn nại thì thầm bên tai nàng.

Lục Khê cắn môi, động tác trên tay hắn thêm lực khiến nàng mất khống chế, gần như là hét lên: “Đầu hàng…”

Minh Uyên không chần chừ nữa, tách hai chân nàng ra, ôm eo nàng chậm rãi hạ xuống, hoàn toàn đoạt lấy nàng.

Cảm giác phong phú khiên hai người đều phải thở dốc. Động tác của Minh Uyên nhanh hơn, từng phát từng phát hung hăng ra vào cơ thể nàng, âm thanh dâm mĩ khiến Lục Khê xấu hổ đến mức ngón chân phải co lại.

Lực đạo mạnh lẽ làm Lục Khê phải dựa vào gần hắn, nam tính dương cương cùng hoa huy*t mềm mại nặng nề ma sát, hoa lộ nhiễm ướt lửa nóng, chảy xuống dọc theo chân hai người.

Minh Uyên ôm Lục Khê phóng thích chính mình. Còn nàng chỉ có thể vô lực bấu víu lấy hắn, cố gắng chống đỡ.

Minh Uyên vẫn không rời khỏi, cứ như vậy ôm nàng đến phòng tắm, khoảng cách ngắn ngủi lại vì sự ma sát giữa hai chân khiến hắn không thể nhẫn nại, càng thêm vùi sâu vào hoa tâm, lửa nóng lần nữa ngẩng đầu.

Lục Khê thở hổn hển, thẹn đến mức muốn chui xuống đất, nghĩ đến việc lát nữa đám người Bích Chân tiến vào thu dọn thấy dấu vết đầy trên mặt đất, mặt nàng liền đỏ bừng.

Thấy bình phong đã được dựng lên, Minh Uyên ôm nàng hỏi nhỏ: “Nàng đã định tắm rửa sao?”

Lục Khê nhắm hai mắt gật đầu, không dám nhìn hắn.

Dáng vẻ xấu hổ của nàng khiến Minh Uyên buồn cười, ôm người trong ngực đi ra sau bình phong, rồi cùng nàng nhảy xuống dòng nước ấm áp.

Lục Khê nhanh chóng mở mắt ra, hốt hoảng ôm lấy cổ hắn: “Hoàng thượng?”

Minh Uyên mỉm cười hôn lên gò má nàng: “Nàng đã ướt đẫm, trẫm đành phải tắm cùng nàng vậy.”

Hắn không vội, vật chôn trong cơ thể lại thêm dâng trào, từ phía sau ôm lấy nàng, giữ một con thỏ nhỏ, thong thả ma sát.

Tay kia xuyên qua làn nước chạm đến hoa huy*t, tìm được viên trân châu, khẽ xoa nắn, sau đó nam tính bắt đầu chậm rãi ra vào.

Lục Khê gần như phát điên.

Ba chỗ mẫn cảm trong cơ thể đều bị hắn giữ lấy, dĩ nhiên nàng không chịu nổi, chỉ có thể phối hợp với tiết tấu của hắn, khẽ đung đưa thân thể, kết hợp cùng hắn.

Dòng nước ấm áp theo động tác của hắn thi nhau tràn vào hoa huy*t, cảm giác căng chướng khiến nàng không nhịn được khẽ rên rỉ, thanh âm mất hồn khiến thân thể Minh Uyên càng thêm run rẩy.

Hắn đè nàng vào cạnh thùng, bộ ngực nhạy cảnh bị vách gỗ thô ráp ma sát, tốc độ của hắn lại càng lúc càng nhanh.

Rõ ràng là bị thiêu đốt đến điên cuồng nhưng lại không cách nào phóng túng, nhiệt độ càng lúc càng tăng, từ chỗ kết hợp truyền đến tứ chi bách hài._ddlequydon_Fuly

Cuối cùng, thân thể Lục Khê run rên, hoa huyết bắt đầu co rút nhanh, từng chút tùng chút cắn lấy phần nam tính, mang đến vô hạn khoái cảm.

Minh Uyên vừa hưởng thụ cảm giác lúc này, vừa cắn răng đâm mạnh vào, khiến Lục Khê bật khóc nức nở, không ngừng cầu xin “đừng mà”, nhưng thân thể của nàng vẫn phối hợp đong đưa cùng hắn, đây là sự cử động theo bản năng.

Một dòng nhiệt lưu rót vào trong cơ thể, Lục Khê yếu ớt nằm trong ngực Minh Uyên, mệt mỏi không thể nhúc nhích.

Minh Uyên hôn lên môi nàng, ôm người trong ngực bước ra khỏi thùng gỗ, cầm lấy chiếc khăn lông trên bình phong trùm nàng lại, như ôm lấy một đứa trẻ bước đến bên giường._ddiieendanlequydon

“Mệt không?”

Lục Khê vô lực trừng mắt nhìn hắn: “Thiếp mệt sắp chết rồi…”

Ánh mắt Minh Uyên tối lại, cắn lấy vành tai nàng, dẫn đến một tiếng kêu sợ hãi: “Không cho nàng nhắc đến chữ này.”

Lục Khê chợt trầm mặc, bị cảm giác thân mật cùng sủng ái làm ngây ngốc, dù chỉ là nói hắn cũng không muốn nàng nhắc tới chữ chết.

Lông mi của nàng khẽ run, không dám nhìn hắn chỉ có thể cúi đầu hỏi: “Hoàng thượng có trách tần thiếp không bảo vệ được con….”

Minh Uyên ngồi bên cạnh nàng, nhẹ nhàng dùng khăn lông lau chùi thân thể nàng, giống như đang chăm sóc cho bảo vật trân quý nhất, cẩn trọng tỉ mỉ, không hề qua loa. Lục Khê không tự nhiên co chân lên, ôm lấy chính mình, không muốn bày ra những nơi xấu hổ trước mặt hắn.

Cuối cùng, Minh Uyên nằm xuống bên cạnh nàng, ôm lấy nàng, hạ xuống một nụ hôn: “Trẫm tiếc nuối, nhưng không trách nàng. Đừng nghĩ nhiều nữa, về sau chúng ta sẽ lại có con.”

Lục Khê im lặng gật đầu, lại nghe hắn nói tiếp: “Nàng bình yên vô sự ở lại cạnh trẫm, trẫm đã rất cảm ơn ông trời rồi. Đừng nghĩ tới chuyện quá khứ nữa, mỗi ngày phải sống tốt, trẫm mới có thể an tâm nhìn nàng sinh một đàn con gái cho trẫm.”

Mắt nàng khẽ chớp, có chút luống cuống, lúc ngẩng đầu trong ánh mắt chứa đầy cảnh động, rõ ràng rất vui vẻ, nhưng vẫn phụng phịu nói: “Hoàng thượng xem thiếp là heo sao, con mà sinh một đàn…”

Minh Uyên cúi dầu cười, sự vui vẻ thông qua lồng ngực run rẩy truyền dến người nàng, mang theo cảm giác ôn nhu mê hoặc.

“Vậy sau này không được than mệt, bởi vì trẫm đang nỗ lực giúp con trẫm.” Hắn kéo mền che thân thể hai người lại, ôm nàng kề sát người mình.

Lục Khê hoảng hốt, tưởng hắn còn muốn tiếp tục, nhanh chóng ôm chặt lấy người cầu xin: “Tần thiếp mệt mỏi, kính xin hoàng thượng khắc chế một chút….”

Minh Uyên nở nụ cười vô tội: “Trẫm chỉ muốn ôm ái phi chợp mắt thôi, ái phi nghĩ trẫm định làm gì?”

Lục Khê im lặng, ngoại trừ giả bộ vô tội hắn còn chiêu gì khác không?

Nhưng Minh Uyên đã ngắm mắt ngủ, khuôn mặt mệt mỏi cho nàng biết hắn lại bận rộn công vụ không được ngủ trưa, vất vả giải quyết xong mới dành ra nửa buổi chiều đến Nhạc Thanh điện nghỉ ngơi.

Thật đúng là một người háo sắc, đã mệt đến mức này còn muốn cùng nàng triền miên!

Lục Khê đang oán hận, chợt kinh hoảng phát hiện, tâm tình lúc này của mình thật không đúng, sao nàng lại lo lắng cho thân thể hắn chứ?

Đầu óc trống trơn, thật lâu sau, nàng mới vươn tay ra khẽ vuốt lên mi tâm mỏi mệt, ôm eo hắn nhắm mắt chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Đã nghĩ không ra thì không cần phải nghĩ nữa.

Nàng chỉ là một sủng phi, một sủng phi như đang mê đắm hoàng thượng mà thôi.

Chỉ là “như” mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc