ĐẤU PHÁ THƯƠNG KHUNG

Vỗ nhẹ nhẹ đầu Huân Nhi, Tiêu Viêm chậm rãi xoay đầu lại, vẻ âm trầm trên khuôn mặt nhanh chóng biến mất. Ánh mắt nhàn nhạt nhìn Phó Ngao phía đối diện, nhẹ giọng nói: "Bắt đầu đi?".

"Hắc, có can đảm …"

Phó Ngao kêu một tiếng kinh ngạc, không ngờ Tiêu Viêm thực sự dám đứng ra ứng chiến, chợt cười hắc hắc nói: "Hảo, hôm nay ngươi hãy cho ta nhìn xem bản lĩnh của ngươi. Hiện tại bên trong Nội Viện đang huyên náo, truyền tụng về thủ lĩnh của tân sinh, đến tột cùng là có cái loại mạnh mẽ như trong lời đồn hay không."

Nhìn đại chiến giữa sân sắp triển khai, đệ tử vây xem ở chung quanh liền vội vàng lui về phía sau một bước. Đối với lời đồn về Tiêu Viêm, bọn họ cũng nghe được không ít, hiện giờ lại có thể tận mắt chứng kiến, bọn họ tự nhiên là rất vui.

" Không biết tên Tiêu Viêm kia có thể cùng Phó Ngao đấu một trận không, nếu như không mà nói, chỉ sợ thể diện lần này sẽ mất sạch a."

"Hắc hắc, nghe nói Phó Ngao kia tại tháng trước đã tiến vào cấp bậc tam tinh đấu linh rồi, Tiêu Viêm này tuy rằng có thể đánh bại La Hầu, nhưng muốn cùng hắn đối chiến, thì thật sự vẫn là rất gian nguy a."

"Nếu là bất cẩn để bị thua bởi Phó Ngao, cái này không chỉ là mất mặt, mà còn đến cả nữ nhân của mình cũng sẽ không giữ được… Vậy chuyện càng thêm vui a."

Tiêu Viêm không để ý đến những lời nói khe khẽ xung quanh. Chậm rãi bước về phía trước một bước, hai tay nhanh chóng kết xuất một số thủ ấn kỳ dị, cùng với kết động thủ ấn, bên trong khí xoáy tụ trong cơ thể, một luồng hỏa diễm màu xanh đột nhiên vọt ra, cuối cùng cấp tốc vận chuyển theo một đạo lộ tuyến có chút kì dị.

khi ngọn lửa màu xanh vận chuyển hoàn thành một vòng lộ tuyến kì dị, thì lửa xanh không khỏi có chút sôi trào lên, một cỗ năng lượng cuồng bạo từ đó tán phát ra, cuối cùng xâm nhập mọi chỗ bên trong cơ thể Tiêu Viêm.

"Thiên Hỏa Tam Huyền Biến: Thanh Liên Biến!"

"Ầm! "

Thủ ấn bỗng cứng đờ, ngọn lửa màu xanh mạnh mẽ từ trong cơ thể Tiêu Viêm cuồng bạo trào ra, đem thân thể bao bọc thành một hỏa nhân màu xanh.

Ngọn lửa chỉ bốc lên trong khoảnh khắc thời gian, liền nhanh chóng rút về bên trong cơ thể Tiêu Viêm. Mà theo ngọn lửa trở về bên trong cơ thể, mọi người nhận thấy được khí tức của Tiêu Viêm đang liên tiếp tăng lên, thậm chí sắp đạt tới trình độ Đấu Linh cường giả!

"Hóa ra chỉ là cường hành tăng lên thực lực, trách không được có thể đánh bại La Hầu, bất quá loại biện pháp này chung quy vẫn chỉ là tiểu thừa, không kéo dài được lâu, ngược lại còn tạo thành thương tổn rất lớn cho thân thể, đây chính là con bài chưa lật của ngươi sao?" Thấy khí tức Tiêu Viêm đột nhiên càng thêm mạnh mẽ, đầu tiên Phó Ngao thoáng có chút giật mình, chợt lạnh nhạt nói.

Đối với việc Phó Ngao cười lạnh châm chọc, Tiêu Viêm vẫn không nói một lời, bàn tay nắm trên chuôi Huyền Trọng Xích, nghiêng đầu hướng Ngô Hạo thản nhiên nói: " Trông chừng bọn Bạch Sơn".

"Yên tâm đi, lũ hỗn tạp đó cứ giao cho ta." Ngô Hạo gật gật đầu, thoáng chần chờ rồi thấp giọng nói: "Ngươi nên cẩn thật một chút, tên Phó Ngao này so với La Hầu mạnh hơn."

"Ân "

Tiêu Viêm khẽ gật đầu, đem tầm mắt chuyển về phía Phó Ngao vẻ mặt đang cười lạnh ở đối diện, bàn chân chậm rãi nhấc lên, sau đó ầm ầm hạ xuống, nhất thời một đạo năng lượng nổ mạnh vang vọng dưới chân, thân thể Tiêu Viêm liền hóa thành một đạo hắc ảnh, trực tiếp hướng về người phía trước bắn thẳng tới.

"Hừ, hôm nay sẽ cho ngươi nhìn kĩ một chút, cái gì mới là Đấu Linh cường giả chân chính! Bàng môn tả đạo, thì cũng chẳng tính là thứ tốt đẹp gì!" Bên trong đồng tử, bóng đen cấp tốc phóng đại, Phó Ngao hừ lạnh một tiếng, bàn tay nắm chặt, lam quang lóe ra, một tay nắm lấy tam xoa kích màu lam dài gần nửa trượng, thoáng lóe lên.

Trong tay nắm chặt tam xoa kích, Phó Ngao hướng bóng đen phía trước trực tiếp đâm mạnh tới, ở chỗ xoa tiêm* lóe ra lam quang u ám, nơi nó đi qua, ngay cả không gian đều mơ hồ nhiễm chút lam sắc quang mang.

*(Xoa tiêm: 3 mũi nhọn của tam xoa kích.)

"Đinh!"

Bóng đen bỗng đứng lại, Hắc thước thật lớn trong tay vung mạnh đến, va chạm cùng một chỗ với tam xoa kích, lập tức vang lên thanh âm của kim thiết giao nhau cùng hoa lửa bắn tung tóe ra.

"Khí lực không nhỏ"

Thân thể khẽ chấn động, cước bộ lui về sau nửa bước, Phó Ngao nhìn về Tiêu Viêm ở phía trước cũng đã lui về sau hơn một bước kinh ngạc cười một tiếng, chợt lần nữa vọt lên. Tam xoa kích trong tay nhuộm đẫm đấu khí màu xanh thẳm, giống như một đầu cá mập hung ác trong biển đang vẫy đuôi, kình khí lạnh lẽo ẩn chứa theo một cỗ hung sát chi khí.

Vẻ mặt căng thẳng nhìn thế công nhanh chóng vọt tới của tam xoa kích, Tiêu Viêm cánh tay khẽ chấn, không chút nào lùi bước, lại huy động trọng xích trực tiếp đón nhận công kích của Phó Ngao.

Bên trong sân, đấu khí màu lam cùng ngọn lửa màu xanh đều tự chiếm cứ một nửa bầu trời, chỗ tiếp xúc giữa hai người không ngừng bốc lên nhàn nhạt bạch sắc vụ khí(sương mù). Giữa vụ khí, hai bóng người quỷ bị như ẩn như hiện tấn công lẫn nhau, tốc độ như vậy, cho dù là người đang vây xem ở chung quanh cũng chỉ nghe được thanh âm của trọng xích và tam xoa kích va chạm nhau cùng với nhìn thấy một ít hoa lửa bắn tung tóe ra.

Trong khi đấu khí hùng hồn va chạm nhau, năng lượng bùng nổ,tạo ra sóng năng lượng không ngừng khuếch tán ra, làm cho người xem ở chung quanh chỉ có thể không ngừng lui về phía sau.

"Không biết Tiêu Viêm có thắng được tên kia không?" Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng người lóe lên bên trong sương trắng nhàn nhạt, ngọc thủ Hổ Gia không nhịn được nắm chặt lại, nói khẽ với Huân Nhi và Ngô Hạo ở bên cạnh.

"Không biết… bây giờ vẫn chưa nhìn ra được gì cả" Ngô Hạo lắc lắc đầu, trầm giọng nói.

"Ầm! "

Ngay khi lời Ngô Hạo vừa dứt, một tiếng nổ lớn làm màng nhĩ chấn động đau rát bỗng từ bên trong bạch vụ truyền ra, chợt hai bóng phân biệt người từ trong bạch vụ bắn ra, hai chân kéo lê trên mặt đất khoảng mười thước mới ngừng lại.

" Hắc hắc, hảo, quả nhiên có chút bổn sự, khó trách kiêu ngạo như thế." Tam xoa kích trong tay chống mạnh xuống đất, Phó Ngao thở hổn hển kịch liệt mấy hơi, cười lạnh nói.

Trọng xích của Tiêu Viêm cắm vào bên trong khe hở sàn nhà, hô hấp có chút dồn dập, khi sử dụng Thiên Hỏa Tam Huyền Biến cường hành tăng lên thực lực, hắn có thể cùng Phó Ngao chiến đấu chính diện ở thế bất bại, thậm chí, tại phương diện lực lượng,còn có thể áp chế được Phó Ngao một chút, bất quá, những điều này bị hạn chế bởi thời hạn quá ngắn. Một khi hiệu quả của Thiên Hỏa Tam Huyền Biến mất đi, đến lúc đó hắn khó có thể tiếp tục tái chiến cùng với Phó Ngao.

Phó Ngao cũng nhìn rõ được nhược điểm của Tiêu Viêm, cười âm hiểm một tiếng, tam xoa kích trong tay bỗng nhiên chấn động một trận, chợt đấu khí màu lam đột nhiên trở nên đại thịnh, mà theo đấu khí trên tam xoa kích trở nên nồng đậm, khuôn mặt của Phó Ngao cũng biến thành xanh thẳm quỷ dị.

Cảm nhận được tam xoa kích trên tay Phó Ngao đang cấp tốc ngưng tụ đấu khí, khuôn mặt Tiêu Viêm hơi đổi, hắn có thể cảm nhận được trình độ mạnh mẽ một kích này của Phó Ngao.

" Một chiêu giải quyết đi!"

Tam xoa kích trong tay mạnh mẽ xoay tròn, chợt mũi nhọn chĩa thẳng về phía Tiêu Viêm, Phó Ngao nhếch miệng cười, bàn chân đạp mạnh lên mặt đất, thân thể hóa thành một đạo lam quang bắn tới, mà theo thân hình bắn tới, phía trên tam xoa kích, đấu khí màu lam cấp tốc quay cuồng, tới cuối cùng, vậy mà mơ hồ hình thành một con cá mập năng lượng hoàn toàn là do đấu khí ngưng tụ thành.

Cá mập năng lượng màu lam phình to lên, răng nanh sắc bén bóng loáng dưới phản xạ của đấu khí màu lam làm nổi lên hàn quang lạnh lẽo, làm cho người ta không chút nghi ngờ rằng nếu như bị cái này cắn trúng mà nói, chắc chắn sẽ là vết thương trí mạng.

Đấu khí ngưng vật, đây chính là dấu hiệu của Đấu Linh cường giả, cũng giống như đấu khí sa y của Đấu sư, đấu khí khải giáp của Đại Đấu sư, độc quyền thuộc về Đấu Linh cùng với cấp bậc cường giả cao hơn, lực sát thương của loại đấu khí ngưng vật này, nếu phối hợp sử dụng với đấu kỹ mà nói, không thể nghi ngờ là sẽ sinh ra hiệu quả nghiền nát bẻ gãy mọi thứ.

Cá mập đấu khí dài cỡ một trượng hướng phía Tiêu Viêm bắn tới, ánh mắt nhìn xuyên qua cá mập đấu khí hơi có chút trong suốt, còn có thể thấy tam xoa kích sắc bén vô cùng kia được giấu ở trong bụng của nó.

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm con cá mập kia ở trong đồng tử đang cấp tốc phóng đại, tinh phong(gió tanh) đánh tới trước mặt làm cho vẻ mặt Tiêu Viêm càng thêm ngưng trọng, cánh tay hơi hơi chấn động, ngọn lửa màu xanh đang theo kinh mạch trào ra, cuối cùng đem toàn bộ hắc xích đều bao phủ ở trong đó. Hoàn thành một cử động này, song chưởng Tiêu Viêm nắm chặt chuôi hắc xích, chậm rãi ngẩng đầu, trong cơ thể đấu khí lúc này dường như là vận chuyển tới cực hạn!.

"Phá!"

Con mắt đột nhiên co rút lại, tiếng quát đinh tai nhức óc từ trong yết hầu Tiêu Viêm hét to lên, chợt trọng xích bị bao phủ bởi ngọn lửa màu xanh đột nhiên giống như bổ đôi quả núi bình thường, chăm chỉ bổ xuống!

Theo trọng xích đánh xuống, chỉ thấy không gian chung quanh lúc này trở nên có chút vặn vẹo, nhiệt độ tăng lên rất cao, đem nước đọng trên mặt đất chung quanh bốc hơi hết!

Dưới sự chăm chú của mọi người ở chung quanh, trọng xích bị bao phủ bởi ngọn lửa màu xanh cùng với cá mập đấu khí kia trực tiếp va chạm nhau thật mạnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Ầm!"

Hai người tiếp xúc, tiếng nổ mạnh nặng nề vang lên trong khoảng khắc, từ điểm tiếp xúc hơi nước vọt ra đầy trời phát ra thanh âm tê tê, một cỗ sóng nước trộn lẫn bên trong một ít ngọn lửa màu xanh dao động hình thành trạng thái gợn sóng khuếch tán ra bốn phương tám hướng, ven đường nó đi qua, những tạp vật trên mặt đất đều bị cuốn đi hầu như không còn gì.

Bên trong đám hơi nước, Phó Ngao sắc mặt thoáng có chút khó coi nhìn tam xoa kích bị trọng xích bám chặt. Trên mặt bốc lên ngọn lửa màu xanh, không chỉ chưa bị năng lượng thủy sa dập tắt, mà ngược lại tại khoảnh khắc tiếp xúc, đem năng lượng thủy sa do đấu khí ngưng tụ thành trong nháy mắt lập tức bốc hơi lên làm hơi nước đầy trời, tình huống xảy ra đột ngột như vậy, thực sự Phó Ngao cũng chưa từng nghĩ tới.

Song chưởng ước đẫm mồ hôi đang gắt gao nắm chặt tam xoa kích, cánh tay Phó Ngao run run, cỗ lực lượng mạnh mẽ từ trên trọng xích truyền tới kia làm cho tim hắn đập nhanh hơn đôi chút.

Khuôn mặt Tiêu Viêm cũng đã ửng đỏ lên, đó là biểu hiện của việc thi triển lực lượng đến cực hạn, ánh mắt nhìn chằm chằm Phó Ngao đang cách nhau khoảng hai thước, khóe miệng bỗng nổi lên một nụ cười lạnh.

Yết hầu hơi hơi động, thanh âm kỳ dị không ngừng ở trong miệng Tiêu Viêm vang lên, mà cùng với thanh âm kia nổi lên, miệng Tiêu Viêm cũng có chút phồng lên, một lát sau, đầu ngưỡng cao, miệng đang ngậm chặt cũng mạnh mẽ mở to ra.

"Rống! "

Theo miệng Tiêu Viêm mở ra, giống như sư tử hống tạo ra sóng âm lôi đình, chậm rãi vọt ra, làm cho màng nhĩ của những người đang vây xem ở chung quanh đau nhứt vội vàng liều chết che lỗ tai lại.

Những người vây xem còn cảm thấy màng tai bị chấn cho đau đớn, vậy Phó Ngao cách Tiêu Viêm không đến hai thước, thì lại càng chịu tổn thương lớn nhất rồi!

Tại lúc sóng âm còn chưa phát ra, mặc dù Phó Ngao cảm giác được nguy hiểm, nhưng lại vẫn chưa lập tức lùi bước, bởi vậy, khi Tiêu Viêm dùng "Sư Hổ Toái Kim Ngâm" thì bị hắn hấp thu trọn vẹn.

Song chưởng đang mãnh liệt run rẩy, ở dưới một tiếng hống giống như sấm sét giữa trời quang này của Tiêu Viêm, chỗ hai lỗ tai của Phó Ngao, thẩm thấu ra một tia máu, bên trong đầu cũng giống như có ai nhảy loạn trong đó.

Tại khoảnh khắc Phó Ngao bị "Sư Hổ Toái Kim Ngân" chấn cho thất thần, hai tay Tiêu Viêm mạnh mẽ buông ra trọng xích, thân thể xoay tròn, liền như quỷ mị xuất hiện bên trái Phó Ngao, vẻ mặt lạnh lùng, nắm tay nắm chặt hòa lẫn ngọn lửa màu xanh, đánh mạnh về phía trước, không khí nứt ra mang theo tiếng gió sắc nhọn, trước từng đạo ánh mắt kinh hãi ở chung quanh, bàn tay mạnh mẽ nện lên trên khuôn mặt Phó Ngao.

"Đông"

Quyền thịt đụng nhau, thanh âm trầm thấp vang lên khiến những người vây xem ở chung quanh trong lòng nhảy dựng lên, quay lại nhìn thấy Phó Ngao giống như diều đứt dây. Thân thể quay cuồng giữa không trung, rồi mới rơi thật mạnh trên mặt đất cách xa mấy thước, không biết sống chết …

khi thân thể Phó Ngao rớt xuống mặt đất, xung quanh một mảnh lặng ngắt không một tiếng động.

Bình luận

Truyện đang đọc