Đả tự: Sided Lovettt
***
Theo tiếng quát lớn, dường như cả đại sảnh đều sửng sốt, một số người không đủ tu vi đều bị tiếng quát đó khiến cho tinh thần hoảng hốt sắc mặt tái nhợt. khi mọi người nhìn theo hướng tiếng nói ấy, chỉ thấy Đại trưởng lão đã vụt thân người như quỉ mị, lao bổ đến Lý Dật.
Lý Dật sớm đã có chuẩn bị cũng cười lạnh một tiếng, Đại trưởng lão lao bổ đến như thế, hắn sớm biết Lý Hàn sớm đã có lòng giết Đại trưởng lão, hôm nay hắn vì Lý Dật mà nổi giận, chính là cơ hội, là cái cớ tốt nhất cho Lý Hàn.
Ba trưởng lão còn lại của Lý Gia đưa mắt nhìn nhau, rồi nhanh chóng vụt người lao đến Lý Dật, dĩ nhiên họ biết rằng, nếu Đại trưởng lão bị Lý Hàn tiện tay giải quyết, vậy thì chi thứ của Lý Gia ít nhất trong mấy chục năm nữa sẽ bị dòng chính đè nén chặt.
Cái lão bất tử này lại thật sự lao đến sao?
Khóe mắt Lý Dật khẽ nhướng lên, cơ thể của Đại trưởng lão đã lao đến, nhưng luồng khí thế mãnh liệt đó đã khiến chân hắn mấy lần cơ hồ muốn mềm nhũn ra. Ba vị trưởng lão lao theo sát đằng sau cũng đằng đằng sát khí dâng trào.
Có điều đúng lúc này, lòng Lý Dật ngược lại còn vô cùng bình tĩnh, hắn đã sớm có sự chuẩn bị đối mặt với Đại trưởng lão của Lý Gia, chỉ có điều hắn không ngờ lại có tình hình như vậy mà thôi.
Đúng lúc này, trong đầu hắn vang lên một âm thanh, giọng nói của Xà Tôn Giả giống như tiếng sấm rền:
- Tiểu tử hỗn đản! Thả lỏng toàn thân, đón nhận đấu khí của Bản tôn! Nếu không được, hôm nay ngươi chết chắc rồi!
Lý Dật toàn thân chấn động, thả lỏng tinh thần, ngay lập tức hắn cảm thấy được một luồng đấu khí từ Vân Hoang Giới chỉ trên tay hắn truyền ra, lan ra khắp người hắn, rồi cùng hòa vào đấu khí của bản thân. Lý Dật hai mắt lóe sáng, một cảm giác sung mãn chưa từng thấy đã trải khắp người hắn, hắn có thể cảm thấy sức mạnh của mình lúc này đã mạnh hơn mấy lần so với lúc đỉnh phong của kiếp trước.
Có sức mạnh như vậy, có đủ khả năng!
Lúc này, Đại trưởng lão khuôn mặt vô cùng dữ tợn đã bổ đến trước mặt Lý Dật, ngọn lửa ở song chưởng của hắn không ngừng bốc lên, một ngọn lửa biến thành một con hỏa xà, gầm rít bổ đến Lý Dật...
- Liệt Hỏa Nhu!
Trường đao trong tay trái Lý Dật chuyển đến tay phải, một luồng đấu khí lạnh buốt truyền ra từ người hắn, dẫn theo thiên địa nguyên khí trong đại sảnh không chịu được phải xao động, cả người Lý Dật dường như được tần lửa lớn hắc sắc bao lấy.
Cảm nhận được đấu khí sôi trào khắp toàn thân, người Lý Dật không lùi mà tiến, như một đạo lưu quang cắt vào trước người của Đại trưởng lão, đấu khí trên trường đao của hắn lúc ẩn lúc hiện, đã đón lấy một chưởng của Đại trưởng lão.
Trong đại sảnh vang lên một tiếng nổ lớn, tất cả mọi thứ trước mắt cơ hồ đang chấn động, nền đất được lát đá xang không biết lúc nào đã có thêm vài vết rạn nứt. Một lốc khí chợt nổi ra, những người có tu vi thấp đã phải thối lui mấy bước, người không đứng vững, trong thất khiếu rỉ ra những dòng máu nhỏ.
Lý Dật và Đại trưởng lão giao phong chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng sau cái nháy mắt ấy, cả đại sảnh đã chìm vào một bầu không khí tĩnh lặng.
Thần sắc của Lý Dật lộ ra sự cổ quái khác lạ, thậm chí còn là đờ đẫn, còn ba vị trưởng lão của Lý Gia chợt lui liền vài bước, sắc mặt thoáng chốc đã trở nên vô cùng u ám.
Mạc Dịch và Long Phi trên chỗ thượng vị đã đứng phắt dậy, lúc này trong ánh mắt họ đã đầy sự kinh ngạc và không thể tin.
Phụt~~
Lý Dật thổ một bụm máu ra, hắn lảo đảo lui về sau vài bước, tay trái chúc xuống một cách quỷ dị, Ở ngực bên phải, y phục đã bị cháy xém một nửa, lộ ra một chưởng ấn đen kịt, sắc mặt hắn tái nhợt. Trường đao trong tay không ngừng run rẩy, trong nháy mắt, lại vô thanh vô tức biến thành từng mảnh vỡ trong tay hắn.
Còn phía trước hắn, Đại trưởng lão vẫn đang trong tư thế vỗ chưởng, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Lý Dật, tay trái của hắn che vào yết hầu của mình, máu tươi đang chảy ra ròng ròng từ khe hở nơi đó.
- Ngươi lại... có thể chặn lại đòn tấn công toàn lực của cường giả Đấu Sư?Sao... sao có thể như vậy được?
Chính trong khoảnh khắc đó, tay trái của Lý Dật dùng Hồi Phong Chưởng hóa giải chưởng của Đại trưởng lão, tuy rằng thất bại, vẫn bị Đại trưởng lão đánh trúng, nhưng đòn hóa giải nhẹ nhàng này, khiến chưởng của Đại trưởng lão không đánh vào vị trí chí mạng của hắn, ngược lại, Lý Dật còn nhân cơ hội dùng đao chém một đường vào cổ họng hắn.
Lý Dật yếu ớt cười, giơ ngón giữa ra trước khuôn mặt kinh ngạc của Đại trưởng lão, giọng nói thấp trầm đến cực điểm, khẽ nói:
- Chẳng qua chỉ là một đấu sư mà thôi...
Chẳng qua chỉ là một đấu sư mà thôi?
Lời nói vừa dứt, lòng Đại trưởng lão chợt dâng trào một cảm giác quỷ dị, tay trái hắn run rẩy chầm chậm thả lỏng cổ họng, cơ hồ đang muốn đi bắt Lý Dật, nhưng chợt một tia máu bắn ra, một chiếc đầu lớn giống như pháo hoa bắn tung tóe lên không trung.
Cái xác không đầu của Đại trưởng lão khẽ giật vài cái, rồi đổ huỵch xuống vũng máu, so với những chiếc đầu đầy cát, cái xác không đầu này, trở nên khác biệt với chúng.
Lý Tiều đang ở trong trạng thái điên cuồng nhìn thấy cảnh tượng này, giống như điên dại lao bổ vào Lý Dật. Cả người hắn treo đầy vũ khí, công pháp đã bị phế, nhưng trong tình huống này, lại vẫn có thể lao đến bên cạnh Lý Dật, một tay túm lấy cẳng chân rồi cắn xuống.
Lý Dật cười lạnh một tiếng, một cước đá văng Lý Tiều lên không trung, nhãn thần sau đó mới chậm rãi nhìn về ba vị trưởng lão còn lại của Lý Gia.
Ba trưởng lão sắc mặt đều lộ ra sự khó tin, nhưng lúc này, họ lại không có chút suy nghĩ động thủ nào.
Đại trưởng lão là thất tinh đấu sư, hơn nữa từ trước đến nay đều đa mưu túc trí, là lãnh tụ trong bốn vị trưởng lão, lúc này nhân vật này lại bị mất mạng trong tay Lý Dật. Ba người họp lại cũng không phải là đối thủ của Lý Hàn, huống hồ lúc này còn có thêm một tên quái vật là Lý Dật.
Tộc nhân chi thứ của Lý Gia sắc mặt chợt biến, nhưng cuối cùng cũng không có ai dám bạo phát, tình cảnh này quá đỗi quỷ dị, không ai có gan dám làm ra những chuyện dư thừa nào.
Sắc mặt của Long Ngạo Thiên hiện ra một nét khủng hoảng đến cực điểm, lúc này cuối cùng hắn đã nhận ra, Lý Dật trước mắt không phải là ai khác, chính là hắc y nhân của ngày hôm đó!
Một cảm giác sợ hãi đến cực điểm tràn ngập tâm trí hắn. Long Ngạo Thiên cơ hồ còn muốn xoay người rời đi, nhưng đôi chân lúc nà dường như mất đi tất cả sức lực, không thể nào nhúc nhích được nửa bước.
- Bốp~~Bốp~~Bốp~~
Trong đại sảnh đang chìm trong sự tĩnh lặng chết người, chợt vang lên một tràng pháo tay nhạt nhẽo. Mạc Dịch ngồi trên thượng tọa nhẹ nhàng vỗ tay, sắc mặt ôn hòa khôn siết, hắn đã che đậy sạch sẽ tia sát ý trong ánh mắt, chỉ cao giọng khen ngợi:
- Quả nhiên là thiếu niên anh hùng, Lý huynh có con như vậy, tương lai Lý Gia chắc chắn sẽ là mạnh nhất trong Vạn Triều Thành. Mạc mỗ có rễ như vậy, cũng là vô cùng hãnh diện! Lý huynh, chúng ta chi bằng thương lượng thời gian, để quyết định xong việc hôn sự này đi. Tiểu nữ có thể gả vào Lý Gia, dĩ nhiên là phúc phận kiếp trước tu được, từ nay hai nhà Lý, Mạc, đã là thông gia rồi. Gia nghiệp Mạc Gia sớm muộn cũng giao vào tay của hiền tế, ta nghĩ Lý huynh sẽ đồng ý chứ.
Dứt lời, Mạc Dịch đã nâng ly rượu trước mặt lên, búng nhẹ về phía Lý Hàn ở xa, sau khi Lý Hàn tiếp ly rượu vào tay, hắn mới nâng ly rượu lên, ngửa mặt uống cạn.
Nhãn thần của Lý Hàn vụt ra một tia cười lạnh, nhàn nhạt nói:
- Không dám, con gái của Mạc Huynh là gia chủ đời sau của Mạc Gia, lẽ nào lại gả vào Lý Gia ta. Mạc huynh vẫn đừng nên miễn cưỡng, cơ nghiệp trăm năm của Mạc Gia không thể bỏ uổng a!
Mạc Dịch cười ha hả, nói:
- Một nữ nhân thì có thể làm chủ một nhà sao? Nói ra chẳng phải là trò cười ư? Huống hồ Dật nhi và Nhu Tâm hai đứa tình cảm tương duyệt, chúng ta làm phụ thân, sao có thể ngăn cản chúng ở bên nhau chứ? Người đâu! Mời đại tiểu thư đến đây, cứ nói Lý Dật thiếu gia đưa sính lễ đến rồi!
Da mặt của Mạc Dịch cũng đáng được gọi là dày không vừa, chưa đầy nửa khắc, đã gọi cả tên “Dật Nhi", hiển nhiên vô cùng thân thiết.
Cách xưng hô này khiến Lý Dật phải cười lạnh, có điều vào lúc mà hắn giết Đại trưởng lão, rất nhiều chuyện đã được định trước, hắn cũng không cần thiết phải đi giải thích thêm làm gì.
Xung quanh lúc này đã hồi tỉnh sau cơn chấn động, chỉ mới đây thôi, Mạc Dịch còn đang cùng bốn vị trưởng lão của Lý Gia cùng ép Lý Gia vào thế bí, nhưng lúc này, Lý Dật bách bộ hoành hành diệt địch. Mất đi Đại trưởng lão, chi thứ của Lý Gia từ nay đã không còn được trọng dụng, dòng chính của Lý Gia lại khép chặt đại quyền của gia tộc. Thái độ của Mạc Dịch ngay lập tức lại có chuyển biến lớn, dường như chuyện vừa rồi như chưa từng xảy ra.
Chuyện này cũng không tạo ra quá nhiều kinh ngạc, Đại Lục Đấu Thần vốn dĩ chính là thế giới kẻ mạnh nuốt chửng kẻ yếu, cường giả vi tôn. Lý Dật có thể giết được một đấu sư, vậy thì thực lực của hắn cho dù chỉ là một đấu giả, nhưng đã không còn người nào dám khinh thường hắn. Mạc Dịch lúc này trừ phi cái đầu bị lợn đá ra, bằng không chắc chắn sẽ giả vờ quên đi tất cả những chuyện vừa rồi. Lúc này tuy rằng Lý Dật thân mang trọng thương, nhưng hắn cũng không muốn thử một chút nào việc mình có thể giết chết Lý Dật ngay tại chỗ hay không.
Dù sao, Lý Hàn cũng tuyệt đối không phải là kẻ bất tài.
Tộc nhân của Long Gia và Mạc Gia đã nhìn Lý Dật với vẻ mặt đầy sự kính nể, còn người của Lý Gia lúc này người nào cũng lộ ra vẻ cổ quái. Lý Dật vốn dĩ xưa nay đều bị cho là sự nhục nhã của Lý Gia lại có thực lực lớn vậy, khiến họ lúc này có thể lộ ra vẻ mặt gì mới hợp chứ?
Ánh mắt quỷ dị của Lý Hàn nhìn về hướng Mạc Dịch nhạt nhẽo chuyển đi, rồi lắc đầu, nói:
- Dật nhi nhà ta không phải Thiếu Gia Chủ của Lý Gia, mấy Đại trưởng lão đều không thừa nhận thân phận của hắn. Nhân vật như vậy, sao có thể xứng với thân phận Đại tiểu thư của Mạc Gia?
Mạc Dịch lắc đầu, mỉm cười nói:
- Không sao, thứ ta quan tâm không phải là thân phận đời sau của Dật nhi, tầm tuổi này mà Dật nhi đã có thành tựu như vậy, chắn chắn sau này sẽ không tầm thường, đến lúc đó Mạc Gia ta có thể hưởng chút bóng mát rồi.
Nói đến đây, nhãn thần thoắt ẩn thoắt hiện của hắn đã liếc xéo sang ba trưởng lão còn lại của Lý Gia.
Ba trưởng lão lúc này mới tỉnh lại sau cơn chấn động, sau chốc lát, Tam trưởng lão mới đi lên trước một bước, khẽ khom người, khúm núm nói:
- Gia chủ đại nhân, Thiếu gia chủ, Lý Gia nếu như có người dám nghi ngờ danh phận của Thiếu Gia chủ, vậy thì sẽ không xong với mấy lão bất tử chúng ta!
Lời này vừa dứt đã khiến Lý Dật không còn lời nào để nói. Mấy lão quỷ này thật sự không biết xấu hổ sao? Cho dù là cây trên bờ tường, sắc mặt cũng không thể chuyển biến nhanh như vậy chứ? Phải biết rằng Đại trưởng lão thi cốt còn chưa lạnh a!
Bên kia, Long Phi và Long Ngạo Thiên cũng từ trong chấn động hồi tỉnh lại, Long Phi kéo lấy Long Ngạo Thiên còn đang ngây dại, cười nói:
- Lý Gia chủ, ngươi cũng đừng nên khách khí nữa. Lý Dật thiếu gia một nhân vật như vậy, đúng là thiên tài trăm năm khó gặp ở Vạn Triều Thành. Nếu nhân vật như vậy mà còn không thể làm gia chủ, vậy thì ta nghĩ cũng không có ai còn tư cách đó đâu.
Trong nháy mắt, trong đại sảnh đã tràn ngập tiếng chúc mừng chậm rãi, với không khí sát ý nồng nặc trước đó, lúc này đã không còn chút dư vị nào.
Lý Dật khẽ nhếch miệng, sắc mặt càng lúc càng khó coi, chỉ có điều tình cảnh này tuyệt đối hắn không dc tỏ ra yếu ớt, chỉ có thể hừ một tiếng, rồi bước về chỗ ghế ngồi của Lý Gia.
Lý Na Na cũng đi theo phía sau, nhãn thần lộ ra tia ngạc nhiên không ngớt. Những gì mà Lý Dật nói và làm ngày hôm nay, đã là một ấn tượng khó có thể hình dung trong lòng nàng. Đừng nói trong Vạn Triều Thành, cho dù cả Đế Quốc Thiên Phong này, người có thể bách bộ hoành hành, nhất trụ kình thiên, sự can đảm và hào hùng này, có thể có mấy người?
E rằng ngoài Lý Dật ra, cũng không còn người nào.
Mạc Dịch khẽ vỗ tay, đã có thân vệ tràn vào trong đại sảnh, thu dọn tất cả đầu người và thi thể khắp đất đi. Người bị thương của Lý Gia nằm la liệt trên đất, cũng được đỡ ngồi lại ghế ngồi, máu lên láng khắp nền đã được lau rửa sạch sẽ, nhưng dù thế nào cũng không thể che đậy được mùi máu nồng nặc trong không khí.