ĐÂY CHẮC CHẮN LÀ LỢI DỤNG CHỨC QUYỀN ĐỂ LÀM CHUYỆN XẤU RỒI

“Đến điểm danh, từ sáng đến giờ tao đã làm được hai bộ đề thi, học thuộc ba trang văn rồi. Mẹ tao ác quá, không học thì không cho ăn cơm.” Hai giờ chiều, Phương Kỳ Nhiên nằm bò trên bàn, bĩu môi bỏ chiếc bút kẹp trên mũi xuống, cảm thấy cả người sắp chết rồi.

“Tao còn chưa làm nữa, sáng sớm đã bị ba dựng dậy ra cửa hàng rồi, bận rộn đến tận bây giờ.” Bành Tráng tê liệt trả lời.

“Ôi, tao cũng muốn có một người ba bán thịt lợn.” Phương Kỳ Nhiên hâm mộ nói, kêu gọi hai người còn lại trong nhóm, “Picasso, còn có cả Leonardo da Vinci, các ngài đừng sáng tác nữa. Xin hãy tạm thời trở về thế giới của người bình thường có được không!”

“Hôm nay là đêm 30 rồi mà cũng không cho mày nghỉ ngơi à?” Lê Tư nói, “Nhà tao có rất nhiều trẻ con đến, ồn ào đến mức tao không vẽ nổi.”

“Bây giờ tao cũng lười không thèm ngủ luôn rồi, thôi đành đợi đi học thì nghỉ ngơi sau. Sao tao lại gặp phải một bà mẹ là giáo viên chủ nhiệm cơ chứ?” Phương Kỳ Nhiên càng nghĩ càng suy sụp, cậu rời khỏi nhóm đi quấy rầy Du Vãng. Cậu gửi video call cho đối phương, mười mấy giây sau đã kết nối được, ánh sáng bên phía Du Vãng rất tối, giọng nói ngái ngủ mệt mỏi của anh truyền đến, “Nhiên Nhiên? Sao thế?”

Thế mà còn đang ngủ, ban ngày Phương Kỳ Nhiên bị áp bức lập tức cảm thấy không công bằng, “Sao bây giờ anh vẫn còn ngủ hả? Anh có thể có chút xíu lo lắng sợ hãi của học sinh học lại không? Em thấy anh đừng nghĩ đến đại học X nữa, học đại học hạng hai với em cho rồi.”

Nửa gương mặt trong chăn của Du Vãng cười rộ lên, Phương Kỳ Nhiên lại bị sắc đẹp mê hoặc, mơ mơ màng màng nghe anh nói chuyện, “Đến sáng anh mới ngủ, tối qua linh cảm đến nên vẽ cả đêm.”

“Vậy anh còn muốn ngủ nữa không?” Phương Kỳ Nhiên hơi đau lòng, “Làm gì mà không giữ linh cảm lại để nghỉ ngơi trước đã, ngốc thế không biết.”

Du Vãng trả lời, “Là tác phẩm dự thi, đoạt giải thì có thể được cộng điểm.” Anh vươn ngón tay từ trong chăn ra gõ gõ vào màn hình, xem như là chọc chọc lên mặt Phương Kỳ Nhiên, “Sao mặt mũi lại nhăn nhó thế? Đói rồi à?”

Phương Kỳ Nhiên bĩu môi, “Lát nữa em phải đến nhà ông ngoại rồi. Vì để em ăn cơm tất niên nhiều hơn mà mẹ còn không cho em ăn đồ ăn vặt nữa.”

“Sao thế? Không phải em ăn giỏi lắm à?”

“Cơm tất niên là do bà ngoại em làm, ăn nhiều hơn chút để bà vui.” Phương Kỳ Nhiên ghé sát vào, cả màn hình điện thoại đều là gương mặt của cậu, “Qua giao thừa xong thì anh sẽ về chứ?”

“Ừ.” Du Vãng trả lời chắc như đinh đóng cột, quả nhiên Phương Kỳ Nhiên nghe xong liền mỉm cười, khóe mắt cong cong, “Vậy anh ngủ thêm một chút đi, nhớ mơ thấy em đó.” Cậu ngắt video, bà Kỳ ở phòng khách đang gọi, cậu tựa như được sạc đầy pin mà bật dậy, cảm thấy bây giờ mình có thể ăn hết sạch cả bàn cơm tất niên luôn.

Du Vãng áp chiếc điện thoại hơi nóng lên trên trán, vừa nhắm mắt lại thì hình ảnh Phương Kỳ Nhiên vừa hoạt bát vừa kêu to ở khắp mọi nơi. Anh bất đắc dĩ mỉm cười, cơn buồn ngủ biến mất trong nháy mắt.

Ăn xong cơm tất niên, Phương Kỳ Nhiên ôm túi áo chạy ra ngoài, tất cả lì xì đều nhét hết trong túi, bà Kỳ theo cậu đến huyền quan rồi nói bên tai cậu, “Không được mua pháo ở đường, không được uống rượu, về nhà sớm một chút.” Phương Kỳ Nhiên nhảy nhót tung tăng, nhảy bật dậy ôm lấy bà, “Cô Kỳ năm mới vui vẻ!” Sau đó chạy đi nhanh như chớp.

Bành Tráng và Lê Tư đã đợi ở quảng trường từ lâu, Phương Kỳ Nhiên chúc mừng năm mới với bác tài xế taxi xong thì chạy xuống xe, vọt tới trước mặt hai người, “Sao đến sớm thế? Tao còn tưởng là tao phải đợi tụi mày nữa cơ!”

Lê Tư quấn một chiếc khăn quàng lớn, chỉ lộ mỗi đôi mắt mỉm cười, “Mẹ tao cứ khoe khoang về tao với họ hàng, tao cũng ngại ở nhà.”

“Con trai mình đẹp trai, thành tích tốt, còn biết vẽ nữa. Nếu như tao là mẹ mày thì cũng phải khoe khoang từ sáng đến tối.” Bành Tráng đẩy khăn quàng của cậu ta ra một chút, để lộ gương mặt của cậu, “Không bí à?”

Quảng trường rất lớn, cả một vòng xe bán đồ ăn vặt ở xung quanh, rất nhiều người dẫn theo cả nhà đến đây đốt pháo hoa. Phương Kỳ Nhiên ăn đến miệng đầy dầu mỡ, người già lớn tuổi rồi đều ăn nhạt, làm một bàn thức ăn mà cậu cũng không ăn no.

Ba người vừa ăn vừa đi dạo, Phương kỳ Nhiên có chút thấp thỏm không yên, “Chỉ thiếu mỗi Du Vãng, tên người yêu này gì cũng tốt, chỉ mỗi tội không phải là người bản địa.”

“Khi nào thì nghệ thuật gia về thế? Tao còn muốn nhân dịp được nghỉ để ăn trực cậu ta một bữa nữa.” Bành Tráng bị cậu lây nhiễm, cũng thấy hơi nhớ Du Vãng, Phương Kỳ Nhiên bị mùi khói thuốc trong không khí hun cho hắt xì hơi, “Hết đêm giao thừa, chắc tầm mai.”

Lê Tư nhìn hai người họ, đột nhiên nói, “Này, chúng ta đi thả đèn trời1 đi? Năm ngoái chúng ta cũng thả mà.”

1: Đèn Khổng Minh.

“Đợi hai hôm nữa Du Vãng về thì chúng ta cùng đi thả đi. Dù sao cũng là chuyện cầu nguyện lãng mạn như vậy.” Lúc Phương Kỳ Nhiên nói đến câu phía sau thì ngượng ngùng mà giảm bớt âm lượng lại. Lê Tư chỉ nghe thấy nửa câu phía trước, sửng sốt một lúc rồi gật đầu, “Cũng được, tao vẫn chưa kịp cảm ơn cậu ta chuyện khu huấn luyện nữa.”

Ăn mãi đến thời khắc đếm ngược, quảng trường phút chốc liền yên tĩnh lại, tựa như không hẹn mà cùng chờ đợi năm mới bước đến. Màn hình điện tử to lớn đang chiếu ánh sáng trắng chói mắt, đợi đến khi số đếm bên trên nhảy đến con số hàng đơn vị thì cũng có rất nhiều người không hẹn mà cùng nhau đếm ngược. Trong nháy mắt khi con số nhảy đến số 0, tiếng hoan hô và tiếng pháo hoa chợt vang lên. Trong tiếng ồn ào náo nhiệt đến đinh tai nhức óc, Phương Kỳ Nhiên cầm chiếc điện thoại trong tay dán bên tai mà hô lớn, “Năm mới vui vẻ!”

“Năm mới vui vẻ, năm nay anh sẽ tiếp tục thích em.” Giọng nói tràn ngập ý cười của Du Vãng truyền đến. Tai của Phương Kỳ Nhiên nóng lên, không biết nên nói gì cả, rồi lại căng họng gào to một câu năm mới vui vẻ. Bành Tráng đoán được cậu gọi điện thoại cho ai, cũng xông tới lớn tiếng chúc Tết về phía điện thoại.

Lê Tư cầm trong tay ba cây pháo sáng, nhìn hai người vì cướp điện thoại để nói chuyện mà cãi nhau ầm ĩ. Lát sau cậu ta vừa xoay người ném mấy chiếc que đã đốt hết chỉ còn màu đen vào trong thùng rác, vừa kéo khăn quàng cổ lên che khuất hơn nửa khuôn mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc