DAY DƯA

Một tuần tiếp theo, mỗi ngày cậu đều gặp anh trong công ty. Anh không nhìn cậu bằng ánh mắt lạnh lùng, cũng không cho cậu một ánh nhìn thân thiết. Đôi khi cậu có ý nghĩ, người đàn ông nóng bỏng thích lăn giường cùng cậu là một người khác chứ không phải anh — chủ tịch của cậu.

Công ty đã bước vào giai đoạn quan trọng mở rộng ra thị trường Châu Âu nên cuộc sống của cậu bận rộn hơn bao giờ hết. Cậu không chủ động liên lạc với anh, anh cũng không liên lạc với cậu. Khi có xã giao hay gặp mặt cũng chỉ giữ thái độ không xa không gần, nên hy vọng của cậu cứ thế giảm đi từng chút một, sau cùng là ánh mắt bàng quan mà nhìn. Đó là kết quả mà cậu đã sớm biết trước nên không bất ngờ lắm, nhưng vẫn có chút buồn vì cậu thích anh là sự thật.

Trong căn hộ trống vắng của mình, Thiên Diệc tìm cho mình một cốc brandy cay nồng nhưng ấm áp. Nhìn cảnh đêm bên ngoài khung cửa mà lòng hoang mang, trời đã lập đông, những bông tuyết trắng xóa bên ngoài như càng làm căn nhà cậu thêm lạnh lẽo. Cậu muốn gặp anh vào lúc này biết bao nhiêu, có lẽ anh sẽ sưởi ấm được trái tim lạc lõng của cậu, cho cậu cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể anh, hơi thở nam tính cùng hương nước hoa nhè nhẹ đặc biệt đó... Cậu bỗng khao khát được anh ôm vào lòng, vuốt ve mỗi tất da thịt trên đó, muốn cảm nhận anh lấp đầy bên trong cậu.

Thiên Diệc thấy cơ thể mình nóng lên, phân thân đã bắt đầu cương cứng bên dưới lớp quần. Cậu không ngờ chỉ nghĩ đến anh mà có có tinh thần đến vậy, bất đắc dĩ cười khẽ, cậu ném mình lên chiếc ghế bành gần cửa sổ, tưởng tượng đến anh mà tự vuốt ve mình.

Bàn tay trắng nhợt nhạt của cậu bên dưới áo sơ mi tự vuốt ve đầu v* của mình, tưởng tượng như bàn tay anh đa vê chúng, một luồng khoái cảm chạy dọc theo sống lưng cậu xuống nơi căng cứng đang cần được an ủi kia. Cậu kéo khóa quần, kéo tuột quần trong lẫn quần ngoài xuống mắt cá chân, bàn tay lạnh lẽo túm ngay phân thân đang sôi trào kia xảo lộng. Hơi thở cậu càng lúc càng gấp, cậu có ao ước muốn giải phóng nhưng thế nào cũng không đủ. Cậu biết chỉ có anh cắm côn th*t nóng cháy đó vào phía sau mình, cậu mới tìm được cực lạc của khoái cảm. Cậu thở dồn dập, bàn tay còn lại mon men chạm vào đóa hoa đang đói khát bên dưới, một ngón tay cứ thế đi vào, cảm nhận được vách trong đang mút chặt lấy nó, cậu đẩy vào rút ra... Lần lượt ba ngón tay đã ra vào trong tiểu huyệt ướt sũng nước, cậu uốn cong thân mình vì kích thích, dục vọng càng lúc càng cao, cậu thở hổn hển theo động tác ra vào cùng xảo lộng của đôi tay, cho đến khi thân thể cứng đờ, cậu hét lên, run rẩy bắn ra tinh dịch nóng hổi...

-Thiên Diệc à, mày đã sa lầy đến mức này rồi sao?

Cậu nói thầm, đôi mắt nhắm chặt khẽ chảy ra một giọt nước mắt, mặc kệ mùi vị tình dục vẫn quanh quẩn trong căn nhà lạnh lẽo của mình.

Lai An nhìn cậu con trai nằm cạnh mình, chẳng hiểu sao anh không còn hứng thú. Mấy ngày này anh đều ở cạnh các tình nhân của mình nhưng chẳng một ai có thể khỏa lấp sự trống vắng trong anh mà còn khiến anh cảm thấy thêm phiền. Trong đầu anh lúc nào cũng là gương mặt cười khẽ của Thiên Diệc, phải công nhận là anh nhớ cậu... Có lẽ đến lúc này mà anh còn không khẳng định là mình thích cậu thì anh đúng là thằng ngốc. Anh nghĩ nếu bỏ qua cậu anh sẽ chết vì hối hận, anh phải đi tìm cậu ngay lập tức.

Lai An rút trong bóp ra một tờ chi phiếu, đưa cho cậu trai vì cử động của anh mà giật mình. Anh bảo với cậu sau này không cần đến nữa rồi vội vàng mặc quần áo đi như bay ra khỏi nhà.

Thiên Diệc đang làm việc thì bị anh gọi lên văn phòng, nghe giọng anh có vẻ như có việc gì gấp lắm: "Chẳng lẽ kế hoạch có vấn đề?". Cậu suy đoán.

Cậu đứng trước của phòng làm việc của anh, hít thật sâu rồi gõ cửa. Giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên khiến tim cậu đập thình thịch.

-Chủ tịch cho gọi tôi... ưm...

Cậu choáng váng trong cái ôm siết và nụ hôn gấp gáp của anh, đầu lưỡi anh luồn sâu vào khoan miệng, day dưa không dứt với chiếc lưỡi của cậu làm cậu không thở được.

-Ưm... ư... Lai An...

Anh hôn đủ rồi mới buông cậu ra, đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn cậu đang mơ màng. Tâm tình anh thật tốt, anh hôn khẽ vành tai cậu thì thầm:

-Anh nhớ em...

Thiên Diệc phục hồi tinh thần, không vì câu nói của anh mà vui vẻ. Cậu im lặng không lên tiếng khiến anh lo lắng.

-Em sao vậy?

-Anh nhớ em hay thân thể em? — Cậu nhìn thẳng vào anh, đôi mắt ngập tràn ưu thương: - Em thật sự rất muốn vui vẻ bên anh nhưng em rất sợ khoảnh khắc anh lạnh nhạt với em như thời gian rồi, em nghĩ chúng ta nên dừng lại.

-Không, anh không muốn. Anh muốn em trở thành người yêu của anh, trở thành một phần trong cuộc sống của anh.

-Trong bao lâu? — Cậu nhỏ giọng hỏi.

Anh thở dài:

-Thời gian qua anh không tìm em vì anh biết em không giống những người khác, em không phải người mà anh có thể vui đùa. Anh chưa yêu bao giờ, nên không thể xác định được cảm giác của mình với em có phải là yêu không. Giờ anh biết rồi, anh yêu em, Thiên Diệc.

-Lai An...

-Đồng ý làm người yêu anh nhé!

-Anh không ngại cái nhìn của người khác sao?

-Chỉ cần em yêu anh, anh không ngại!

-Em yêu anh!...

Hai người lại trao cho nhau một cái hôn sâu. Dù con đường sau này có ra sao, có khó đi như thế nào, thì ít nhất hiện tại, họ đã hết mình vì tình yêu của mình. Yêu sẽ khiến con người ta mềm yếu...

(Hoàn)

P/s: *tung bông* Thế là hoàn bộ đầu tiên thể loại H văn. Chúc mọi người vui vẻ khi đọc câu truyện này. Có lẽ sắp tới sẽ suy nghĩ về cái thể loại sinh tử văn *cười man rợ*. Vậy nhé!

Bình luận

Truyện đang đọc