Edit: Qiezi
Trừ phi có cái gì thâm cừu đại hận, không ai sẽ đắc tội với tu sĩ có thiên phú kinh người như thế, Tưởng Thiên Hành vốn là người thông minh, đương nhiên lưu lại cho Từ Tử Nham một ấn tượng tốt.
Từ Tử Nham cười cười: “Không có chuyện gì, Tưởng đạo hữu có sắp xếp gì không?”
Tưởng Thiên Hành cười lắc đầu: “Cũng không có gì, nhưng có người nói hôm qua có một vị khách nhân Thiên Vũ tông đến Phương gia, ta muốn đi chào hỏi một phen, chẳng hay hai vị có nguyện ý đồng hành hay không.”
“Thiên Vũ tông?” Từ Tử Nham nhẹ nhàng lặp lại ba chữ, thần sắc thay đổi. Mà Từ Tử Dung phía sau anh tuy rằng vẫn luôn là biểu tình lạnh lùng, nhưng trong mắt lại chợt hiện lên đốm lửa.
“Thế nào? Có vấn đề gì sao?” Tưởng Thiên Hành khá giỏi nhìn mặt đoán ý, lập tức liền nhận thấy cao đồ của La Vân đạo quân dường như rất không thích Thiên Vũ tông. Trong lòng âm thầm không ngừng kêu khổ.
Tìm đến đồ đệ La Vân đạo quân chỉ là muốn Phương gia nhớ rõ Tưởng gia cũng không phải không có chỗ dựa vững chắc, tuy rằng Phương Thiên Vân này là lựa chọn của Tưởng Anh, nhưng hắn làm gia chủ Tưởng gia, cần phải từ góc độ của gia tộc mà lo lắng.
Có Thiên Vũ tông ủng hộ, Phương gia có ý định chiếm đoạt Tưởng gia hay không thì hắn không rõ, nhưng hắn mời đệ tử La Vân đạo quân, mục đích chính là tránh loại chuyện này xảy ra.
Bản thân hắn là muốn mượn tên tuổi Lưu Quang tông để chống lại Thiên Vũ tông, nhưng nếu hai bên thực sự đánh nhau, vậy ‘Đầu sỏ gây nên’ như hắn khẳng định không có trái ngon mà ăn.
“Cũng tốt, nên đi xem một chút đi.” Từ Tử Nham cân nhắc một lúc, đệ tử Thiên Vũ tông này cũng có thể là Bạch Hoa, tuy rằng từ lâu anh đã có quyết định muốn tránh xa đối phương, tốt xấu gì cũng phải xác nhận dung mạo đối phương trước đã, bằng không, ngay cả dáng vẻ đối phương ra sao cũng không biết, không chừng tương lai còn có thể xảy ra đại cạm bẫy gì.
“Ách…” Từ Tử Nham sảng khoái đáp ứng, nhưng Tưởng Thiên Hành vẫn có chút do dự: “Từ đạo hữu có mâu thuẫn gì với đệ tử Thiên Vũ tông sao?”
Cuối cùng hắn vẫn nhịn không được mà nói ra, nếu hai bên thật sự có mâu thuẫn, hắn hạ quyết tâm thà rằng từ bỏ Từ Tử Nham đứng ra làm chỗ dựa, cũng không dám để bọn họ gặp mặt.
“Mâu thuẫn?” Từ Tử Nham ngẩn ra, sau đó nở nụ cười: “Không có, chỉ là ta đã từng gặp mặt một vị đệ tử Thiên Vũ tông, không biết lúc này có phải hắn tới hay không.”
Lời này của Từ Tử Nham đương nhiên là nói bậy, anh đã gặp đệ tử Thiên Vũ tông chỉ có Lâm Khiếu Thiên kia, với thân phận đệ tử chưởng môn nhân của Lâm Khiếu Thiên, loại hôn lễ gia tộc bên ngoài này, hắn tuyệt đối sẽ không đứng ra, ngược lại thì căn cứ một vài chuyện trong tiểu thuyết có nhắc tới để suy đoán, người tới rất có thể là Bạch Hoa.
Đời này Bạch Hoa còn chưa có bất kỳ lần nào xuất hiện chung với anh, cho nên Từ Tử Nham cũng không lo lắng đối phương sẽ làm ra chuyện vừa gặp đã thương gì đó, ban đầu nguyên thân nhất kiến chung tình với Bạch Hoa, Từ Tử Nham tự nhận mình coi như là chuyển kiếp, cũng tuyệt đối không thể thay đổi tính hướng.
Cảm mến một người nam nhân? A ha ha ha ha… Đây quả thực là chuyện cười!
Từ Tử Nham chỉ là thuận miệng lừa gạt Tưởng Thiên Hành, nhưng Từ Tử Dung đứng sau anh con ngươi cũng đã nhanh co rút lại.
Ca ca đang nói dối!
Y biết rõ Từ Tử Nham tiếp xúc với đệ tử Thiên Vũ tông chỉ có duy nhất một người là Lâm Khiếu Thiên, mà thân phận của Lâm Khiếu Thiên thì y cũng biết, tuyệt đối không thể dùng thân phận đệ tử Thiên Vũ tông tới tham gia hôn lễ tiểu gia tộc như vậy.
Tại sao ca ca phải nói dối?
Từ Tử Dung nguy hiểm nheo mắt lại, sau đó lại nhếch môi, hiện lên ý cười, nhưng mà mạt ý cười này nhanh chóng biến mất, làm Tưởng Anh vô tình liếc qua tưởng mình hoa mắt.
Trong lòng âm thầm mừng rỡ, Từ Tử Dung vô thức liếm môi một cái, bí mật của ca ca thật làm y kinh hỉ, y không kịp chờ mong muốn thấy, một ngày nào đó y giải đáp tất cả bí mật, không biết đến lúc đó, ca ca sẽ lộ ra dạng biểu tình gì? Thực sự là nghĩ đến đều thấy thú vị.
Biết được giữa Từ Tử Nham và vị đệ tử Thiên Vũ tông kia không có mâu thuẫn, lúc này Tưởng Thiên Hành mới quyết định mang theo hai người bọn họ đến Phương gia trước.
Ngoại trừ huynh đệ Từ gia ra, đồng hành còn có hai vị đường ca của Tưởng Anh, nhưng tư chất hai người này còn kém rất nhiều, tuổi còn lớn hơn Từ Tử Nham một ít, nhưng lại chỉ có tu vi trúc cơ sơ kỳ.
Nhưng cho dù như vậy, trong Ô Đề thành, bọn họ cũng là thanh niên tuấn kiệt, đáng tiếc so sánh với hai huynh đệ Từ gia, liền kém xa tít tắp.
Tưởng Bân cực kỳ hâm mộ nhìn Từ Tử Nham ở bên cạnh chậm rãi trò chuyện với Tưởng Thiên Hành, hai người luận bàn ngang hàng, căn bản không như chính mình, mỗi lần đối mặt với tộc trưởng đều cảm giác cực kỳ áp lực.
Đã từng, hắn cũng tự nhận là tài giỏi trong Ô Đề thành, có thể thấy được huynh đệ Từ gia, hắn mới biết cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng.
Hơn hai mươi tuổi trúc cơ sơ kỳ rất quang vinh sao? Nhìn hai huynh đệ người ta, đệ đệ kia còn chưa tròn hai mươi đâu, đã là trúc cơ hậu kỳ. Buồn cười là hắn vẫn cảm thấy thực lực của mình tương đối khá, hiện tại xem ra, hắn chỉ là một con gà hơi lớn một chút trong đám gà kia, còn cách hạc xa lắm.
Tâm tình có hơi mất mát, trên mặt liền không kiềm chế được mà lộ ra, hắn bước chậm, không nghĩ tới lại bị đường đệ ở sau lưng đẩy một cái: “Phát ngốc cái gì?”
Quan hệ của Tưởng Bân và Tưởng Lăng không tệ, tuy rằng quan hệ hai người bọn họ coi như là cạnh tranh, nhưng là một loại cạnh tranh lành mạnh, nhưng nhìn hai người phía trước, Tưởng Bân liền cảm thấy mình cạnh tranh, một chút ý nghĩa cũng không có.
“Làm sao vậy?” Tưởng Lăng cực kỳ kinh ngạc nhìn Tưởng Bân mất mát, kỳ quái hỏi.
Tưởng Bân hướng về phía hai người phía trước, bĩu môi: “Hóa bỉ hóa đắc nhưng*…”
( Hóa bỉ hóa đắc nhưng <货比货得扔>: Nguyên là: “人比人得死, 货比货得扔” – “nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng”. Câu đầy đủ nó là: “人比人, 比死人; 货比货, 货得扔” – “nhân bỉ nhân, bỉ tử nhân; hóa bỉ hóa, hóa đắc nhưng”. Trên baike giải thích thế này: Con người không nên so đo với nhau, mỗi người đều có ưu điểm của mình, ông già so với người đã chết thì so gì? Tương tự vậy, hàng hóa cũng có những ưu, khuyết điểm riêng, không có gì là thập toàn thập mĩ, đồ đã mất rồi thì còn so gì nữa? Nó khuyên con người nên biết tự thỏa mãn, “bỉ thượng bất túc, bỉ hạ hữu dư” mà.)
Tưởng Lăng ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn thấy Tưởng Thiên Hành quay đầu, trừng mắt nhìn bọn họ, hắn lập tức rụt cổ lại, trốn phía sau Tưởng Bân: “Huynh nói bậy cái gì, nhỏ giọng chút.”
“Sao thế?” Tưởng Bân không hiểu nhìn đường đệ.
Tưởng Lăng không nói gì, lấy tay nhẹ bấm một cái lên ba sườn của Tưởng Bân: “Tộc trưởng vừa nãy nhìn đến.”
“A?” Tưởng Bân liền cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, vừa khéo thấy Tưởng Thiên Hành lại quay đầu trở về, cái gì cũng không thấy.
Hắn nghi hoặc nhìn Tưởng Bân, Tưởng Lăng liền bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, so sánh cái gì, người ta linh căn tốt, thiên phú tốt, ngươi ao ước như thế nào? Ta đã nói huynh không có việc gì đừng nghĩ quá nhiều, thiên phú chúng ta thông thường, nỗ lực là được rồi, ai biết tương lai chúng ta sẽ có cái kỳ ngộ gì? Huynh xem mình kìa, cả ngày như một ông già, thở ngắn than dài, không phải chỉ là bị đả kích một chút thôi sao, đem chuyện này trở thành động lực là được rồi.”
Tuy Tưởng Bân nghĩ an ủi này của Tưởng Lăng có chút không đáng tin cậy, nhưng so với hắn vừa nãy để tâm vào mấy chuyện vụn vặt thì Tưởng Lăng mạnh mẽ hơn nhiều. Ngẫm lại cũng đúng, hắn nghĩ quá nhiều, tư chất thiên phú đương nhiên rất quan trọng, nhưng nỗ lực sau này cùng cơ duyên cũng quan trọng như thế, người ta có thể chưa đến hai mươi tuổi liền đạt tới trúc cơ hậu kỳ, ai biết bình thường bỏ ra nỗ lực gấp bao nhiêu lần. Mình chỉ cần khắc khổ một chút, chưa chắc không có cơ hội vượt qua bọn họ.
Nghĩ thông suốt vấn đề này, Tưởng Bân liền thấy trong lòng thoải mái, thần sắc trên mặt cũng thả lỏng rất nhiều.
Từ Tử Nham trong lúc vô ý liếc về phía sau một cái, quay đầu cười nói với Tưởng Thiên Hành: “Hậu bối của Tưởng đạo hữu đều là nhân tài a.”
Tưởng Thiên Hành cười ha ha một tiếng, hắn biết chuyện mình cố ý mượn Từ Tử Nham để kích thích hậu bối bị nhìn thấu, nhưng rõ ràng là Từ Tử Nham cũng không vì chuyện này mà tức giận.
Hai người tiếp tục nói cười đi tới Phương gia, chuyện nhỏ này rất nhanh bị ném sau đầu.
Thông gia tới chơi, đương nhiên Phương gia sẽ không chậm trễ, cố ý lệnh cho Phương Thiên Vân ở cửa nghênh đón.
Nguyên bản gánh nhiệm vụ này hẳn là Phương Thiên Duệ, nhưng mấy ngày nay tâm tình Phương Thiên Duệ cũng không quá tốt, hôm qua còn ra ngoài một đêm không về, làm Phương Miễn tức đến đập nát một cái bàn.
“Ha ha, Tưởng huynh, rốt cuộc ngươi cũng tới.” Một tiếng cười sang sảng từ bên trong phòng khách truyền ra, mà theo đến, còn có một khỏa cầu nóng rực.
Mi tâm Tưởng Thiên Hành giật giật, vừa muốn giơ tay phản kích, lại đột nhiên cảm thấy một cổ hồng mang không biết từ lúc nào đã đến gần trước người mình.
Trong lòng hắn thầm mắng một câu, lắc mình tránh đạo hồng mang này, nhưng vì một đạo này, hắn liền không có cách nào phòng ngự đạo băng lăng kia, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn băng lăng bay đến Từ Tử Nham không hề phòng bị.
Uy lực đạo băng lăng này cũng không lớn, với thực lực của Từ Tử Nham ngăn cản cũng không thành vấn đề, nhưng dưới tình huống đánh bất ngờ không kịp phòng bị, cho dù chặn, chỉ sợ cũng phải đầy bụi đất.
“A.” Cái người cười sang sảng kia đã cùng Tưởng Thiên Hành đánh thành một đoàn, nhưng cũng không thả lỏng quan sát bên này, mà tình cảnh ở hiện trường quả thật làm hắn ta rất kinh ngạc, thậm chí còn vì vô cùng kinh ngạc, bị Tưởng Thiên Hành thuận lợi ra chiêu, từ không trung đánh rớt xuống.
Đối mặt với hỏa cầu đột nhiên kéo tới, tuy Từ Tử Nham ngoài ý muốn, nhưng cũng không phải không thể phòng ngự, cổ tay anh vừa nhấc lên muốn xuất thủ, không ngờ một đạo huyết ảnh hiện lên, ầm một tiếng, viên hỏa cầu kia liền bị tát bay…
Nhìn chấm đỏ biến mất ở chân trời, nhìn nhìn lại Huyết sắc cự đằng đang nhẹ nhàng lắc lư, dường như đang hướng về phía mình tranh công, Từ Tử Nham phiền muộn ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời ——
Theo thực lực gia tăng của Từ Tử Dung, y đã bắt đầu bảo vệ ca ca. Tuy nói điều này không có gì không tốt, nhưng Từ Tử NHam lại cảm giác có hơi khó chịu.
Loại thực lực áp chế này làm tâm tình của anh rất kỳ lạ, luôn cảm thấy cứ phát triển tiếp như vậy, sớm muộn cũng có một ngày ngay cả đệ đệ mình, anh cũng đánh không lại, điều này có thể tổn hại đến hình tượng ca ca vĩ đại của anh.
“Ca ca, không sao chứ?” Từ Tử Dung tiến lên một bước, săn sóc kiểm tra người Từ Tử Nham một phen, tựa hồ xác định anh có bị thương hay không.
Từ Tử Nham im lặng nhìn y, viên hỏa cầu kia cách ta ít nhất cũng năm thước đã bị dây mây của đệ tát bay, ta muốn bị thương cũng không có khả năng.
Đối diện với ánh mắt ai oán của ca ca, lông mày Từ Tử Dung giật giật, trên mặt hiện ra một nụ cười: “Ca ca không sao là tốt rồi.”
Tê…
Xung quanh liền truyền đến không ít âm thanh hút khí, những hậu bối Phương gia vây xem nơi này có không ít người đều ngây ngẩn với nụ cười của Từ Tử Dung.
Không thể không nói, dung mạo Từ Tử Dung cực kỳ tinh tế, nhưng bình thường ngoài ca ca ra, Từ Tử Dung luôn là dáng vẻ nghiêm túc, biểu tình lạnh lùng. Nhưng khi vừa nãy, mỹ nhân băng sơn lạnh lùng như vậy lại cười, tuy rằng nụ cười này không phải dành cho bọn họ, nhưng những người này rốt cuộc đều hiểu vì sao có người sẽ dùng ngàn vàng mua nụ cười.
Thậm chí có không ít người nghĩ, nếu có thể làm Từ Tử Dung cười với mình một cái, đừng nói là ngàn vàng, dù là bảo hắn dốc hết tài sản, hắn cũng nguyện ý…
“A? Các ngươi không phải hậu bối Tưởng gia?” Một vị nam nhân mặc hồng bào, nuôi một chòm râu dày thiếu điều che hết cả khuôn mặt đi tới, nói với Từ Tử Nham và Từ Tử Dung.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ: Về các vị đọc giả não bổ… Xin chú ý Phương Thiên Duệ Một! Đêm! Không! Về!
Mời não bổ tận tình…