ĐẾ BÁ

Lý Thất Dạ không nói đến chuyện này nữa, đây là tử cục của Thiên Đạo Viện. Chuyện này Thiên Đạo Viện đã thảo luận qua từng thời đại.

Lý Thất Dạ nhìn Bành lão đạo sĩ, hỏi:

- Ngươi tìm ta có chuyện gì?

Bành lão đạo sĩ mỉm cười nói:

- Vực Thần đã hoàn toàn phục hồi, lão nhân gia đồng ý yêu cầu của ngươi, có thể tùy thừi thực hiện lời hứa.

- Sẽ có ngày đó.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Nhưng ta muốn gặp Vực Thần, ta có chút việc nhỏ cần làm phiền Vực Thần.

Tim Bành lão đạo sĩ đập nhanh:

- Việc nhỏ cỡ nào?

Bành lão đạo sĩ cứ cảm thấy việc nhỏ Lý Thất Dạ nói không nhỏ chút nào, chắc chắn là chuyện đâm thủng trời.

Lý Thất Dạ liếc Bành lão đạo sĩ, nói:

- Như thế nào? Từ khi nào ngươi keo kiệt như vậy? Chưa chắc Vực Thần từ chói, ngươi căng thẳng làm gì? Hơn nữa Trường Sinh Viện ngươi xưa nay không nhúng tay vào chuyện gì, tại sao ngươi đột nhiên nhọc lòng như thế?

- Ha ha, ta không lo chuyện gì nhưng liên quan đến Lý công tử thì lão đạo rất nhiệt tình, nhiệt lòng. Lý công tử là khách quý của Thiên Đạo Viện, chúng ta làm sao dám chậm trễ?

Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn Bành lão đạo sĩ:

- Nhiệt tình? Theo ta thấy ngươi đang đề phòng cướp. Lão đạo sĩ, ta chưa nhắm mục tiêu vào Thiên Đạo Viện các người.

Bành lão đạo sĩ rất là trang nghiêm thề thốt:

- Tuyệt đối không có, Lý công tử suy nghĩ nhiều. Trời đất chứng giám, lão đạo sĩ, không, Thiên Đạo Viện chúng ta tôn kính Lý công tử là khách quý.

Lý Thất Dạ ngắt lời Bành lão đạo sĩ:

- Được rồi, đừng dông dài, ngươi hãy dẫn đường đi. Ta muốn gặp Vực Thần.

Bành lão đạo sĩ xoa tay ngập ngừng, không biết nên nói sao:

- Cái . . . Này . . . Thì . . .

Lý Thất Dạ nhìn Bành lão đạo sĩ chằm chằm:

- Như thế nào? Gặp Vực Thần một lần khó khăn vậy sao? Lão già, có gì cứ nói thẳng, đừng vòng vo với ta.

Bành lão đạo sĩ cười gượng:

- Gặp Vực Thần thì không thành vấn đề, nhưng có người muốn gặp công tử.

Lý Thất Dạ nheo mắt nói:

- Ai?

Lý Thất Dạ biến sắc mặt, không có nhiều chuyện trốn thoát đôi mắt của hắn.

Lý Thất Dạ hít một hơi thật sâu, hắn nhìn chằm chằm vào Bành lão đạo sĩ thật lâu làm lão gai người.

Lý Thất Dạ hỏi:

- Là Ma Cô?

- Đúng vậy!

Bành lão đạo sĩ xoa tay nói:

- Tổ sư muốn gặp công tử.

Lý Thất Dạ nhìn thẳng Bành lão đạo sĩ:

- Ngươi nói cho nàng?

Bành lão đạo sĩ tim đập chân run, cảm giác bị mãnh thú nhìn chằm chằm. Từ khi Bành lão đạo sĩ thành tựu lão tổ đã lâu không có loại cảm giác này.

- Không hề, công tử không muốn thì sao ta dám nhắc tới? Thật ra ta không gặp lão tổ, hôm nay thủ nghệ của lão tổ bỗng bay ra khỏi Trường Sinh các, bên trên nói muốn gặp công tử. Ta đoán chắc là lúc công tử cứu Vực Thần thì bị nhân tộc nhìn hắn.

Lý Thất Dạ im lặng. Ma Cô, thời gian dài dặc, thời gian xói mòn, bao nhiêu ký ức nên để nó thành dĩ vãng, bao nhiêu quá khứ nên vùi chôn trong bụi bặm.

Bành lão đạo sĩ cười gượng:

- Nếu công tử không chịu thì thì ta làm đồ tử đồ tôn rất khó xử.

Bành lão đạo sĩ xoa tay nói:

- Công tử đi gặp lão nhân gia có thiếu miếng thịt nào đâu? Đi gặp đi, đệ tử Thiên Đạo Viện chúng ta muốn thấy còn không được.

Lý Thất Dạ khẽ thở dài:

- Được rồi, thì gặp.

Chuyên nên đến thì sẽ đến.

Bành lão đạo sĩ mừng rỡ:

- Tốt, tốt quá!

Bành lão đạo sĩ vội vàng nói:

- Vậy ta sẽ dẫn đường, ta có thể hoàn thành niệm vụ rồi.

- Gặp Vực Thần trước.

Lý Thất Dạ nói:

- Ta nói chuyện với Vực Thần rồi sẽ đi gặp Ma Cô.

Lý Thất Dạ nói gì Bành lão đạo sĩ nghe nấy:

- Cũng được.

Chỉ cần Lý Thất Dạ đồng ý gặp mặt Ma Cô thì mọi chuyện dễ xử. Bành lão đạo sĩ cười đứng dậy dẫn đường cho Lý Thất Dạ, sợ hắn đột nhiên đổi ý không đi.

Sâu trong Thiên Đạo Viện, Lý Thất Dạ gặp Vực Thần. Hôm nay Vực Thần rất cứng cáp, cổ tùng không cao to nhưng có thể đâm mâ, phá cửu giới. Vực Thần như một người khổng lồ đứng lặng, khiến người ta phải ngước nhìn.

Vực Thần có thể biến thành người, nhưng vì cắm rễ trong Thiên Đạo Viện nên càng thích giữ nguyên hình.

Thanh âm già nua vang lên:

- Hậu sinh khả uý, ngươi giải quyết được tai ách cho ta, cứu Thiên Đạo Viện. Ngươi chỉ đổi một lời hứa, đây là Thiên Đạo Viện chiếm lợi.

Vực Thần không biến ra hình người, thần niệm như thanh âm quanh quẩn.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Chỉ tiện tay, hai bên cùng thắng cơ sao không làm?

Vực Thần là cây tùng gật gù như người:

- Khi nào ngươi cần lời hứa có thể tùy thời thực hiện.

- Sẽ có ngày đó.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Nhưng trước đó ta có chút việc nhỏ muốn làm phiền Vực Thần.

Vực Thần nói:

- Nói thử xem, ta có khả năng thì chắc chắn sẽ giúp ngươi một tay.

Đây là Vực Thần, có thể xưng vô địch đương thời, khả năng Vực Thần làm được rất nhiều chuyện. Người ta cảm thấy chuyện gì không làm được thì Vực Thần dễ dàng giải quyết.

- Ta muốn đi U Thánh giới một chuyến.

Lý Thất Dạ nói:

- Vực Thần thông vạn vực, ta nghĩ chuyện này không khó khăn?

- Đi U Thánh giới?

Vực Thần bất ngờ hỏi:

- Đưa ngươi đi U Thánh giới cũng được, nhưng ta không bảo đảm sẽ đưa đến chỗ cụ thể nào.

Vực Thần ngừng một lúc, nói:

- Năm xưa Hắc Long Vương và Lăng Không tiên đế chiến đấu đánh nát đường cửu giới. Bây giờ thời đại đạo khó đã kết thúc, thế gian lại uẩn chứa thiên mệnh, nhưng đường thông cửu giới chưa phục hồi, vách giới không gì phá nổi. Ta có thể đưa ngươi đi U Thánh giới, ta không bảo đảm điểm dừng chân của ngươi, chỉ có thể nói đưa ngươi đến chỗ nào đó trong U Thánh giới.

Lý Thất Dạ gật đầu, nói:

- Không thành vấn đề, chỉ cần đưa ta vào U Thánh giới là được.

Vực Thần nói:

- Vậy được rồi. Nhưng ta phải nói trước với ngươi, ta đưa ngươi vào U Thánh giới nhưng không thể đón ngươi về. Nếu ngươi muốn ta đón về cung được, bản thể của ta phải đến U Thánh giới. Nếu ta rời khỏi Thiên Đạo Viện, tổ mạch, dù ta đồng ý thì Thiên Đạo Viện cũng sẽ kêu ngươi đổi lời hứa.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Cái này không cần Vực Thần tự mình đến, khi trở về ta sẽ tự giải quyết.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

- Đám lão già Thiên Đạo Viện kia dĩ nhiên không nỡ. Vực Thần thật sự muốn rời khỏi tổ mạch là chuyện khó khăn vô cùn. Đám già Thiên Đạo Viện đau lòng, còn muốn Vực Thần làm bảo bối cống nạp.

Vực Thần bật cười nói:

- Không trách bọn họ, ta luyến tiếc rời khỏi mảnh thiên địa này. Bọn họ như đứa trẻ ta trông chừng đến lớn.

Vực Thần buông tiếng thở dài.

Lý Thất Dạ im lặng. Đối với Vực Thần càng sống lâu càng gánh chịu nhiều, Vực Thần cũng định đi nhưng cuối cùng đi không đành.

Đối với Vực Thần thì Thiên Đạo Viện là nhà, các đệ tử là vãn bối của Vực Thần. Có một số là vãn bối Vực Thần từng dạy dỗ. Như Vực Thần đã nói, nhiều lão tổ Thiên Đạo Viện là đứa trẻ Vực Thần trông chừng đến lớn. Vực Thần luyến tiếc không muốn rời khỏi Thiên Đạo Viện.

Thật lâu trước kia Lý Thất Dạ từng nói đối với Vực Thần thì thành cũng Thiên Đạo Viện, mà thua cũng vì Thiên Đạo Viện.

Bình luận

Truyện đang đọc