Trans: Duật Vân Ngữ Yên
Beta: Matcha Machiato
31-8-2022
Bạch Tranh đứng ở đó một hồi, mới do dự đi lên giải thích.
Nhưng nghĩ lại, không đúng, tại sao cô phải cảm thấy tội lỗi.
Chuyện này không liên quan gì đến Đàm Khải Thâm .
Chắc là trước đây anh nghiêm khắc nên mới có phản ứng căng thẳng.
Bạch Tranh nhớ lại rất nhiều bức thư tình bị tịch thu hồi cấp ba, những lời mà người đàn ông thường dạy cô bằng giọng điệu của trưởng bối hiện lên trong đầu cô: "Bây giờ cháu nên tập trung vào việc học của mình, đừng để ý chuyện khác ảnh hưởng đến sự chú ý của cháu "
Từ đó, cả trường đều biết gia đình cô giáo dục nghiêm khắc, từ năm nhất cấp ba đến khi tốt nghiệp, không ai dám quấy rầy cô.
Bạch Tranh lúc đó đều chú ý vào anh, nghe xong những lời đó chẳng những không cảm thấy có cái gì không đúng, thậm chí còn có chút tự mãn, đem những lời nói đó thành sự để ý của anh dành cho mình.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là ngớ ngẩn dễ thương.
"Em đang làm gì vậy?" Một lúc sau, Phó Mình Tu đã đậu xe bước tới.
Bóng lưng người đàn ông đi qua góc cua biến mất .
Bạch Tranh tỉnh táo lại, duỗi tóc, thản nhiên nói: "Không có gì."
"Có phải là chú anh vừa đi qua không?" Phó Mình Tu hỏi, "Anh có cảm giác như anh đã nhìn thấy chú ấy."
"Không biết "
"....."
-
Ông Phó gần đây phải đi xa, con trai của một người bạn đồng chí thân thiết sắp cưới, ông vội vàng đi để uống rượu mừng, nhân tiện thăm bạn cũ.
Chuyến đi này đã được lên kế hoạch vào tháng trước, để xoa dịu mối quan hệ với ông,Phó Viễn Lâm và vợ quyết định bỏ công việc ở công ty dành thời gian đồng hành cùng Phó Trí Hồng. Hai tuần sau,Đàm Ngữ Lâm không thể không lo lắng cho Phó Mình Tu và Bạch Tranh , giao họ cho Đàm Khải Thâm chăm sóc .
Dựa vào việc Đàm Ngữ Lâm vắng nhà, Phó Mình Tu dường như đã bốc hơi khỏi thế giới, sau khi ăn tối xong cũng không thấy người đâu.
Bạch Tranh cũng muốn tìm cũng tìm không thấy, trong khoảng thời gian này cô rất bận, studio đang đi đúng hướng, có rất nhiều việc phải liên hệ. Bên Nhạo Âm cũng yêu cầu cô qua, cô ở lại hiện trường cả buổi chiều làm việc buổi tối tan làm về nhà rồi còn phải chỉnh sửa video , cô thường bận rộn đến tận sáng sớm mới chìm vào giấc ngủ.
Phó Mình Tu không có ở nhà, vì vậy cô căn bản không quay lại Lan Uyển .
Mỗi ngày vào lúc hai giờ, thường ngủ lại luôn ở công ty vì quá mệt mỏi.
Làm việc như vậy một tuần, thân thể của Bạch Tranh rốt cuộc không chịu nổi nữa.
"Đây, uống đi." Lận Nhiễm pha cho cô một cốc cảm mạo linh, nhân tiện đưa cho cô dán giảm nhiệt trong hộp thuốc.
Bạch Tranh nhận lấy, lòng bàn tay nóng rực, "Cám ơn."
"Tớ không ở đây mấy ngày, cậu làm sao có thể quăng mình thành thế này?"
"Không còn cách nào , cuộc sống ép buộc." Cô dán miếng dán làm mát lên trán, sau đó liếc nhìn điện thoại.
Đã muộn, Bạch Tranh đứng dựa vào thành bàn xoay người nhặt chiếc túi trên mắc áo.
Lận Nhiễm nhìn tư thế của cô, hỏi: "Làm sao ? Rốt cuộc chuyện gì mà cậu như vậy rồi còn muốn đi ra ngoài."
"Ừm, tớ phải đi ra ngoài." Bạch Tranh nói.
"Đừng đi." Lận Nhiễm khoác tay cô.
Cô ngước mắt lên, tia máu đỏ trong mắt đặc biệt rõ ràng.
Lận Nhiễm thuyết phục cô, "Chuyện gì gấp vậy mà bây giờ còn phải đi "
Bạch Tranh "Tớ sẽ quay lại sớm."
"Nếu hôm nay cậu không nói, tớ sẽ không cho cậu đi."
Cô thở dài, chống tay ngồi xuống mép bàn, ánh mắt cụp xuống, giọng nói khàn khàn nhẹ: "Đi gặp ba tớ"
Vẻ mặt của Lận Nhiễm ngưng lại, cô ấy chậm rãi thả tay ra, môi vặn vẹo một hồi, một lúc sau mới nói: "Vậy thì tớ đưa cậu đến đó."
"Không ..." Bạch Tranh không muốn làm phiền cô ấy .
"Tớ đưa cậu ra cửa." Lận Nhiễm khăng khăng, xách túi đi ra ngoài, "Tớ sợ cậu ngất trên đường sẽ không ai cứu được."
Hai người đi thang máy xuống lầu, trước khi lên xe, Lận Nhiễm nghe điện thoại.
Bạch Tranh đang đứng ở cửa xe đợi cô ấy nhìn vẻ mặt của cô ấy có chút xấu hổ, trong lòng có lẽ đã có manh mối.
2 phút sau, cuộc gọi này là từ một nhà quảng cáo đã làm việc với studio từ lâu.
Bên đó có 1 cái quảng cái vừa mới bàn xong, qua hôm nay thì có thể ký hợp đồng rồi, lúc này chính là lúc mấu chốt nhất.
Dưới sự bảo đảm và thúc giục của Bạch Tranh Lận Nhiễm cuối cùng cũng đồng ý, "Vậy thì khi trở về nhất định phải gọi điện cho tớ, tớ sẽ đến đón cậu ."
"Hiểu rồi." Cô chống lại cơn ngứa trong cổ họng, vẫy tay với cửa kính xe, "Đi đường cẩn thận."
Sau khi tạm biệt Lận Nhiễm Bạch Tranh đi đến ngã tư để bắt một chiếc xe.
Anh tài xế taxi rất tử tế, nghe cô sắp đến nghĩa trang liệt sỹ, anh ấy đã đi đường vòng và đưa cô đến cửa hàng cô hay lui tới để mua hoa.
Trên thực tế, trong 2 năm qua, Bạch Tranh ít đến thăm Bạch Huân hơn trước rất nhiều. Thứ nhất, cô bận bịu với công việc, thứ hai là do tuổi tác, khả năng chống chọi với cô đơn ngày càng mạnh mẽ, cô sẽ không còn dựa dẫm vào tình cảm gia đình như hồi còn bé nữa.
Nhưng dù bận rộn đến đâu, cô sẽ đến như đã hứa vào ngày này hàng năm cô sẽ không bao giờ vắng mặt.
Bạch Tranh đến giờ vẫn còn nhớ rõ đêm đó, nhớ rõ dáng vẻ che miệng khóc nức nở của Trần Tình sau khi nhận được cuộc gọi từ trụ sở Công an, cô khi ấy không biết tại sao lúc đó mẹ cô lại khóc thương tâm như thế cũng không biết 2 từ "liệt sĩ" có hàm ý như thế nào đối với cô.
Cho đến một ngày mưa tầm tã, Trần Tình cho cô mặc một chiếc váy đen, 1 đôi giày da đen rồi mang cô lên chiếc xe .
Bạch Tranh nghe thấy Trần Tình nói chuyện với người đàn ông đang lái xe, nhưng không hiểu họ nói gì.
Cô bé vừa khóc vừa la hét đi tìm bố, dù mẹ có dỗ dành thế nào cũng không được.
Không lâu sau, Bạch Tranh được đưa đến một bia mộ lạnh lẽo xám xịt với những dòng chữ mà cô không hiểu được , chỉ có bức ảnh trên bia mộ là vẫn còn sáng rõ. Hôm ấy trời mưa to, mưa lạnh làm ướt ống quần, cô nắm tay mẹ cúi đầu trước bia mộ.
Đột nhiên, cô cảm thấy rất tủi thân lại kỳ quái, đứng im trước bia mộ rồi gào khóc.
Sau bóng dáng nhỏ bé, hàng chục cô chú trong sắc phục công an đã ngả mũ tỏ lòng thành kính.
Gió cũng hiu hiu, mọi tiếng khóc, tiếng rì rầm đều bị che lấp trong cơn mưa nhỏ.
Vào ngày này 17 năm trước, Bạch Huân đã hy sinh khi làm nhiệm vụ hy sinh trên tiền tuyến.
-
Như để phù hợp với tâm trạng hiện tại của Bạch Tranh , khi cô xuống xe, bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa.
Bạch Tranh không mang ô, cúi đầu bảo vệ hoa trên tay, bước nhanh đi vào.
Hàng bia đá chằng chịt, hàng ngàn anh hùng đang ngủ yên ở đây, Bách Tranh nhẹ bước lên bậc thềm, bên tai chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi trên mặt đất. Mưa ngày càng nặng hạt, cô đến một địa điểm quen thuộc, liền nhìn thấy một bó hoa đặt trên sườn đá.
Như mọi khi, có người đến trước cô.
Vì thân phận đặc biệt nên Bạch Huân rất ít liên lạc với người thân ở quê nhà, sau khi Trần Tình đi thì năm nào cô cũng là người duy nhất đến.
Vào mỗi ngày này Bạch Tranh luôn thấy bia mộ của Bạch Huân đã được người khác dọn dẹp, lúc đầu cô còn tưởng ai đó đã tìm nhầm chỗ, mãi đến khi nhìn thấy bông hoa năm nào cũng đặt ở đây cô mới gạt bỏ suy nghĩ trước đây.
Có lẽ đó là một trong những đồng đội cũ của Bạch Huân
Dù thế nào đi nữa, vẫn có những người nhớ đến ông ấy, đó là điều duy nhất mà Bạch Tranh có thể cảm thấy an ủi trong nhiều năm như vậy.
Cô đặt hai bó hoa cạnh nhau, mưa rơi trên váy xòe ra làm ướt đẫm áo cô.
Bạch Tranh nhìn di ảnh trên bia mộ, nhìn người đàn ông mặc quân phục đẹp trai, một lúc sau, cô cong môi cười, ngồi xổm trước mặt ông như một đứa trẻ, nói về chuyện gần đây.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, cô như không biết mệt mỏi để mặc cho những hạt mưa rơi.
Mặc cho Bạch Tranh có nói gì, đang khóc hay đang cười, thì người đối diện cũng không có phản ứng gì.
Cô sẽ không bao giờ nhận được sự đáp lại của ông nữa.
Bất giác nước mắt tuôn rơi hòa cùng nước mưa.
Mưa như trút nước, bầu trời u ám ngột ngạt.
Cô không biết mình đã nói bao lâu, nhưng Bạch Tranh cảm thấy đầu mình bắt đầu nặng nặng tầm nhìn trở nên mờ đi, cô nhìn Bạch Huân : "... Xin lỗi ba, xem ra hôm nay con phải về sớm rồi, năm sau con lại tới thăm ba nha?"
Nụ cười đẹp trai của người đàn ông không thay đổi.
Bạch Tranh cụp mắt xuống, y phục đã hoàn toàn ướt sũng, đổi tư thế chống hai tay xuống đất đứng lên
Những hạt mưa lớn rơi, đường về dường như khó hơn khi đến.
Cô muốn chạy xuống thật nhanh, nhưng chân lại không phát huy được chút sức lực nào, trán như muốn bốc hỏa, người ướt đẫm nước mưa, cổ họng khô khốc. Để tránh bị ngã từ mép bậc thềm, Bạch Tranh ngồi xổm xuống ho khan khiến mặt cô đỏ bừng cả một bên cổ.
Ý thức đã dần mất đi , nhưng ấy biết rằng cô phải quay lại ngay lập tức, sau khi suy nghĩ trôi đi, cô lại chống tay lên cơ thể mình.
Bạch Tranh hiển nhiên đã đánh giá quá cao tình trạng hiện tại của mình, hai chân yếu ớt, cảnh tượng trước mắt trở nên không rõ ràng, bước đi loạng choạng, sắp ngã xuống——
May mắn thay, có người từ phía sau đến dùng lòng bàn tay đỡ lấy vòng eo nóng bỏng của cô.
Mưa dường như đã giảm đột ngột.
Cơ thể cô được che bởi một chiếc ô,trước mắt là một đôi ủng da màu đen, phần đuôi áo khoác bị mưa làm ướt.
Bạch Tranh nhướng mắt. Đôi mắt của người đàn ông ngưng trọng, trầm tĩnh thâm trầm, cho dù trong thời tiết xấu như vậy, anh vẫn ăn mặc chỉnh tề, đường nét trên khuôn mặt anh tuấn, góc cạnh, có một tia áp chế sắc bén.
Đàm Khải Thâm nghiêng cổ tay, chiếc ô gần như che hoàn toàn cô.
"Là anh." Cô mệt mỏi nhếch lên khóe môi, nụ cười còn chưa nở hết, "Chú nhỏ..."
Giống như là đã có được một vòng ôm rất an toàn nhưng cô lại không thể giữ được nó nữa.
Lời nói vừa dứt, Bạch Tranh đã dựa vào vai anh ngủ thiếp đi,
-
Vu Tín đi cùng ông chủ để tỏ lòng kính trọng với người bạn cũ, không ngờ lại gặp cảnh tượng như vậy.
Đàm Khải Thâm từ trên núi xuống cũng ôm Bạch Tranh trong lòng , gần như toàn thân đã ướt đẫm, Vu Tín lập tức đi tới cầm ô mở cửa xe cho anh.
"Đến bệnh viện"
"Vâng Đàm tổng"
Xe rời nghĩa trang.
Đàm Khải Thâm cởi áo khoác yêu cầu Vu Tín bật máy sưởi .
Bạch Tranh dựa vào ghế sau, thần thức nửa mơ nửa tỉnh. Con đường không bằng phẳng gập ghềnh khiến lông mày vốn đã bồn chồn của cô lại nhíu lại, đôi mắt khẽ mở, ngay cả trong tình huống này, cô vẫn mạnh mẽ phản bác: "Tôi không muốn đi bệnh viện."
Từ nhỏ cô đã sợ tiêm, giờ chỉ muốn uống thuốc, cô không bao giờ đến bệnh viện trừ khi cần thiết.
Đàm Khải Thâm đương nhiên biết chuyện này, nhưng anh vừa nghe cũng không đáp lại, động tác trên tay vẫn như cũ.
Khăn khô lau đi nước mưa nhớp nháp trên trán, Bạch Tranh chần chờ mấy giây, lo lắng sợ anh nói không ra lời, muốn nhận được câu trả lời, "Đàm Khải Thâm , chú nói..."
Giọng của cô mềm mại, với một giọng mũi nặng, nghe như thể cô đang làm nũng .
Lúc này người đàn ông mới có phản ứng, nhướng mắt nhìn thẳng vào cô.
Đôi mắt đó sắc bén, tối đen không đáy, "Em gọi tôi là gì?"