ĐẾ HỒN LẠC

Thất phách ly tán hình hài diệt, tầm dữ bất tầm nhất niệm gian

[Bảy phách ly tán hình hài diệt, tìm hay không tìm chỉ bởi một ý niệm]

—–

Diêu Quang cảm thấy nội tâm lãnh triệt trước đó hoàn toàn tiêu thất, thay vào đó là một loại mệt mỏi, hắn cảm thấy mình rõ ràng mở mắt, nhưng lại không hề nhìn thấy bất cứ thứ gì, cảm giác mệt mỏi nặng nề thổi quét lên thân thể, nhưng trong lòng hắn, luôn nhớ có một việc vẫn chưa xong......

Vì vậy hắn mạnh mẽ ra lệnh mình phải tỉnh táo lại, dần dần, cảnh tượng trước mắt dần rõ ràng.

Nhưng khi thấy rõ ràng quang cảnh xung quanh, không khỏi chấn động.

Nơi này là nơi nào?! Hắn đang đứng trên một mảnh phế tích, trên đầu âm hồn bay loạn, mang theo âm khí lạnh sưu sưu còn có tiếng gào thét kinh hoàng, khiến hắn cực kỳ không thoải mái.

Chớp mắt hồi tưởng lại, hắn được Thiên Xu phân phó đến âm phủ hỏi Tống Đế Vượng mượn tụ hồn đăng, thế nhưng tên thư sinh tâm hoài quỷ thai kia thế nhưng có mưu đồ gây rối hắn, dưới thân tê liệt đau đớn, đầu ngực đâm đâm tê dại, ánh mắt hắn lạnh lại, hiện ra vẻ âm ngoan.

Tên ác quỷ ti tiện kia, cư nhiên vũ nhục hắn đến nước này!! Kia tuyệt đối không phải đánh gãy mấy cái xương sườn hoặc là bẻ gãy tay chân thì có thể chấm dứt!! Hắn phải bẻ gãy đầu y, hắn phải hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với tên đó! Sau này tuyệt đối không đặt chân đếm cái âm phủ vừa u ám lại lạnh lẽo này nữa, lại càng không muốn gặp lại tên thư sinh ác quỷ tâm hoài thai quỷ đó!

Diêu Quang nhìn quanh, đang định tìm người tính toán sổ sách, dưới đất đột nhiên vang lên một tiếng gọi khẽ: “Diêu Quang......”

Hắn biến sắc, cúi đầu nhìn, không thể tưởng được tên thư sinh ác quỷ sớm nên chạy xa vạn dặm miễn cho bị hắn bắt lấy kia, cư nhiên tùy tiện nằm trên mặt đất!

Đây chính là ngươi tự đưa đến cửa!!

Khóe miệng Diêu Quang câu lên nụ cười, xoay người ngồi xuống, quan sát Tống Đế Vương vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích một lúc lâu, đột nhiên tay duỗi ra kéo lấy cổ áo Tống Đế Vương nhấc lên.

Không ngờ thân hình Tống Đế Vương phi thường nhẹ, Diêu Quang cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Quỷ Tiên chẳng phải cũng là quỷ sao? Vốn không có trọng lượng.

“Ngươi, thật, to, gan!!”

Gằn từng tiếng, nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn nam nhân mình từng tín nhiệm đến thế, cảm giác bị phản bội khiến hắn cảm thấy nhục nhã khó nhịn, huống chi nam nhân này dùng một loại phương pháp mà ngay cả thường nhân cũng không thể chấp nhận, xé tan tất cả giả tưởng mình cố công xây dựng!

Tống Đế Vương chậm rãi mở mắt, nhưng không lộ ra tươi cười tự nhiên thường ngày, dưới mắt có chút âm ảnh mệt mỏi, sắc mặt nhìn qua vốn đã không hề tốt lại tái nhợt dị thường. Y nhìn quanh bốn phía, lọt vào trong tầm mắt, ngay cả một vách tường hoàn hảo cũng chẳng có, không khỏi cười khổ: “Ngươi lại hủy Diêm La điện của ta…..” Lời nói bất đắc dĩ, nhưng không có một chút ý trách cứ.

“Ta nói rồi, nếu ngươi dám đối đãi ta như vậy, ta nhất định phải giết ngươi!!” Diêu Quang tay trái vừa chuyển, hung hăng đáp lên bả vai Tống Đế Vương, dùng lực xoay, chỉ nghe ‘rắc’ một tiếng, Tống Đế Vương nhíu nhíu mày, cánh tay trái đã bị Diêu Quang tháo xuống hiện ra trạng thái vặn ẹo quỷ dị. Diêu Quang xuống tay tàn nhẫn, trong nháy mắt, đã bẻ gẫy tứ chi của y, thân thể thư sinh nhất thời giống như con rối gỗ bị chặt đứt tay chân vứt trên mặt đất.

Vốn không thể chịu đựng được đau nhức, Tống Đế Vương lại chỉ ho khan hai tiếng, sau đó thản nhiên nói: “Có muốn bẻ gãy cả cổ của tiểu thần không? Tinh quân có điều không biết, vật nơi âm phủ vốn vô hình, cho dù có hủy thành từng mảnh nhỏ, tùy tiện dùng chút hồ là có thể dán lại ngay, chỉ e tinh quân phí sức vô ích..”

Diêu Quang vốn muốn nghe y cầu xin tha thứ, thế nhưng đối phương vẫn cứ bình tĩnh trước sau như một, nhất thời thẹn quá thành giận: “Được! Ta sẽ đem ngươi băm thành thịt vụn! Xem ngươi làm sao có thể dán trở về!”

Hạ lời tàn nhẫn, hắn lại hung hăng nện mấy quyền vào gương mặt càng nhìn càng chướng mắt kia, đến khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia bị đập đến hốc mắt văng tung tóe, khóe miệng bầm tím, mới đắc ý dương dương ngừng lạ, hừ một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lại một tay nắm y xốc lên: “Mau đem tụ hồn đăng ra đây!!”

“Nga…”

Thấy Tống Đế Vương có chút hoảng thần, Diêu Quang lại hung hăng hạ xuống hai cái tát.

Tống Đế Vương lúc này mới phục hồi tinh thần lại, chậm chạp nói: “Tụ hồn đăng đã bị Diêm Quân tịch thu.”

“Cái gì?!” Diêu Quang luống cuống, “Tại sao có thể như vậy?”

“Trên đường trở về thế gian...... Không cẩn thận gặp phải.”

Diêu Quang nghe vậy vội vàng bắt lấy y hỏi: “Thế gian? Ngươi đi đến thế gian? Nói như vậy, ngươi đã đem tụ hồn đăng đến cho Thiên Xu?!”

Tống Đế Vương lại có chút hoảng thần, Diêu Quang khẩn cấp dùng sức lung lay y vài cái, mới thấy y trả lời: “May mắn không làm nhục mệnh......”

“Hừ. Coi như ngươi thức thời!!” Diêu Quang trong lòng vui mừng, nghĩ chuyện Thiên Xu giao phó đã xong xuôi, nhất định có thể khiến Thiên Xu vui vẻ, đối với những điều Tống Đế Vương làm tuy rằng vẫn oán hận, nhưng tốt xấu gì cũng đã được y trợ giúp, không cần tiếp tục tra tấn tâm tư của y, nhưng miệng cũng không dễ dàng buông tha tên ác quỷ thư sinh đê tiện vô sỉ này, “Đừng tưởng rằng cứ như vậy là thanh toán xong! Ngươi làm nhục ta như thế, há có thể dễ dàng kết thúc?!”

“Thực xin lỗi.”

Tống Đế Vương thẳng thắn thành khẩn nói lời xin lỗi, Diêu Quang trừng tên ác quỷ làm việc ác khiến người ta giận sôi rồi lại lập tức cúi đầu nhận sai, thật sự là làm cho người ta hận đắc nghiến răng rồi lại không biết làm sao.

Trên thực tế ngoại trừ đánh y một trận, bẻ gãy tay chân y, hắn thật đúng là không thể làm gì y. Lại nói, hắn cũng không có khả năng vì loại chuyện hư hỏng này mà tới nơi khác khóc lóc kể lể, hắn là Phá Quân tinh, cư nhiên vô lực phản kháng bị người thượng, chuyện mất mặt như vậy, cho dù có phải che giấu đến khi trời sụp đất nứt cũng không có thể để người khác biết, huống chi hắn cũng không phải là nữ tử, bị người vũ nhục cũng không cần phải vì trinh tiết bài thương mà đòi chết đòi sống.

Tống Đế Vương lúc này, đôi mắt luôn tính kế mắt trở nên sáng tỏ vô cùng, hoàn toàn trái ngược với quái trạng thần trí hoảng hốt lúc nãy, làm Diêu Quang cảm thấy vừa rồi hăn lại bị lừa, nhất thời thẹn quá thành giận, một tay quẳng y xuống đất, một góc áo cũng chẳng muốn chạm vào.

Tống Đế Vương cũng không để ý tới hắn thô bạo, ánh mắt chấp nhất vẫn dừng lại trên người Diêu Quang.

Nhưng ánh mắt như vậy lại làm cho Diêu Quang có loại cảm giác mao cốt tủng nhiên, giống như y phục trên người hoàn toàn không tồn tại, vẫn quang lõa toàn thân đứng trước mặt nam nhân này.

“Nhìn cái gì?! Còn dám càn rỡ ta sẽ lấy Mặc Hoắc cho ngươi nếm thử!!”

Tống Đế Vương lại nở nụ cười: “Vâng, phải” bên đáp lời, còn thật ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Thiếu đi ánh mắt tựa hồ vẫn luôn chú ý tới mình, Diêu Quang lại mơ hồ cảm thấy có chút không thích ứng, nhưng điều này cho dù có xé nát miệng hắn ra, hắn cũng không nói cho Tống Đế Vương.

“Sao tinh quân còn chưa quay về thế gian? Đã mượn được tụ hồn đăng, nói vậy Tham Lang tinh quân sẽ đối với ngươi thừa nhận có thêm đi?”

Nghe giọng điệu của y, cứ như đang xua đuổi hắn mau mau rời đi, Diêu Quang không thích nghe, hừ nói: “Ngươi quản ta khi nào thì đi?!”

Tống Đế Vương bỗng nhiên vèo bật cười: “Hay là tinh quân đối với tiểu thần nhớ mãi không quên, luyến tiếc rời đi? A —” Vừa mới dứt lời, bên sườn đã bị hung hăng đá một cước, nếu y là phàm nhân, chỉ sợ tì tạng đều phải nát bét, may mắn y là thân Quỷ Tiên, cho dù có ăn thêm mấy cước cũng chỉ ho khan hai tiếng.

Mà lời nói không biết sống chết của y lại kích Diêu Quang phát hỏa.

“Cái chỗ quỷ quái này của ngươi, bản tinh quân từ nay về sau không bao giờ đến nữa!!” Thiếu niên lại đạp y một cước, xoay người bước đi, cũng không liếc mắt nhìn lại y một cái.

“......” Tống Đế Vương lẳng lặng nằm trên mặt đất, nhắm mắt lại nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, chưa từng bỏ qua một chút tiếng vang vọng lại, cuối cùng, thở dài một tiếng, đột nhiên yết hầu ngứa lên, nhịn không được liên tục ho khan, kịch liệt đến mức như thể muốn ho ra cả gan trong lồng ngực, chợt “phốc –” một ngụm máu tươi phun tới, nhiễm ướt vạt áo trắng tuyết.

Tuy rằng ho khan đã ngừng, nhưng một ngụm máu này bất quá chỉ là bắt đầu, huyết tương như dòng suối không ngừng trào ra từ miệng y như, nhưng y không để ý tới, thậm chí tùy ý máu tươi từ bên má chảy xuống, chỉ mở mắt nhìn chằm chằm thiên không âm phủ, nơi tuyệt đối không có khả năng nhìn thấy tinh đấu đầy trời.

Diêu Quang...... Diêu Quang...... Diêu Quang......

Yết hầu bị máu làm tắc nghẹn, y chỉ có thể lập đi lập lại cái tên này từ trong tận đáy lòng.

Lần này từ biệt, chỉ sợ không có ngày gặp lại......

Bỗng nhiên, trước mắt tinh mang chói mắt.

Đôi mắt vốn sắp khép lại trừng lớn.

Sao lại có thể? Chốn âm tào địa phủ, sao lại có tinh quang lóe sáng?

“Này!! Tỉnh tỉnh!! Sao ngươi lại phun nhiều máu như vậy?! Ta, vừa rồi ta cũng không có thực dùng sức a!!” Thanh âm có chút kinh hoàng bên tai trở nên không chân thật, nhưng y làm sao có thể không nhận ra quang mang rực rỡ kia?

Tống Đế Vương gian nan nuốt xuống máu tươi trong miệng, miễn cưỡng chấn tác tinh thần: “Ngươi như thế nào...... Lại trở lại?......”

Diêu Quang chân tay luống cuống nhìn nam nhân người đầy huyết tinh, nếu không phải hắn đi rồi lại cảm thấy kỳ quái, nghĩ ác quỷ thư sinh kia luôn giảo quyệt, ngày thường luôn bày một bộn luyến tiếc hắn đi, hôm nay lại nói lời xua đuổi, nhất định là sợ hắn trả thù cho nên tìm cớ đuổi hắn rời đi. Diêu Quang không cam lòng, nghĩ cũng không thể tiện nghi y như vậy, vì vậy mà quay lại, nhưng không ngờ lại chỉ nhìn đến bộ dáng Tống Đế Vương phảng phất như sắp chết.

Không phải hắn không hận Tống Đế Vương xâm phạm vũ nhục hắn, nhưng nói đến cùng, càng phẫn hận hơn cũng bởi vì dụng tâm của y dành cho hắn. Ở Tiên giới, hắn chưa tùng có một người nào có thể gọi là bằng hữu, cho dù là các tinh quân đồng tông, trừ Thiên Xu ra, cũng bởi vì hắn ngang ngược kiêu ngạo mà sinh tâm thoái nhượng, chỉ có Tống Đế Vương tuy rằng luôn giữ thái độ duy dạ ứng hòa, lại luôn lẳng lặng nghe hắn kể lể, ngẫu nhiên còn có thể đáp lại. Hắn không phải tên ngốc, lại sao lại không nhìn ra mấy trăm năm nay Tống Đế Vương đối hắn rất tốt tuyệt không dối trá.

Nhưng mà lại bởi vì Tống Đế Vương che dấu quá tốt, làm cho hắn xem nhẹ sau lưng sự săn sóc tỉ mỉ đó tiềm tàng một phần tâm tư thâm trầm như thế nào.

Khi bức màn nhìn như rất dày nhưng thật ra rất mong manh này bị trạc phá, hết thảy thản nhiên lộ ra dưới ánh mặt trời, Diêu Quang không khỏi vì Tống Đế Vương giấu diếm, cùng với chính mình vô tri mà cảm thấy phẫn nộ. Kỳ thật nếu như Tống Đế Vương hảo hảo cùng hắn nói rõ ràng, hắn ngoài xấu hổ ra nhiều lắm là xảo ngôn cự tuyệt, tuyệt đối sẽ không thay đổi thành loại tình huống như hiện nay, nhưng mà tên ác quỷ thư sinh kia lại thái độ khác thường, hoàn toàn không để cho đường cự tuyệt, cố chấp muốn hắn phải nhận!!

Hắn cũng không phải là cái gì thiên cơ tiên nữ õng ẹo yểu điệu, hắn chính là sát tinh Phá Quân mà tiên yêu đều e ngại!!!

Tống Đế Vương lừa gạt hắn, giam cầm hắn, thậm chí ô nhục, đả kích rất lớn đến tự tôn của hắn. Nhưng này cũng không có nghĩa là hắn thật sự hy vọng y chết rụng.

Ngay lúc nãy, khi hắn nhìn đến tên thư sinh áo trắng thật sự giống như bề ngoài gầy yếu nằm trên mặt đất, giống như là sắp chết, tâm tựa như đột nhiên thiếu đi một mảnh, kỳ quái khó chịu...... Nếu hắn không phải tâm huyết dâng trào muốn quay đầu lại đạp cho y thêm hai cước, có phải tên Quỷ Tiên luôn pha trà cho hắn trong ngàn năm qua cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất...... Trong tòa Diêm La điện rộng lớn âm u này, cũng sẽ không còn vị Diêm La Vương ngẩng đầu khỏi án quyển, hướng hắn lộ ra nụ cười đạm mà không nị......

“Không phải nói..... Không bao giờ … đến đây nữa sao?......”

Tống Đế Vương cười, vẫn an ổn như bình thường, hoàn toàn không giống kẻ vừa ói ra một thân máu tươi.

Chỉ là sắc mặt quá mức trắng bệch, thậm chí màu sắc gần như tro tàn, ngay cả Diêu Quang cũng nhìn ra y không thích hợp, thiếu niên không để ý huyết ô dính tay, một phen xé mở quần áo y, xem xét trên người y có thương tích gì không, nhưng nhìn thế nào, thân hình Tống Đế Vương cũng là hoàn hảo không tổn hao gì, ngay cả những nơi bị hắn đá lúc nãy cũng không thấy vết bầm.

Diêu Quang không khỏi ảo não: “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?!”

“Cũng không như thế nào...... Chính là, bảy phách tan hết, chỉ còn lại ba hồn mà thôi......”

Diêu Quang nghe vậy cực kì hoảng sợ, người có ba hồn bảy vía, Quỷ Tiên cũng từng mang thân người, dĩ nhiên cũng như phàm nhân có ba hồn bảy vía, cái gọi là hồn vi dương, phách vi âm, phụ hình chi linh vi phách, phụ khí chi thần vi hồn, cố hồn vi dương khí, tinh thần, phách vi âm khí, hình hài, nếu bảy phách tan hết, cho dù Tống Đế Vương có bản lãnh thế nào, cũng khó có thể tiếp tục, hình khu tất diệt không thể nghi ngờ.

“Tại sao có thể như vậy?!” Diêu Quang khó có thể tin, nhưng khi hắn đột nhiên nhớ tới, nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy còn lại một đống hoang tàn tường nát cột xiêu, cả Diêm Vương Điện không cánh mà bay, hắn khàn giọng, “Là..... Là bởi vì ta sao?......”

Tống Đế Vương cũng lắc đầu: “Không phải...... Là bởi vì hồn phách tiểu thần hồn phách, không thế nào chống lại gió thổi......”

Mấy lời quỷ quái này Diêu Quang sao lại dễ tin, hắn một phen ôm lấy nửa thân trên của Tống Đế Vương, muốn khiên y lên vai: “Ta mang ngươi đến Thiên giới, nơi đó có rất nhiều tiên đan linh dược, có thể chữa khỏi cho ngươi!”

Động tác quá lớn, Tống Đế Vương lại nhịn không được phun ra mấy khẩu huyết, bất quá tốt xấu gì cũng có thể nói ra mấy câu rõ ràng: “Hảo ý của tinh quân...... Tiểu thần tâm lĩnh, chỉ là giờ phút này tiểu thần cũng không thể rời khỏi địa phủ...... Vừa đi ra ngoài, sợ là ngay cả hồn đều thu không được......”

“Kia, kia như thế nào cho phải?!” Diêu Quang không dám động hắn, thấy sắc mặt Tống Đế Vương dần dần xanh xám, hình thể cũng bắt đầu như ẩn như hiện, lại càng luống cuống, “Tống Đế Vương!! Nếu ngươi dám biến mất, ta, ta tuyệt không buông tha ngươi!!”

Tống Đế Vương tựa hồ cũng chú ý tới hình hài mình đang dần tiêu tán, bảy phách thất lạc, y sớm đã đoán trước kết cục thế này, chỉ là không dự liệu được Diêu Quang cư nhiên quay lại, hay là......

Trái tim từng chán nản suy nghĩ phải buông tha đột nhiên phấn chấn lên, khóe miệng câu lên một nụ cười, có lẽ đoạn duyên phận nhìn không thấy kia vẫn chặt chẽ dây dưa giữa hai người, chưa từng đứt gãy…

“Tiểu thần gây nên, chính là gieo gió gặt bão...... Tinh quân vốn không nên bỏ qua cho tiểu thần, đáng tiếc thời gian trước mắt không nhiều lắm...... Nợ này, sợ là tiểu thần là vô lực trả lại......”

“Không được! Nhất định có biện pháp!! Bản tinh quân còn không có tính toán bỏ qua cho ngươi đơn giản như vậy!!” Diêu Quang hung ác nói, nhưng đôi tay đỡ Tống Đế Vương lại thật cẩn thận, “Bất quá là hồn phách bị thổi tan, chỉ cần tìm bảy phách kia trở về không phải được rồi sao?”

Tống Đế Vương do dự: “Bảy phách một khi tán, định là đã đi đến luân hồi......”

“Hừ! Tìm mấy phách có gì đặc biệt? Không làm khó được ta!” Diêu Quang cảm thấy được nam nhân càng ngày càng nhẹ, quả thực sắp không có một chút trọng lượng nào, trên mặt nạ hung ác dần dần xuất hiện vết rách, “Ngươi nói mau! Phải như thế nào mới tìm được?”

“Không biết......”

“Ngươi –“

Tống Đế Vương nhìn thiếu niên tinh quân thở hổn hển: “Thiếu ba hồn, vậy thân thể phụ chi nhất định cần có linh khí duy trì...... Bằng không nhất định sẽ chết rất mau...... Hẳn là sẽ có bảo bối gì đó, tỷ như bảo châu linh tinh đặt bên người......”

Diêu Quang ngạc nhiên một lát, bỗng nhiên cắn răng: “Ngươi không phải đã sớm nghĩ tốt rồi sao, cho ta mượn cớ tìm châu, thuận tiện giúp ngươi tìm bảy phách đi?!”

Tống Đế Vương cười đến thản nhiên.

“Tìm hoặc không tìm, cứu hoặc không cứu, bất quá là ở một ý niệm của tinh quân......”

Bình luận

Truyện đang đọc