ĐỆ NHẤT KIẾM THẦN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Nhân loại!"



Ông lão bỗng ồm ồm kêu lên: “Đây chính là Linh Tổ Chi Khí! Linh Tổ Chi Khí đấy! Ngươi... ngươi lại quen biết với một vị Linh tổ ư? Kh- không thể nào!"



Linh tổ?




Diệp Huyên trợn to mắt: “Nhóc con màu trắng kia chính là Linh tổ?!"



"Chắc chắn là thế!"



Ông lão nói, ánh mắt khi nhìn Diệp Huyên đã có thêm mấy phần kiêng kỵ.



Tên này đều quen biết toàn những nhân vật gì thế này?




Điên cuồng quá rồi!



Diệp Huyên nhìn sang Tiểu Linh Nhi: “Muội còn bao nhiêu linh khí ấy?"



Cô bé tròn xoe mắt: “Đủ dùng!”



"Vậy là tốt rồi”.



Diệp Huyên bật cười rồi nói với ông lão: “Ta còn có việc, xin cáo từ tiền bối”.



Ông ta quay qua dặn dò vượn khổng lồ với vẻ nghiêm nghị: “Phải biết nghe lời, hiểu chưa?"



Nó vội vàng gật đầu rồi đi đến trước mặt Tiểu Linh Nhi, trông ngoan ngoãn vô cùng.



Tiểu Linh Nhi hớn hở hỏi Diệp Huyên: “Cho nó theo giúp muội nhé?"



Diệp Huyên cười đáp: “Tất nhiên là được rồi”.



Cứ thế, Lệ Viên đã trở thành hầu cận của Tiểu Linh Nhi.



Một chốc sau, Diệp Huyên đưa Tiểu Phạn rời đi, để lại ông lão nhìn theo bóng lưng họ, không biết đang suy nghĩ gì.



Đúng lúc ấy, một cô gái xuất hiện bên cạnh ông ta.



Còn ai khác ngoài Huyền Ngoa.



Nàng ta dõi mắt nhìn theo: “Ông tin hắn là chuyển kiếp của vị kỳ nhân kia?"



Ông lão lắc đầu: “Có quỷ mới tin hắn!"



Huyền Ngoa bật cười: “Vậy mà ông còn cho Lệ Viên đi theo hắn”.



Ông lão: “Hắn quá bí ẩn. Dị Thú Kinh trở mặt thành thù với hắn, không khôn ngoan chút nào”.



Huyền Ngoa: “Ông cho rằng ả ta ngu ngốc ư?"



Thấy ông ta nheo mắt như đang suy tư gì, nàng ta cười: “Ả không ngu. Ả vốn có cơ hội kết giao với hắn nhưng lại trở mặt thành thù, mà một thư phòng lại không đến mức khiến ả phải làm vậy”.



Ông lão bỗng nói: “Ba thanh Phàm Kiếm kia...”



Sắc mặt Huyền Ngoa cũng dần đanh lại.



Ông lão: “Chúc Long đại thần biết hắn, lại còn tặng hắn ba mảnh vảy ngược”.


Huyền Ngoa không nói gì, ông ta tiếp tục: “Hắn quen biết một vị Linh tổ, hắn có truyền thừa của Tiên Tri, Thiên Mạch giả cũng đi theo hắn...”
Đôi mắt ông ta quay sang Huyền Ngoa: “Ta không tin hắn là chuyển kiếp của vị kỳ nhân kia, nhưng ta dám khẳng định nếu hắn có kiếp trước, đó là một người còn mạnh mẽ hơn kỳ nhân. Dị Thú Kinh quyết định đối đầu với hắn, cho dù vì lý do gì, trong tay ả còn con bài nào, đều là ngu xuẩn. Bởi chỉ một đoạn nhân quả bất kỳ trên người thanh niên kia đều không phải thứ ả có thể gánh được, cả Huyền Ngoa ngươi cũng vậy”.



Huyền Ngoa sao lại không biết ông lão đang nhắc nhở nàng ta đừng sinh ra ý niệm gì kỳ quái.




Một chốc sau, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phương xa, khẽ nói: “Kiếp trước kiếp này rắc rối phức tạp, nhân quả dây dưa không dứt...”



Ông lão: “Chắc chắn có người đang thay hắn ngăn cản những nhân quả đó, bằng không thì với thực lực của hắn đã không thể tồn tại đến ngày hôm nay. Nhưng phải là người mạnh đến nhường nào mới có thể làm điều ấy?"



...



Khi Diệp Huyên đưa Tiểu Phạn trở lại cửa hàng nhỏ bên sông, nó quả nhiên đã không còn tung tích, cũng may ông lão kia vẫn còn.




Diệp Huyên đi đến, đưa ra ba mảnh vảy ngược. Ông lão nhìn chúng rồi nói: “Một là đủ rồi”.



Diệp Huyên: “Còn mấy thanh khác thì sao?"



Ông lão tóc bạc nói: “Chỉ có thanh kiếm sắc này của ngươi mới hợp với mảnh vảy. Nhưng đợi một chút, ta sẽ chế tạo cho ngươi một bộ giáp”.



Diệp Huyên nghe vậy thì mừng thầm. Mảnh vảy ngược này là thứ cứng rắn nhất trên người Chúc Long, mà trên đời còn có vật gì có thể đọ độ cứng với vảy Chúc Long sao?



Như biết suy nghĩ của hắn, ông lão nhàn nhạt nói: “Bàn về khả năng phòng ngự, vảy Chúc Long chỉ đứng thứ nhì trên đời thôi”.



Thứ nhì ư?



Diệp Huyên như bị sét đánh, vội hỏi: “Còn có thứ cứng hơn cả nó ư?"



Ông lão gật đầu: “Có chứ”.



"Đó là gì?"



Ông ta nhìn hắn: “Sừng của một cô bé, đó mới là thứ cứng nhất trên đời”.



Sừng của một bé gái á?



Diệp Huyên ngây ngẩn, đoạn biến sắc: “Có phải là một cô bé thích ăn kẹo hồ lô không?!"



Sở dĩ hắn nghĩ đến là vì cô bé kia quả thật có một cặp sừng trên đầu.



Ánh mắt ông lão xoáy sâu vào hắn: “Ngươi từng gặp?"



Hắn gật đầu: “Phải, ta còn mời nàng ăn kẹo nữa”.



Ông lão im lặng một hồi rồi lắc đầu: “Ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt gì vậy chứ”.



Diệp Huyên: “...”



Hắn hỏi: “Tiền bối cũng biết cô bé ấy?"



"Từng gặp một lần khi còn ở bên ngoài”.



Diệp Huyên tròn mắt: “Tiền bối có thể ra ngoài ư?"



Ông lão liếc hắn: “Ngươi trông ta giống dị thú lắm à?"


Diệp Huyên cong môi. Đúng vậy, Dị Thú Kinh chỉ có thể vây nhốt dị thú mà thôi.
Ông lão lại nói: “Chờ ta một canh giờ, sau đó ta sẽ cho ngươi thanh kiếm sắc bén nhất từ thời đại Bạch Ác đến nay. Hơn nữa, nó sẽ chính là khắc tinh của dị thú!"



Nói xong, ông xoay người biến mất.



Thanh kiếm sắc bén nhất, đồng thời cũng là khắc tinh của dị thú ư?




Trong lòng Diệp Huyên dâng lên một nỗi chờ mong.



Tuy hắn không biết ông lão này là ai nhưng hẳn phải là một nhân vật lợi hại.



Như nghĩ đến gì đó, hắn hỏi Tiểu Phạn: “Ngươi đánh thắng được ông ấy không?"




Cô bé gật đầu rồi nhấc kiếm lên như chuẩn bị ra tay, khiến Diệp Huyên nheo mắt, vội vàng ngăn lại.



Tính tình cô bé này cũng không phải dạng vừa đâu.



Thấy Tiểu Phạn nhìn sang, hắn nói: “Ta chỉ hỏi thôi, không phải bảo ngươi đi đánh thật”.



Cô bé gật đầu.



Ánh mắt Diệp Huyên nhìn thanh kiểm gỉ trong tay cô bé có phần phức tạp.



Tuy nó chưa đạt đến trình độ của cô gái váy trắng nhưng nó cũng là một thanh Phàm Kiếm.



Còn bản thân hắn khi nào mới đạt đến?



Diệp Huyên lắc lắc đầu. Cảnh giới kiếm đạo khác với cảnh giới bản thân, đều phải dựa vào ngộ đạo.



Trong lòng ngộ đạo, tức thành Phàm Kiếm. Nhưng nếu không có cơ duyên ấy, có khổ luyện tu hành thế nào cũng không có kết quả.



Vì vậy nên hắn cũng không dốc sức tu luyện cảnh giới kiếm đạo làm gì, bởi một khi thời cơ đến thì sẽ thành thôi.



Một canh giờ nhanh chóng trôi qua.



Ông lão tóc trắng lại xuất hiện, đưa tay ra. Khi kiếm Thiên Tru hiện ra, Diệp Huyên phát hiện lưỡi kiếm và mũi kiếm của nó xuất hiện một số mảnh vụn li ti.



Ông lão nói: “Ta đã dung nhập vảy ngược Chúc Long vào lưỡi và thân của nó, khiến độ sắc bén của kiếm này tăng lên không chỉ mười lần. Nó bây giờ có thể xé xác ít nhất là chín mươi phần trăm dị thú nơi này, lại có vảy Chúc Long nên sẽ có khả năng trấn áp nhất định. Tóm lại, nó chính là khắc tinh của dị thú”.



Diệp Huyên cầm lấy kiếm Thiên Tru. Tay vừa siết lại, một tiếng kiếm minh réo rắt đã vang lên, chấn động tận chân trời.



Hắn hưng phấn kêu lên: “Tốt!"



Có Tử Nhân Kinh và kiếm Thiên Tru trong tay, có thể nói dị thú bình thường đã không còn là đối thủ của hắn nữa!



Đúng lúc ấy, ông lão tóc bạc lại cong cong ngón tay, đưa một vật màu đen dung nhập vào giữa trán Diệp Huyên. Cơ thể hắn run lên khi tiếp nhận vật ấy.



Giọng ông lão vang lên trong đầu: “Đây chính là giáp Chúc Long ta tạo ra bằng phương pháp đặc biệt. Nó đã hoàn toàn dung hợp với cơ thể ngươi, chỉ cần nghĩ đến là sẽ được kích hoạt. Ngươi thử xem”.


Ông ta lại đưa tay ra, để thanh kiếm của Tiểu Thất và thanh kiếm đen xuất hiện.



"Trong hai thanh này, có một thanh sỡ hữu sức mạnh đặc thù liên quan đến không gian. Ta đã dung nhập Không Gian Chi Lực vào, để nó có thể náu mình trong không gian, hoàn toàn ẩn nấp, ngươi có thể dùng để đánh lén. Thanh kiếm còn lại có sức mạnh thần bí mà ta chưa từng thấy, nhưng theo những gì ta nghiên cứu, nó có thể thanh tẩy. Nói cách khác, kiếm này chính là khắc tinh của tà vật. Ta đã thêm vào một vài nguyên liệu đặc biệt để nâng cao phẩm cấp của nó, sức mạnh cũng theo đó mà tăng lên”.



Nói xong, ông ta lại lấy kiếm Trấn Hồn ra: “Còn kiếm này trời sinh khắc linh hồn, ta cũng thêm một chút sức mạnh đặc biệt vào để nâng cao phẩm cấp của nó. Ta đề nghị ngươi có thể dung nhập linh hồn mình vào kiếm. Sau khi ngươi và nó hòa vào làm một, sức mạnh của nó sẽ tăng lên thêm một khoảng rất lớn. Bốn thanh kiếm này của ngươi hiện nay đều dưới cấp Phàm, chỉ có Phàm Kiếm trong truyền thuyết mới có thể áp chế chúng”.




Diệp Huyên thu hồi chúng về, cung kính thi lễ với ông lão: “Đa tạ tiền bối!"



Rồi như nghĩ đến gì đó, hắn lấy Tử Vong Chi Kiếm ra.



Nhưng ông lão lắc đầu: “Kiếm này tử khí quá nặng, nguyên liệu bình thường không thể dung hợp với nó”.



Diệp Huyên im lặng.




Nó đã đạt đến dưới cấp Phàm Nhân, nếu có thể tăng lên một chút thì chắc chắn sẽ kinh khủng hơn nhiều lần.



Ông lão lại lên tiếng: “Nhưng có một vật có thể tăng sức mạnh cho nó”.



Diệp Huyên vội hỏi: “Là gì?"



"Vong Linh Thạch”.



"Nó ở đâu?"



Đối phương lắc đầu: “Ta không biết”.



Diệp Huyên: “...”



Ông lão tóc bạc: “Cả người ngươi hiện đã mang trang bị cấp Thần, nhưng không có nghĩa là ngươi vô địch. Chưa nói đến nơi khác, chỉ ở nơi này thôi, đã có ít nhất năm người có thể giết ngươi”.



Tận năm người?!



Diệp Huyên cả kinh: “Nhiều vậy sao?"



Ông lão nhàn nhạt hỏi: “Ngươi nghĩ thế nào?"



Diệp Huyên hạ giọng: “Tiền bối, đó là những ai?"



Ông lão: “Người thứ nhất, đứng bên cạnh ngươi”.



Diệp Huyên nhìn sang Tiểu Phạn, biết chắc ông ta đang ám chỉ cô bé.



"Người thứ hai chính là Dị Thú Kinh. Chỉ cần ả ta khôi phục được bảy phần công lực, giết ngươi chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay”.



Diệp Huyên gật đầu: “Người thứ ba thì sao?"



"Vị đứng đầu bảng Dị Thú kia, là dị thú cư ngụ ở Thiên Trạch Sơn, chỉ xếp sau Chúc Long về sức mạnh. Ngươi có rảnh rỗi cũng đừng đi trêu chọc”.



Diệp Huyên: “Lỡ như nó trêu ta thì sao?"



Ông lão thờ ơ đáp: “Thì để Thiên Mạch giả ra chém nhau với nó”.



Diệp Huyên: “..”.
Diệp Liên đứng ở lối ra của Vĩnh Sinh Chi Địa, cách đó không xa là một cô gái khác.



Chính là Dị Thú Kinh.



Đậu trên vai ả ta là một con chim nhỏ toàn thân đen nhánh, mọc ra tận ba cái đầu.




Diệp Liên hỏi: “Ngươi là người phương nào?"



Dị Thú Kinh quan sát nàng một phen: “Ngươi chính là Diệp Liên, muội muội của Diệp Huyên?"



"Phải”.



Ả ta nhếch mép cười nhạt: “Nghe nói tình cảm giữa các ngươi rất sâu đậm”.



Diệp Liên lạnh lùng đáp: “Thế nào? Ngươi có thù oán với ca ca của ta à?"



"Phải”, ả ta gật đầu.




Đến lượt Diệp Liên mỉm cười: “Nên ngươi muốn bắt ta để uy hiếp huynh ấy?"



"Sai rồi”.



Dị Thú Kinh lại lắc đầu: “Ta mà muốn giết ca của ngươi thì cần gì dùng người khác ra uy hiếp hắn? Ta khinh trò đó, hiểu chưa?"



Diệp Liên lại hỏi: “Vậy ngươi cản đường ta làm gì?"



"Ta cản ngươi, hắn sẽ đến”.



Đôi mắt Diệp Liên nheo lại: “Ngươi muốn dụ huynh ấy đến!"



"Không sai”, ả ta cười.



Diệp Liên đang muốn ra tay thì bất chợt xoay người, nhìn thấy một con dị thú cách vị trí mình không xa. Nó có mặt người thân sói, khóe miệng nhe ra: “Ra tay thử xem”.



"Thử thì thử!"



Vừa dứt lời, Diệp Liên đã biến mất.



Dị thú kia tung ra một quyền.



Ầm!



Một quầng sáng u ám nổ tung, Diệp Liên trở lại vị trí, đối thủ của nàng bị đẩy đi mười mấy trượng.



Dị Thú Kinh bỗng lên tiếng: “Ngươi mạnh hơn ca của ngươi”.



Diệp Liên quay lại, ánh mắt nàng nhìn ả ta mang theo một tia rét lạnh. Một khắc sau, nàng lại biến mất. Con quạ trên vai Dị Thú Kinh cũng cất cánh. Vẻ dữ tợn lóe lên trong mắt Diệp Liên, Tu La Thứ trong tay đâm mạnh về trước.



Xoẹt!



Không gian lõm xuống sau một chiêu này.



Uỳnh!



Diệp Liên một lần nữa trở về chỗ cũ, con chim kỳ quặc kia bỗng rít lên một tiếng the thé. Không gian xung quanh nàng chợt nứt vỡ khiến nàng phải lùi lại mười mấy trượng. Vào khoảnh khắc này dừng lại, một cái mõm to như bồn máu đã táp đến.



Diệp Liên biến sắc, vội đưa tay ra, Tu La Thứ hóa thành một tia sáng mờ lao tới.



Ầm!



Cái miệng khổng lồ kia bị đánh lệch đi. Diệp Liên không dừng lại, dùng hai tay bắt lấy Tu La Thứ đâm về trước.



Xoẹt!



Không gian nơi đó lún xuống, một tia sáng mờ cực mạnh cuồn cuộn nổi lên bốn phía.


Thấy vậy, sắc mặt Diệp Liên trầm xuống.



Da của lũ dị thú này quá dày!



Lúc này, ả Dị Thú Kinh bỗng lên tiếng: “Ta vốn định giữ ngươi lại để dụ Diệp Huyên kia đến, nhưng nếu ngươi đã muốn chết đến vậy thì ta thành toàn cho ngươi”.




Vừa dứt lời, một cái bóng mờ đã lóe lên.



Đồng tử Diệp Liên rụt lại, lập tức đâm Tu La Thứ về trước.



Ầm!



Một tia sáng chói lòa như vầng dương túa ra từ ngọn Tu La Thứ, nhưng khi bóng mờ kia lao tới, nó đã bị chia năm xẻ bảy.




Diệp Liên biến sắc, vung Tu La Thứ sang ngang.



Ầm!



Một tiếng rên rỉ vang lên khi Diệp Liên bị đánh bay đi mười mấy trượng.



Nàng vừa dừng lại đã thấy một cái bóng xuất hiện gần đó, mà Tu La Thứ trong tay cũng đã nứt vỡ.



"Dị thú ư?"



Diệp Liên vừa nhìn cái bóng vừa giẫm nhẹ chân phải, hóa thành một tia sáng mờ biến mất.



Cái bóng kia bất thình lình tung quyền.



Chỉ là một nắm đấm đơn giản thôi mà lại khiến không gian trước mặt nó trở thành một vòng xoáy lún xuống. Khóe miệng Diệp Liên nhếch lên đầy dữ tợn, dùng hai tay nắm chặt lấy Tu La Thứ: “Quy Nguyên Tịch Diệt!"



Uỳnh!!



Lời vừa dứt, Tu La Thứ bỗng hóa thành một tia sáng mờ bao trùm lấy cái bóng kia.



Ầm!



Không gian chấn động kịch liệt như đang gặp phải địa chấn.



Một chốc sau, mảng không gian ấy nổ tan tành. Diệp Liên xuất hiện cách vị trí đầu tiên hơn trăm trượng, cái bóng kia cũng tương tự.



Diệp Liên mở hai tay ra rồi đập mạnh xuống đất: “Đại Địa Tịch Diệt!"



Ầm!



Chỉ trong môt thời gian ngắn, cả một vùng đất lập tức sụp đổ, một luồng sức mạnh khủng khiếp không ngừng dâng trào về phía phe Dị Thú Kinh.



Ả ta khẽ nhíu mày, bước về trước một bước, vung tay lên. Không gian chấn động một cái trước khi luồng sức mạnh của Diệp Liên bị triệt tiêu.



Nhưng bản thân Diệp Liên đã biến mất.



Nàng không phải hạng ngu ngốc, biết rằng nếu tiếp tục ở lại lấy ít địch nhiều thì căn bản không có hy vọng chiến thắng.



Dị Thú Kinh lại giương mắt, lãnh đạm nhìn về nơi xa: “Bỏ trốn trong thế giới của ta? Ngươi nghĩ đẹp quá rồi”.



Vừa dứt lời, ả ta và lũ dị thú đi theo đã lập tức biến mất.
Diệp Liên đứng ở lối ra của Vĩnh Sinh Chi Địa, cách đó không xa là một cô gái khác.



Chính là Dị Thú Kinh.



Đậu trên vai ả ta là một con chim nhỏ toàn thân đen nhánh, mọc ra tận ba cái đầu.




Diệp Liên hỏi: “Ngươi là người phương nào?"



Dị Thú Kinh quan sát nàng một phen: “Ngươi chính là Diệp Liên, muội muội của Diệp Huyên?"



"Phải”.



Ả ta nhếch mép cười nhạt: “Nghe nói tình cảm giữa các ngươi rất sâu đậm”.



Diệp Liên lạnh lùng đáp: “Thế nào? Ngươi có thù oán với ca ca của ta à?"




"Phải”, ả ta gật đầu.



Đến lượt Diệp Liên mỉm cười: “Nên ngươi muốn bắt ta để uy hiếp huynh ấy?"



"Sai rồi”.



Dị Thú Kinh lại lắc đầu: “Ta mà muốn giết ca của ngươi thì cần gì dùng người khác ra uy hiếp hắn? Ta khinh trò đó, hiểu chưa?"



Diệp Liên lại hỏi: “Vậy ngươi cản đường ta làm gì?"



"Ta cản ngươi, hắn sẽ đến”.



Đôi mắt Diệp Liên nheo lại: “Ngươi muốn dụ huynh ấy đến!"



"Không sai”, ả ta cười.



Diệp Liên đang muốn ra tay thì bất chợt xoay người, nhìn thấy một con dị thú cách vị trí mình không xa. Nó có mặt người thân sói, khóe miệng nhe ra: “Ra tay thử xem”.



"Thử thì thử!"



Vừa dứt lời, Diệp Liên đã biến mất.



Dị thú kia tung ra một quyền.



Ầm!



Một quầng sáng u ám nổ tung, Diệp Liên trở lại vị trí, đối thủ của nàng bị đẩy đi mười mấy trượng.



Dị Thú Kinh bỗng lên tiếng: “Ngươi mạnh hơn ca của ngươi”.



Diệp Liên quay lại, ánh mắt nàng nhìn ả ta mang theo một tia rét lạnh. Một khắc sau, nàng lại biến mất. Con quạ trên vai Dị Thú Kinh cũng cất cánh. Vẻ dữ tợn lóe lên trong mắt Diệp Liên, Tu La Thứ trong tay đâm mạnh về trước.



Xoẹt!



Không gian lõm xuống sau một chiêu này.



Uỳnh!



Diệp Liên một lần nữa trở về chỗ cũ, con chim kỳ quặc kia bỗng rít lên một tiếng the thé. Không gian xung quanh nàng chợt nứt vỡ khiến nàng phải lùi lại mười mấy trượng. Vào khoảnh khắc này dừng lại, một cái mõm to như bồn máu đã táp đến.



Diệp Liên biến sắc, vội đưa tay ra, Tu La Thứ hóa thành một tia sáng mờ lao tới.



Ầm!



Cái miệng khổng lồ kia bị đánh lệch đi. Diệp Liên không dừng lại, dùng hai tay bắt lấy Tu La Thứ đâm về trước.



Xoẹt!
Không gian nơi đó lún xuống, một tia sáng mờ cực mạnh cuồn cuộn nổi lên bốn phía.



Ruỳnh ruỳnh!



Không gian run lên từng chập, con chim và dị thú hình sói kia bị đẩy văng đi tận mấy trăm trượng, tuy nhiên vẫn không hề hấn gì.




Có thể thấy sức mạnh thông thường rất khó tạo thành tổn thương với chúng.



Thấy vậy, sắc mặt Diệp Liên trầm xuống.



Da của lũ dị thú này quá dày!



Lúc này, ả Dị Thú Kinh bỗng lên tiếng: “Ta vốn định giữ ngươi lại để dụ Diệp Huyên kia đến, nhưng nếu ngươi đã muốn chết đến vậy thì ta thành toàn cho ngươi”.



Vừa dứt lời, một cái bóng mờ đã lóe lên.




Đồng tử Diệp Liên rụt lại, lập tức đâm Tu La Thứ về trước.



Ầm!



Một tia sáng chói lòa như vầng dương túa ra từ ngọn Tu La Thứ, nhưng khi bóng mờ kia lao tới, nó đã bị chia năm xẻ bảy.



Diệp Liên biến sắc, vung Tu La Thứ sang ngang.



Ầm!



Một tiếng rên rỉ vang lên khi Diệp Liên bị đánh bay đi mười mấy trượng.



Nàng vừa dừng lại đã thấy một cái bóng xuất hiện gần đó, mà Tu La Thứ trong tay cũng đã nứt vỡ.



"Dị thú ư?"



Diệp Liên vừa nhìn cái bóng vừa giẫm nhẹ chân phải, hóa thành một tia sáng mờ biến mất.



Cái bóng kia bất thình lình tung quyền.



Chỉ là một nắm đấm đơn giản thôi mà lại khiến không gian trước mặt nó trở thành một vòng xoáy lún xuống. Khóe miệng Diệp Liên nhếch lên đầy dữ tợn, dùng hai tay nắm chặt lấy Tu La Thứ: “Quy Nguyên Tịch Diệt!"



Uỳnh!!



Lời vừa dứt, Tu La Thứ bỗng hóa thành một tia sáng mờ bao trùm lấy cái bóng kia.



Ầm!



Không gian chấn động kịch liệt như đang gặp phải địa chấn.



Một chốc sau, mảng không gian ấy nổ tan tành. Diệp Liên xuất hiện cách vị trí đầu tiên hơn trăm trượng, cái bóng kia cũng tương tự.



Diệp Liên mở hai tay ra rồi đập mạnh xuống đất: “Đại Địa Tịch Diệt!"



Ầm!



Chỉ trong môt thời gian ngắn, cả một vùng đất lập tức sụp đổ, một luồng sức mạnh khủng khiếp không ngừng dâng trào về phía phe Dị Thú Kinh.



Ả ta khẽ nhíu mày, bước về trước một bước, vung tay lên. Không gian chấn động một cái trước khi luồng sức mạnh của Diệp Liên bị triệt tiêu.



Nhưng bản thân Diệp Liên đã biến mất.



Nàng không phải hạng ngu ngốc, biết rằng nếu tiếp tục ở lại lấy ít địch nhiều thì căn bản không có hy vọng chiến thắng.


Dị Thú Kinh lại giương mắt, lãnh đạm nhìn về nơi xa: “Bỏ trốn trong thế giới của ta? Ngươi nghĩ đẹp quá rồi”.
Vừa dứt lời, ả ta và lũ dị thú đi theo đã lập tức biến mất.

Một chốc sau, Diệp Liên đang ở nơi chân trời bỗng dừng bước khi nhận ra mình đã xông vào địa bàn của một con dị thú khác. Nó có hình dạng như loài cá, kích thước khổng lồ như một ngọn đồi, vừa thấy nàng đặt chân vào lãnh địa đã vồ tới tấn công.

Diệp Liên biến sắc, đan hai tay vào nhau, đẩy về phía trước: “Địa Ngục Ngự!"


Không gian trước mặt nàng lập tức trở thành một khoảng đen đặc, có vô số tiếng kêu la thảm thiết vọng ra.

Con dị thú kia lao tới.

Ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên khắp chân trời. Diệp Liên liên tục thối lui hơn nghìn dặm, khi dừng lại thì không gian sau lưng nàng cũng nứt vỡ.


Ở nơi xa, con dị thú kia cũng bị những vết rạn đầy mình, điên cuồng gầm lên.

Diệp Liên nhìn xoáy vào nó, một tia máu tràn ra nơi khóe miệng.

Nàng đã hiểu vì sao rất nhiều người lại táng thân ở chốn này rồi, bởi vì đâu đâu cũng là dị thú cực kỳ hùng mạnh.

Nàng lại càng lo lắng cho Diệp Huyên hơn, bởi thực lực của hắn hoàn toàn không đủ để sinh tồn ở nơi này.

Nghĩ vậy, Diệp Liên ngẩng đầu lên quan sát bốn phía. Con dị thú kia lại vọt tới.

Nàng nheo mắt, vừa định ra tay thì một người đàn ông đã xuất hiện trước mặt, nói với nàng: “Ca ca ngươi đang ở bên phải, sang đó đi, ta thay ngươi cản nó!"

Diệp Liên nhìn hắn ta một cái rồi quả quyết rời đi, bởi giờ phút này mà còn đứng lại nói nhảm thì thật là ngu hết thuốc chữa.

Tốc độ của nàng như một cơn gió, chỉ chớp mắt đã biến mất cuối chân trời.

Nào ngờ không bao lâu sau, nàng dừng bước, xoay lại nhìn sau lưng trước khi đột ngột ngoặt về bên trái.

Nàng không tin bất kỳ ai ở nơi này, tất nhiên bao gồm cả người đàn ông kia.

Ở cuối chân trời xa xôi, Dị Thú Kinh bỗng dừng bước, khẽ nhíu mày: “Lại không đi về bên ấy à?"

Sau một hồi im lặng, ả ta nhìn theo hướng Diệp Liên rời đi, một cảm xúc khác lạ trồi lên trong mắt: “Bên kia cũng được thôi!"

Ả ra vung tay phải lên, khiến không gian trước mặt nứt ra. Sau khi ả ta bước vào rồi, kẽ hở không gian nhanh chóng khép lại.

Mà bên kia, khi Diệp Huyên và Huyền Ngoa cuối cùng cũng xuất hiện ở lối ra Vĩnh Sinh Chi Địa, Diệp Liên và Dị Thú Kinh đã biến mất.

Diệp Huyên nhìn quanh, chỉ thấy một đống hoang tàn bốn phía, sắc mặt không khỏi tối sầm xuống.

Huyền Ngoa bỗng nói: “Chạy rồi”.

Diệp Huyên nhìn sang, chỉ nghe nàng ta nói: “Ta đã truyền lệnh để dị thú bên ta ra tay hỗ trợ”.

Diệp Huyên nhìn khắp bốn phía rồi đưa tay ra, gọi tháp Giới Ngục xuất hiện. Hắn cong ngón tay, tòa tháp phóng lên cao, bốn chùm sáng màu sắc rực rỡ bất thình lình xuất hiện quanh nó.

Nơi chân trời, một chữ “Tù” đỏ tươi xuất hiện.

Giam Thiên Địa!

Huyền Ngoa lẳng lặng nhìn sang, cảm thấy hắn đây là muốn liều mạng với Dị Thú Kinh rồi.
Đúng lúc ấy, mảnh đất trời này bỗng trở nên hư ảo, chứng tỏ hắn sắp dùng tháp Giới Ngục để trực tiếp đối đầu với Dị Thú Kinh.



Cách xa vạn dặm, ả ta chợt dừng bước, sau dó gương mặt vặn lại trông vô cùng dữ tợn: “Diệp Huyên!"



Hắn đang muốn hủy hoại căn nguyên của ả ta!




Dị Thú Kinh biến mất tại chỗ rồi xuất hiện lại ở lối ra Vĩnh Sinh Chi Địa, trừng trừng nhìn Diệp Huyên bên dưới: “Diệp Huyên! Ngươi muốn cá chết lưới rách đúng không?!"



Diệp Huyên gằn giọng: “Dị Thú Kinh! Ngươi dám động đến muội muội ông, ông đây giết chết ngươi!"



Lời vừa ra, Tiểu Phạn đứng bên hắn bỗng nhảy vọt lên, vung một đường kiếm về phía Dị Thú Kinh khiến không gian nứt toác.



Dị Thú Kinh thấy vậy thì nheo mắt lại. Ả ta tuy không sợ Diệp Huyên nhưng vẫn có chút kiêng kỵ với Thiên Mạch giả.




Ả ta không dám khinh thường, bèn giẫm chân phải, đưa ngón tay ra ấn nhẹ.



Uỳnh!



Không gian trước mặt ả ta vỡ tan tành, Tiểu Phạn dừng lại trước khi vung kiếm.



Xoẹt!



Không gian nơi chân trời bị tua vụn. Kiếm của Tiểu Phạn đâm tới, Dị Thú Kinh biến sắc, vội lùi về sau. Đúng lúc ấy, một tiếng rít the thé vang lên từ một bên. Tiểu Phạn cau mày, vung kiếm chém ngang.



Xoẹt!



Không gian trăm trượng trước mắt ả ta bị chia làm đôi, tiếng thét thê lương vang vọng. Một cái bóng vụt ra ngoài, chính là con chim ba đầu kia, nhưng một cái đầu của nó đã bị Tiểu Phạn chặt mất, bây giờ chỉ còn lại hai cái.



Tiểu Phạn không để ý đến nó mà nhìn chằm chằm vào Dị Thú Kinh. Ả ta nheo mắt lại, bỗng nghe thấy một giọng nói trong đầu: “Bây giờ ra tay không?"



"Không, không phải thời cơ tốt nhất”, ả ta đáp trong lòng.



Giọng nói kia: “Được”.



Thấy Tiểu Phạn lại muốn ra tay, Dị Thú Kinh bỗng nói với Diệp Huyên: “Diệp Huyên, ta báo cho ngươi hay một tin tốt: muội muội ngươi, Diệp Liên, đã đến Đế Đô Sơn rồi!"



Đế Đô Sơn ư?



Diệp Huyên cau mày, nào ngờ Huyền Ngoa lại biến sắc kịch liệt: “Đến đó mau! Nàng đang gặp nguy hiểm!"



Vĩnh Sinh Chi Địa là cấm địa của vũ trụ Ngũ Duy, mà trong Vĩnh Sinh Chi Địa này cũng có cấm địa của riêng nó.



Đó chính là Đế Đô Sơn!



Ở nơi đó có một cường giả siêu cấp nửa người nửa yêu.



Mà cường giả này vô cùng không thích có người hay dị thú nào bước vào địa bàn của mình, chỉ cần dám đặt nửa chân vào, chắc chắn phải chết!



Bởi vậy mấy ngàn dặm xung quanh Đế Đô Sơn đều không có lấy một con dị thú nào.



Mà Diệp Liên lại chạy về phía đó!



Diệp Huyên đã nghe ông lão ở cửa hàng rèn thép kia nói, với thực lực hiện tại của hắn thêm vào các loại thần trang thì vẫn không thể chống lại được cường giả ở nơi đó!


Diệp Liên bước vào đấy chẳng phải sẽ cửu tử nhất sinh?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Diệp Huyên lập tức trở nên dữ tợn, hắn nhìn chòng chọc vào Dị Thú Kinh: "Dị Thú Kinh, nếu em gái ta xảy ra chút chuyện gì, ông đây nhất định sẽ cho ngươi sống không được, mà muốn chết cũng không xong!"



Dứt lời, hắn dẫn Tiểu Phạn lao đi rồi biến mất ở phía chân trời.



Huyền Ngoa không đi theo, nàng ta nhìn Dị Thú Kinh: "Có đáng không?"




Dị Thú Kinh vẫn lãnh cảm: "Tại sao không?"



Huyền Ngoa nhìn Dị Thú Kinh: "Ngươi biết thân phận của hắn không bình thường, hơn nữa còn có Thiên Mạch giả đi theo bên cạnh, mà vẫn muốn đối địch với hắn, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"



Dị Thú Kinh cười gằn: "Không phải ngươi thông minh lắm sao?"



Huyền Ngoa lắc đầu: "Dị Thú Kinh, ngươi có biết hắn đã lấy được vảy của Chúc Long đại thần không? Hơn nữa còn là tự ngài ấy cho hắn".




Dị Thú Kinh im lặng.



Huyền Ngoa nói: "Trừ Chúc Long tiền bối ra, còn có vị ở Tử Nhân Cung và cả ông lão rèn thép kia nữa, hai người họ vừa nhìn thấy hắn đã đồng ý giúp đỡ, ngươi không thấy kỳ quái à?"



Dị Thú Kinh nhìn về phía Huyền Ngoa: "Ta làm địch với hắn, không phải ngươi hài lòng lắm sao?"



Huyền Ngoa đáp: "Dị Thú Kinh, ngươi nghĩ ta đang quan tâm đến sự sống cái chết của ngươi à? Ta chỉ đang quan tâm đến sống chết của tất cả dị thú nơi đây thôi! Đây là nơi chúng ta cư trú!"



Dị Thú Kinh cười gằn: "Không phải ngươi muốn ra ngoài sao?"



"Ta muốn ra ngoài, ta và tất cả dị thú ở đây đều muốn có tự do, chúng ta thích nơi đây, thế nhưng không có nghĩa chúng ta không được ra ngoài, tự mình bằng lòng và bị cưỡng ép phải ở lại đây, hai cái đó khác nhau, ngươi hiểu không?"



Dị Thú Kinh trầm mặc.



Huyền Ngoa nói: "Dị Thú Kinh, tiếp xúc với nhân loại kia rồi, ta càng lúc càng cảm thấy hắn không đơn giản, ngươi cứ chọc điên hắn lên như thế, ta sợ rằng có ngày ngươi sẽ dẫn hết tất cả dị thú nơi đây chôn cùng với ngươi!"



Khóe miệng Dị Thú Kinh nhếch lên thành một nụ cười châm chọc: "Hắn có được thực lực đó à?"



Huyền Ngoa nhìn Dị Thú Kinh: "Hắn có tháp nhỏ của Tiên Tri, có truyền thừa của vị ở Tử Nhân Cung kia, có ông lão rèn thép giúp đỡ, có Chúc Long tiền bối ủng hộ, còn có ba thanh Phàm Kiếm trên người hắn nữa!"



Ba thanh Phàm Kiếm!



Mí mắt Huyền Ngoa giật giật lên, tất nhiên ả ta biết Phàm Kiếm có ý nghĩa gì.



Một thanh đã kinh thế hãi tục, mà Diệp Huyên lại có đến ba thanh!



Huyền Ngoa lại nói: "Dị Thú Kinh, Ngũ Duy Kiếp sắp tới, lần này chúng ta không có chủ nhân của ngươi giúp đỡ, nếu chúng ta còn không đoàn kết thì sẽ chẳng còn bất kỳ hy vọng nào cả, ngươi hiểu chưa?"



Dị Thú Kinh lắc đầu: "Dù ta và tất cả dị thú các ngươi cùng chung sức thì cũng không ngăn lại được kiếp nạn này!"



Huyền Ngoa nói: "Ta biết, thế nhưng ngươi không thấy thanh niên kia rất có hi vọng sao?"



"Hắn?"



Dị Thú Kinh cau mày lại: "Hắn yếu như gà vậy, nếu không phải do có Thiên Mạch giả ở bên cạnh, ta đã sớm kết liễu được hắn rồi!"



Huyền Ngoa hỏi: "Tại sao Thiên Mạch giả lại theo hắn?"



Nghe vậy, Dị Thú Kinh đột nhiên nổi giận: "Bởi vì hắn biết nấu ăn! Thiên mạch kia như đứa sắp chết đói vậy!"


Chỉ vì biết nấu ăn mà Thiên Mạch giả lại đi theo bảo vệ?



Rõ ràng là không thể!



Lúc này, Huyền Ngoa đột nhiên nói: "Dị Thú Kinh, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết đi, rốt cuộc tại sao ngươi lại giết hắn?"




Dị Thú Kinh trầm mặc.



Huyền Ngoa nhìn Dị Thú Kinh, không nói gì.



Một lát sau, Dị Thú Kinh lại khẽ nói: "Ta nghi hắn chính là Tiên Tri tái thế!"




Nghe thế, tròng mắt Huyền Ngoa đột nhiên co lại: "Sao, sao ngươi lại nghi như thế?"



Dị Thú Kinh đáp: "Ta đã từng giao thủ với Tiên Tri, loại cảm giác đó ta vẫn nhớ rất rõ, mà ta cũng cảm nhận được cảm giác ấy từ trên người Diệp Huyên kia".



Huyền Ngoa trầm giọng nói: "Ngươi cảm thấy hắn là Tiên Tri, nên sợ rằng khi hắn giác ngộ, hắn sẽ phong ấn lại nơi này của chúng ta?"



Dị Thú Kinh gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng: "Người kia đã phong ấn ta nhiều năm như thế, ta sẽ không để hắn phong ấn mình lần nữa".



Huyền Ngoa đột nhiên nói: "Ngươi sai rồi".



Dị Thú Kinh nhìn về phía Huyền Ngoa, Huyền Ngoa nhẹ giọng nói: "Tự ngươi cũng điều tra được về Tiên Tri đấy thôi, người này không phải kẻ chỉ biết giết chóc, hơn nữa lúc trước sở dĩ hắn phong ấn ngươi phần nhiều cũng là do ngươi mà, không phải sao?"



Dị Thú Kinh im lặng.



Tại sao năm đó ả ta lại bị phong ấn?



Bởi vì lúc trước ả đã tuyến bố, sau khi ra ngoài sẽ giết sạch toàn bộ vũ trụ Ngũ Duy, biến nơi này thành nơi cư trú của mỗi dị thú mà thôi.



Tất nhiên ả ta không ngờ rằng nhân loại kia lại mạnh mẽ đến mức ấy!



Nếu biết, ả đã biết điều hơn một chút rồi.



Huyền Ngoa lại nói: "Hơn nữa ngươi chỉ mới nghi ngờ hắn là Tiên Tri thôi, căn bản chưa thể kết luận được hắn chính là Tiên Tri!"



Dị Thú Kinh nhìn về phía Huyền Ngoa: "Trên người hắn có thư phòng Tiên Tri để lại!



Huyền Ngoa đáp: "Mục đích thật sự của ngươi là thư phòng kia?"



Dị Thú Kinh trầm mặc.



Huyền Ngoa lắc đầu: "Dị Thú Kinh, ngươi không phải kẻ ngu xuẩn, ngươi nên hiểu rõ, có rất nhiều lúc không phải bảo vật nào cũng cưỡng chế cướp về được. Nhân quả trên người Diệp Huyên này rất nhiều, ngươi cứ cố chấp nhúng một chân vào, ta sợ ngươi sẽ chết không toàn thây đấy!"



Dị Thú Kinh cười gằn, trong mắt ánh lên vẻ xem thường.



Huyền Ngoa lại lắc đầu lần nữa: "Dị Thú Kinh, ta không nói về hắn nữa, chúng ta nói về thế giới ngoài kia đi. Ở bên ngoài còn có hai nơi giống như chỗ chúng ta vậy, đều là cấm địa, chúng ta lại không hề biết gì về hai nơi kia. Nói cách khác, ngươi đừng nghĩ rằng nếu dị thú nơi đây ra ngoài là có thể vô địch cả Ngũ Duy. Nếu như chúng ta không đoàn kết, có lẽ chưa đến Ngũ Duy Kiếp đã bị người khác tiêu diệt rồi. Ta biết ngươi tâm cao khí ngạo, trong mắt ngươi, ngoại trừ Chúc Long và chủ nhân ra thì không ai lọt vào mắt ngươi được, thế nhưng, ta cần phải nhắc ngươi nhớ rằng, thời đại này không phải thời đại của chúng ta. Chúng ta không yếu, nhưng cũng không vô địch, người có thể tiêu diệt chúng ta chắc chắn không hề ít!"



Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.



Dị Thú Kinh đứng tại chỗ im lặng.

Bình luận

Truyện đang đọc