ĐỆ NHẤT MỸ NHÂN THÀNH TRƯỜNG AN



Đèn lồng rực rỡ, gió nhẹ phất qua, ánh mắt Tùy Hữu An ngơ ngẩn, tay rũ hai bên sườn run rẩy, trái tim không ngừng chấn động......!
Hắn từng ở trong những giấc mộng vô biên vô hạn, ở trong bóng đêm ảm đạm không ánh sáng nhìn thấy bóng dáng ấy vô số lần.

Duy chỉ có lần này là sự thật.

Hắn niệm thầm một tiếng ở trong lòng, Dao Dao.

Hốc mắt ửng đỏ.

Hầu kết hoạt động, lại niệm một tiếng......!
Lần đầu gặp lại, tình cảm như ánh sáng của ngọn đuốc lan toả khắp nơi.

Theo một tiếng “Tiểu Ngọc ca”, trong lòng hai người như có một dây cung bị keo căng ra rồi “Đinh” một tiếng đứt đoạn.

Ký ức phủ đầy bụi như đèn kéo quân mà tới, xoay chuyển trong đầu.

Nguyên Khánh năm thứ mười hai.

Năm ấy Thẩm Dao vừa mới cập kê, Thẩm gia nữ, bách gia cầu.

Một ngày, Thẩm Dao vô tình nghe được Tuyên Bình hầu nói chuyện với cha mình bằng giọng điệu trêu đùa: “Nhị cô nương mới cập kê, không biết tên hỗn tiểu tử kia của nhà ta có xứng hay không?”
Vẻ mặt Thẩm Văn Kỳ nghiêm túc nói: “Là ý của Hữu An hay là?”
Tuyên Bình hầu nói: “Hữu An và tên vũ phu là ta không giống nhau, mãn tâm mãn nhãn đều là kỳ thi vào mùa xuân năm sau, trong lòng không để tâm tới việc thành thân.

Nhưng ta nghĩ nam tử nên trước thành gia sau mới lập nghiệp, Thẩm huynh, huynh thấy làm thông gia với nhà ta thế nào?”
Ngoài cửa, Thẩm Dao hạ khoé miệng, xoay người rời đi.

Không phải ý tứ của hắn, vậy tất nhiên là không được.

Ban đêm hầu phu nhân ngồi trên giường kề tai nói nhỏ với nàng, “Dao Dao, thế tử Tùy Ngọc nhà Tuyên Bình hầu với trưởng tôn Cù Tử Dương ở Lạc Dương, chính là người năm trước đã tới ở phủ chúng ta một khoảng thời gian ấy, con thích ai hơn?”
Thẩm Dao biếng nhác gác cằm lên vai mẫu thân, chớp mắt nói: “Nếu con chọn Cù Tử Dương có phải con sẽ phải gả đến Lạc Dương không?”
Hầu phu nhân gật đầu, “Đây là tự nhiên, nhưng mà về Cù gia, nhà chúng ta cũng coi như hiểu tận gốc rễ, sẽ không để con chịu ủy khuất.”
Thẩm Dao hạ khóe miệng, “Nhưng con không muốn rời khỏi Trường An, con không muốn gả xa.”
Hầu phu nhân thở dài, “Vậy......!Tiểu tử Tùy gia kia thì sao, con thấy thế nào? Mẹ thấy con với thằng nhóc đó cũng thân cận lắm mà.”

Thẩm Dao cười khanh khách nói: “Con thân cận với chàng ta khi nào chứ? Mẹ, nữ nhi mới có mười bốn thôi, sao mẹ cứ nhớ thương hôn sự của con thế? Chẳng lẽ sang năm mẹ muốn con gả chồng luôn sao? Chờ một chút được không hả mẹ? Có câu nói nói rất đúng, cơm ngon không sợ muộn.”
“Con nhìn lại bản thân đi, một cô nương mà mở miệng ra toàn nói lời gì đâu không!” Hầu phu nhân lẩm bẩm nói: “Được rồi, chờ thêm một chút cũng được, không vội.”
Kết quả câu “Chờ thêm một chút, không vội” của hầu phu nhân cứ thế từ miệng Thẩm Văn Kỳ bay tới chỗ Tuyên Bình hầu, cuối cùng rơi vào tai Tùy Ngọc.

Quý nữ Trường An phần lớn đều không nóng nảy xuất giá, dù sao cũng không ai muốn mới mười bốn, mười lăm tuổi đã gả đến nhà người giúp chồng dạy con, nhưng chuyện đính hôn này......!Lại không có ai kéo dài......!
Dòng dõi Vân Dương hầu như vậy không có khả năng tùy ý gả nữ nhi của mình đi, “Chờ một chút” hiển nhiên là không hợp tâm ý.

Tùy Ngọc ngưng thần thật lâu, sách 《 Chuế Thuật 》trong tay nhìn thế nào cũng không thể vào đầu, trước mắt đều là dáng vẻ biếng nhác của Thẩm Dao.

Hắn tức giận đến ném luôn bút lông sói trong tay đi.

Ngày tết nghênh xuân vào tháng giêng đã tới.

Lại là một lần tết Thượng Nguyên.

Thế tử Tuyên Bình hầu mướn không ít tráng hán để gây rối loạn thị nữ của Thẩm Dao, hắn kéo Thẩm Dao đến hàng lang của một ngôi chùa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhị cô nương không ngại cho ta một câu trả lời thống khoái.”
Thẩm Dao nói: “Thế tử có ý gì?”
Tùy Ngọc nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Thẩm Dao!”
Thẩm Dao nhắm mắt giả vờ đau bụng, đẩy hắn nói: “Ta đau bụng, thế tử nhường một chút.”
Tùy Ngọc không nhường, thấp giọng nói: “Giả bệnh, giả ngã là sở trường số một của nàng.” Lần này ta không tin nàng nữa.

Lời này của Tùy Ngọc cũng không phải không có căn cứ.

Nhớ rõ một lần đi săn vào mùa thu, Thẩm Dao bị té ngã ở khu vực săn bắn, mắt cá chân bị thương nhưng bốn phía không có ai khác, cuối cùng là Tùy Ngọc cõng nàng ra ngoài.

Một lần khác là vào lúc đi chơi xuân đạp thanh năm trước.

Nàng lại té ngã, xung quanh đến con chim be bé cũng chẳng có, hắn đành phải một lần nữa khom lưng, nào biết nàng ở trên lưng hắn thế nhưng kéo tai hắn hỏi, “Ai té ngã Tiểu Ngọc Ca cũng cõng sao?”
Khuôn mặt tuấn tú của Tùy Ngọc hơi đỏ lên, tay để trên đùi nắm thành quyền, không dám động đậy, trầm giọng nói: “Nhị cô nương rõ ràng là cố ý.”
Nếu không phải cố ý, vậy vì sao nàng thấy ta một lần, lại ngã một lần.

Nhớ tới chuyện cũ, tay Tùy Ngọc nắm chặt, nhìn vào mắt nàng, hỏi: “Sau khi yết bảng, ta chính thức tới cửa cầu hôn, nàng có bằng lòng không?”
Lòng Thẩm Dao vốn đã nở rộ đẹp đẽ như ngọn đèn dầu hoa mỹ bên ngoài nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện, chỉ nhấc chân cất bước về phía trước: “Ta phải đi.”
Ngực Tùy Ngọc phập phồng lên xuống, hắn nghĩ tới câu nói “Chờ một chút” kia thì không nhịn được bắt lấy cổ tay, kéo nàng vào trong ngực mình.


Tùy công tử khiêm tốn có lễ thế mà bây giờ trong mắt toàn là dục hỏa thiêu đốt.

Hắn cúi đầu cứ thế hôn xuống.

Thẩm Dao thất thần, đôi mắt càng mở càng lớn.

Tùy Ngọc mạnh mẽ giữ chặt nàng, mà nàng chỉ giống như mèo con đánh lên bờ vai hắn, cũng không biết qua bao lâu hai người mới tách nhau ra, Tùy Ngọc thấp giọng cười nói: “Nhị cô nương ăn đường đúng không?”
Thẩm Dao đỏ mặt, tay đặt lên vai hắn, nhón chân, nói bên tai: “Nguyện tiểu ngọc ca kim bảng đề danh (*).”
(*) Tên đề bảng vàng.

Từ đó, phía ngoài phủ Vân Dương hầu thường có thể nhìn thấy bóng dáng của một nam nhân.

Tùy Ngọc từng nói nhân sinh của hắn có hai điều tiếc nuối.

Một là khi tên đề bảng vàng, hai là đêm động phòng hoa chúc.

Vân Dương hầu bị giam vào ngục, phủ Tuyên Bình hầu cũng tinh thần sa sút một khoảng thời gian.

Hứa gia lập tức tung cành ô liu về phía phủ Tuyên Bình hầu, chẳng sợ hắn vô tâm cưới thê, cũng chẳng ngăn được tâm tư liên hôn của Hứa gia.

Khi đang giằng co không ngừng, nữ nhi của lão sư hắn nói với hắn: “Tâm tư của ta thế tử biết rõ, ta cũng không muốn gả, không bằng......”
Tùy Ngọc gật đầu.

Hắn ngồi trong tân phòng, ngồi bên cạnh tân nương, bên tai lại hiện lên câu cuối cùng Thẩm Dao nói với hắn, “Tiểu Ngọc Ca hãy quên hết những lời ta nói trước kia đi, đáp ứng ta, sau này, đừng nhớ tới ta.”
Chàng phải cưới vợ sinh con, chàng phải hạnh phúc mỹ mãn.

Tùy Ngọc cũng muốn hỏi, phải làm thế nào mới thôi không nhớ nàng.

Hắn cho rằng thời gian là liều thuốc tốt, hắn có thể cùng phu nhân của mình cử án tề mi, trôi qua cả đời.

Hôm nay mới biết hắn sai rồi......!

Suy nghĩ hồi lại, người bên cạnh Tùy Ngọc lại hỏi một câu: “Tiểu Ngọc Ca, huynh đang nhìn cái gì vậy?”
Bả vai Thẩm Dao cứng đờ.

Thẩm Nhiễm giữ tay nàng, ôn nhu nói: “Dao Dao, muội và Ô Lợi thành hôn bốn năm tại sao vẫn không có con nối dõi?”
Thẩm Dao sửng sốt, ánh mắt hoảng loạn dần bình tĩnh lại, nói: “Phương bắc giá rét, muội lại từng bị thương nên vẫn luôn dùng hương.”
Thẩm Nhiễm hỏi nàng, “Ô Lợi biết không?”
Thẩm Dao gật đầu, “Chàng biết, là chàng kêu muội làm như vậy.”
Thẩm Nhiễm kéo tay nàng, “Dao Dao, tỷ nhìn ra được hắn đối xử với muội rất tốt.”
Bả vai Thẩm Dao nháy mắt buông lỏng, yên lặng niệm một câu, bây giờ chàng ấy đối xử với mình rất tốt.

Trái tim điên cuồng nhảy lên của Thẩm Dao theo mấy câu nói của Thẩm Nhiễm dần dần bình phục, nàng mở miệng nói: “Đại tỷ, chàng sống thế nào?” Những lời này từ khi mới nhập kinh nàng đã muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

Nàng sợ nhất là Tùy Ngọc vẫn nhớ nàng.

Thẩm Nhiễm nhìn vào mắt Thẩm Dao, nói: “Hắn cưới nữ nhi của lão sư mình, trước mắt đang nhậm chức Hộ Bộ thị lang, tiền đồ không thể hạn lượng.”
Nghe vậy, Thẩm Dao hồng mắt, thoải mái cười.

Nàng xoay người lại nhìn hắn.

Chỉ thấy nam nhân kia cũng không di chuyển, khóe miệng mang theo ý cười tựa như đang đợi nàng.

Ánh mắt giao nhau, hai người đồng loạt nhìn về phía đèn hoa đăng.

Chúc chàng/nàng bình an hỉ nhạc.

Liếc mắt một cái là đủ rồi.

******
Bên kia, Thẩm Chân đi về phía vũ đài của Trường An.

Từ xa nàng đã trông thấy bóng dáng Lục Yến.

Góc phố, cửa thành Trường An đều bố trí binh lực.

Mỗi khu vực lại có số lượng quân sĩ bất đồng, phân biệt là tại cửa lớn đô thành có trăm người, cửa nhỏ có hai mươi người, phố lớn ba mươi người, phố nhỏ mười người.

Ngày thường lúc cấm đi lại ban đêm phố sử sẽ đi khắp nơi tuần tra, hơn nữa còn có ám vệ phân bố các nơi.

Một khi phát sinh vấn đề ảnh hưởng tới trị an, nếu là chuyện nhỏ quan binh sẽ sử dụng vũ lực bắt giữ người ngay tức khắc, nếu là chuyện lớn, phố sử sẽ phụ trách dâng tấu lên trên.


Hôm nay là tết Thượng Nguyên, phủ Kinh Triệu và Kim Ngô Vệ đều phái nhân lực giữ gìn trị an Trường An nhưng kết quả thì hoàn toàn trái ngược, nơi đáng ra sẽ xảy ra chuyện lại chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nàng mắt thấy Lục Yến nhìn công văn báo cáo phố sử đưa lên mà nổi giận, “Ta đã nói từ sớm tối nay nên canh phòng hoả hoạn nghiêm ngặt, bài tra mồi lửa, thế mà ngươi còn dám để phường An Thiện xuất hiện trận hoả hoạn lớn như thế!”
Sai dịch cúi đầu nói: “Đại nhân thứ tội, đây là do ở phường An Thiện có người cố tình phóng hỏa, đại nhân, thật sự không phải thuộc hạ thất trách......”
Ánh mắt Lục Yến trầm xuống, trầm giọng nói: “Ngươi thất trách hay không tạm thời không nói tới, nhưng phường An Thiện bên kia hỏa thế chưa giảm, ngươi vẫn còn đứng ở chỗ này là chờ ta đi dập lửa đúng không?”
Nghe ngữ khí khiến người run sợ của Lục đại nhân, sai dịch run lẩy bẩy, lập tức lăn đi.

Không tới một lát, Mạnh Duy lại tới báo, “Lục đại nhân, Đằng Vương đùa giỡn Vương cô nương bên đường, rượu vào rồi đến Kim Ngô Vệ khuyên cũng không nghe, nên làm thế nào bây giờ?”
Xử án nghiệm thi, sao chép tờ trình, Mạnh Duy có thể nhẹ nhàng ứng phó, nhưng giao tiếp với quyền quý ở Trường An, hắn thật sự không có cách nào.

Lục Yến thở dài một hơi, xoa giữa mày, ném lệnh bài treo trên eo cho hắn, “Vậy mời hắn tới phủ Kinh Triệu ngồi cho hắn tỉnh rượu.”
Mạnh Duy chần chờ: “Dù sao thân phận Đằng Vương khác với những người khác, đại nhân làm như vậy nhỡ ngày mai hắn làm ầm lên......”
Lục Yến lạnh lùng nói: “Ngày mai ta sẽ đi gặp bệ hạ, Đằng Vương đùa giỡn cô nương bên đường đã không phải lần một lần hai, còn gây ra mạng người nhiều lần, nếu hắn cho rằng phủ Kinh Triệu làm không đúng, vậy Ngự Sử Đài và Hình Bộ chẳng lẽ đều vô dụng hết rồi sao?”
Mạnh Duy gật đầu, “Thuộc hạ minh bạch.”
Thẩm Chân đứng cách đó không xa yên lặng nhìn hắn, Miêu Lệ nói: “Tại sao cô nương không đi tới?”
Thẩm Chân thấp giọng nói: “Chờ một lát đi, bây giờ chàng đang bận.”
Nhưng vào tết Thượng Nguyên, Lục kinh triệu không có phút giây nào rảnh rỗi.

Một lát sau tới lượt Dương Tông báo cáo, “Chủ tử, Thanh Ninh quận chúa khó xử Bạch cô nương, đánh người ta mấy cái tát, người Bạch gia đã đi báo quan.”
Hắn cười nhạo một tiếng: “Việc này mặc kệ, tùy các nàng đi.”
Dương Tông lại nói: “Nhưng mà Bạch đại công tử đang ở trước cửa phủ Kinh Triệu.”
Lục Yến nhìn hoa đăng trên đầu đến hoa cả mắt, mất hết kiên nhẫn.

Tết Thượng Nguyên đẹp thế sao?
Đến nỗi cả đám người đều chạy hết ra đường cái?
Hiện tại trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ —— nhất định phải tiến vào trung tâm cầm quyền.

Kinh Triệu Doãn, hắn nhất định phải giao lại cái chức quan nóng phỏng tay này cho người khác.

Dương Tông vừa muốn mở miệng, Lục Yến đã giơ tay nói: “Đừng nói nữa, để ta yên tĩnh một lát.”
Nhưng Dương Tông vẫn cố chấp mở miệng, “Thế tử gia, phu nhân đang ở phía sau ngài......”
Nghe vậy Lục Yến sửng sốt, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thẩm Chân khoác áo choàng ngắn màu sắc trắng thuần, váy dài màu xanh lá phết đất, cầm một chiếc đèn bình an đứng cách đó không xa, chóp mũi lạnh đến đỏ ửng.

Vừa thấy là biết đã đợi một hồi lâu.

Lục Yến sải bước qua, cởi áo khoác trên người mình xuống khoác lên người nàng, ngữ khí nghiêm khắc, “Sao lại mặc ít như vậy?”
Thẩm Chân nhét đèn vào trong tay hắn, “Lục đại nhân vất vả.”.


Bình luận

Truyện đang đọc