ĐỆ NHẤT NƯƠNG TỬ


Ngày thứ 3, Tô Thất Thất và Nguyễn Lương Ngọc vội vàng quay về.
Sau khi đám mây tan đi, hai người đi đến Tuyết Sơn.

Trên đó, cho dù là mùa xuân ấm áp cũng lạnh lẽo kinh người.

Khi lẳng lặng đứng trên đỉnh núi lại có loại cảm giác mình sẽ xâm phạm khí thế tuyệt đỉnh này.

Khi đưa mắt ra xa, nhìn dãy núi nhấp nhô tít chân trời, vạn vật trong trời đất lại giống như một con kiến hôi nhỏ bé.

Cuồng phong thổi qua khiến áo khoác bay phần phật, khẽ nâng cánh tay lên, giống như mình đã đem cả trời đất nắm trong tay.
“Thế gian này, bây giờ chỉ có hai người chúng ta.” Nguyễn Lương Ngọc vòng tay ôm eo nàng từ sau lưng, đầu đặt trên hõm vai, tiếng hít thở nhẹ nhàng rơi vào cần cổ trắng nõn, hắn đột nhiên thở dài nói.
Tô Thất Thất nhìn chằm chằm, ngón tay không khỏi gập lại rồi duỗi ra, “Mấy ngày nay thời tiết chẳng hề sáng sủa.

Sao chàng có thể khẳng định chúng ta sẽ thấy mặt trời mọc?”
Sắc trời vô cùng ảm đạm, ở phía xa, cảnh vật mông lung không nhìn rõ.

Mặt trời ngả về tây, núi liên miên giống như một con đường vừa dài vừa hẹp ở chốn xa xa.

Con đường kéo dài vô tận, xinh đẹp rạng rỡ, quả là cảnh đẹp vô hạn của giang sơn!
Tô Thất Thất chưa từng đứng ở một nơi cao thế này để ngắm nhìn đất trời.

Hôm nay có cơ hội, trong lòng có một loại cảm giác rằng giống như mình đang bị giam trong tù, một ngày kia được thả mới có dịp ngắm nhìn quang cảnh trời đất.

Lúc đó mới hiểu rằng, sao hồi đó lại có hi vọng những việc hèn mọn ấy có thể thành hiện thực được chứ?!
Rất nhiều năm qua, nàng cứ cho rằng cả đời rất dài, nàng có thể tùy ý hoang phí thời gian… Nhưng hôm nay mới phát hiện, cả đời cũng không bằng cùng người thương sống lâu thêm một ngày.
Nàng đột nhiên cau mày, ngực một trận đau nhói, máu trong thân thể lạnh thấu xương.

Cảm giác đau đớn tàn phá thân thể thế này, chắc nàng chẳng chống đỡ được bao lâu..
Đoan Mộc Triệt hao hết tâm sức cũng chỉ giúp nàng sống lâu thêm mấy ngày.
“Thất Thất, chúng ta nhất định sẽ thấy cảnh mặt trời mọc!”
“Ta vẫn chưa thấy lần nào.” Ánh mắt Tô Thất Thất hướng đến phương xa, một tay bấu chặt ngực mình, hàm răng cắn chặt.

Bây giờ chưa phải lúc, nàng phải nhịn! Bây giờ không thể!!!
“Ta sẽ nhớ khoảnh khắc này mãi mãi, mãi mãi cũng không quên!” Hắn kiên định nói bên tai nàng.
Mấy ngày nay hắn đều ở cùng một chỗ với Tô Thất Thất, cơ hồ đã hưởng thụ hết thảy vui vẻ của 20 năm qua.

Hắn thật sự chưa hề nghĩ rằng, sẽ có một ngày, hắn chỉ cần cùng người trong lòng ở một chỗ đã thấy hạnh phúc vô cùng.
“Hạnh phúc là gì?” Hắn từng hỏi sư phụ như thế.
“Là một ngày, con tình nguyện vì một người buông tha tất cả, đó là hạnh phúc.


Nhưng mà, hạnh phúc cũng sẽ mang theo đau khổ.”
Hắn không hiểu, bây giờ hắn cũng không muốn hiểu! Từ trước đến nay Tô Cơ đều nói hắn máu lạnh vô tình, hắn thích vô số người nhưng sẽ không đem lòng yêu kẻ nào.

Vì thế khi hắn chấp nhận buông bỏ tất cả vì Tô Thất Thất, Tô Cơ nói hắn điên rồi.
Nhưng Nguyễn Lương Ngọc hắn biết, lần đầu gặp Tô Thất Thất, mọi chuyện đã không thể ngăn cản nữa rồi.

Hắn yêu một người.
Tô Thất Thất từng hỏi hắn, rốt cuộc hắn thích nàng ở điểm nào.

Lúc đó, hắn cũng rất nghiêm túc tự hỏi chính mình nhưng không nghĩ ra lí do.

Tô Thất Thất không hề có mĩ mạo tuyệt sắc, nàng không có tư thái mê hoặc lòng người, nàng càng không biết lấy lòng hắn..

Nàng luôn trông có vẻ cao thượng như thế.

Một câu “thích ngươi”, nàng chỉ nói đúng một lần.
Nhưng hắn vừa vặn yêu phải người như thế.

Từ đó, trong mắt hắn không hề chứa chấp bóng dáng kẻ nào khác.
Hắn thấy cứ quan tâm yêu thương một người như vậy cũng tốt, không cần quyền thế ngút trời, không cần tiền nhiều như nước, giống như mọi thứ trên thế gian đều không quan trọng.

Mà càng như thế, hắn sẽ càng sợ hãi mất đi nàng.
Bệnh của Tô Thất Thất, hắn một khắc cũng không dám quên.

Nhưng lúc hắn gặp Đoan Mộc Triệt, người bị thương lại là hắn.

Lần đó cửu tử nhất sinh, những ngày hắn hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?? Tại sao sau khi tỉnh lại, Tô Thất Thất lại giống y hệt người bình thường, ngoại trừ nhiệt độ cơ thể vẫn lạnh lẽo như trước? Cũng không thấy nàng có vẻ khó chịu lần nào.

Hắn hỏi, Tô Thất Thất nói nàng vẫn ổn.

Hắn không tin bèn đi tra hỏi Đoan Mộc Triệt, thế nhưng không ai chịu nói cho hắn hết.
Tại sao trong lòng luôn có cảm giác bất an thế này??
“Nguyễn Lương Ngọc, chàng từng nằm mơ chưa?” Tô Thất Thất đột nhiên hỏi.
Nguyễn Lương Ngọc thật không biết nàng hỏi để làm gì, hắn nói theo sự thật, “Tất nhiên là rồi.”
“Có lúc, chàng đang ở trong mộng, biết rõ đó là mộng nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.

” Tô Thất Thất cúi đầu, hàng lông mi dày che kín ánh mắt nàng, trên môi như cười như không.
“Vậy đó nhất định là một giấc mộng đẹp rồi!” Nguyễn Lương Ngọc xiết chặt bàn tay, ánh mắt oán trách nhìn cánh tay gầy yếu của Tô Thất Thất, “Thất Thất, nàng nên ăn nhiều một chút, đã gầy như vậy rồi.”
Tô Thất Thất không khỏi ngước mắt nhìn về phương xa, đôi môi cong lên một nụ cười, đúng là mộng đẹp!

Hôm sau, trời vừa rạng sáng, ở phía xa xa của bầu trời cuồn cuộn những đám mây ngũ sắc.

Sau đó, một luồng sáng chợt hiện, ánh sáng nhu hòa vô cùng.

Bóng tối trong trời đất giống như bị đánh thức bèn kéo bỏ cái khăn che mặt mờ ảo kia.
Mặt trời mọc, chói lọi vô cùng.

Ngàn vạn ngọn núi như phát lửa.
Khoảnh khắc mặt trời mọc lên cao, đám sao trời và ánh trăng tàn bị đánh lui.Buổi chiều ngày thứ tư, thiên lí mã chạy nhanh vượt bậc, rốt cuộc cũng tới U Vân cốc.
Địa thế thung lũng U Vân vô cùng hiểm trở, bốn bề là núi, chỉ có một con đường nhỏ hẹp để vào.

Thế nhưng con đường nhỏ kia lại bị cành lá xum xuê che giấu.

Nếu người đến đây không biết trước, nhất định không tìm được đường đi.

Trong U Vân cốc lại có trận pháp đề phòng người ngoài xâm nhập.

Vì thế, mấy chục năm Đoan Mộc Triệt ẩn cư nơi này, thế nhân đều biết nhưng rất ít người tình nguyện đến chỗ này.
Trận pháp kia, lúc đi vào chỉ cần lơ là một chút sẽ mất mạng như chơi.
Nguyễn Lương Ngọc tất nhiên không ngờ được, hắn sẽ gặp được “cố nhân” ở nơi này.
Lần này Linh Vũ vẫn mặc bộ trường bào rực lửa như trước, trước vạt áo có thêu mấy đóa hoa.

Nàng nhàn nhã ngồi trên ngựa, giống như đã sớm biết Nguyễn Lương Ngọc sẽ đến chỗ này.

Giữa mi tâm nàng điểm một vệt chu sa khiến nàng trông càng quỷ dị.

Sắc mặt nàng bình tĩnh ngồi trên ngựa, nhưng lại khiến người đối diện tưởng chừng như đang cười.
“Linh Vũ! Ngươi đến đây làm gì?” Nguyễn Lương Ngọc không khỏi ôm chặt Tô Thất Thất, ảnh mắt cảnh giác mang theo mấy phần nguy hiểm nhìn Linh Vũ chằm chằm.
Linh Vũ thấy động tác của Nguyễn Lương Ngọc không khỏi cười ra tiếng, “Nguyễn Cung chủ, cần gì khẩn trương như thế! Ta đâu có ác ý gì!”
“Ta đã không còn là cung chủ gì nữa.

Đề nghị của ngươi, ta đã nói sẽ không đồng ý rồi.

Còn có, đại lễ ngươi tặng lần trước, ta tuyệt không quên!” Nguyễn Lương Ngọc lạnh lùng nhìn nàng.

Hắn tuyệt đối không quên.

Lần đó nếu Ngọc diện thiết la Tiêu Hàn không xuất hiện, tiểu Đào sẽ không chết.


Lại càng không phải dây dưa với Lãm Khâu sơn trang thế này!
“Đối với chuyện đó, ta xin lỗi.

Ta thật sự không biết bọn họ sẽ phái người mai phục.” Linh Vũ nghiêm túc nói.

Nàng vốn phái Tiêu Hàn đi để cảnh cáo Nguyễn Lương Ngọc một chút, nhưng không ngờ Lãm Khâu sơn trang đã sớm phái người mai phục ở quán trà.
“Nếu là chuyện này, vậy được rồi, ngươi có thể đi.” Nguyễn Lương Ngọc không nhịn được, bây giờ hắn chưa muốn trả thù.
Linh Vũ chẳng thèm để ý, ánh mắt nàng hướng đến Tô Thất Thất, “Không ngờ rằng, Nguyễn Cung..

công tử cũng chung tình như thế.”
Tô Thất Thất cười một tiếng, không nói gì.

Nguyễn Lương Ngọc cau mày nhìn Linh Vũ và ba tên sát thủ thực lực cường đại bên cạnh nàng.

Nếu hắn muốn giải quyết bọn họ cũng không phải không thể.
Thấy Nguyễn Lương Ngọc không nói gì, Linh Vũ cũng chẳng thấy lúng túng, “Ta nhớ ta từng nói rằng, không có gì là không thể.” Lúc nàng nói câu này, ánh mắt vẫn đang nhìn Tô Thất Thất.
Tô Thất Thất hơi cau mày, “Ý ngươi là gì?”
“Nguyễn công tử, có lúc ngươi sẽ thấy buồn ngủ đúng không? Hoặc là vô hình quyến luyến một người? Có lúc lại cảm thấy thân thể không thuộc về mình, hay là xuất hiện một số ý tưởng kì quái..

Ngươi đừng dùng ánh mắt lạnh như băng đó nhìn ta.

Nguyễn công tử, ta cá cược với một người chỉ vì muốn chứng minh rằng “Si hoa nhập mộng” không phải không có sơ hở.

Ta cứ nghĩ ngươi nhất định không động tình.

Nhưng mà, Linh Vũ ta thua rồi.

Ta thật sự không đoán được, người bình thường trông có vẻ đa tình nhưng thực chất vô tình đến cực điểm như ngươi, lúc yêu một người lại điên cuồng như thế.

Đáng tiếc, đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng thôi.”
Toàn thân Nguyễn Lương Ngọc giống như bị bao phủ bởi một lớp băng lạnh lẽo.

Ánh mắt hắn nhìn Linh Vũ càng ngày càng lạnh lùng, ánh mắt đó chẳng khác gì đang nhìn một kẻ đã hết.

“Si hoa nhập mộng? Đó là cái gì?” Thanh âm hắn trầm thấp mà chất chứa sát khí nặng nề.
Bởi vì, những lời Linh Vũ nói đều đúng.
Linh Vũ cười cười không nói, Tô Thất Thất lạnh lùng nhìn nàng, “Là ngươi?” Nàng thật sự không ngờ được, Linh Vũ lại là người hạ độc.
“Tô cô nương, chuyện này đâu hẳn là chuyện xấu đâu.” Vẻ mặt đang cười của Linh Vũ bỗng nhiên hơi ngưng lại, nàng phi thân lui về phái sau.

Ngay lúc đó, một thanh ám khí bay qua lưng ngựa, đâm thẳng vào thân cây cường tráng.
“Người còn nói bậy, ta lập tức giết chết ngươi.” Ngón tay Nguyễn Lương Ngọc kẹp mấy cây phi tiêu sắc nhọn, uy hiếp nói.
“Nguyễn Lương Ngọc, ngươi sợ gì chứ!” Linh Vũ không hề chật vật chút nào vuốt vuốt tóc.
Nếu không có Si hoa nhập mộng, cho dù nàng gặp phải Nguyễn Lương Ngọc, hắn tuyệt đối không để ý tới nàng, càng không thích nàng.

Tô Thất Thất nghĩ thế.


Linh Vũ nói đúng, chuyện này không hẳn là chuyện xấu.
Nhưng mà….
“Thuốc giải đâu?” Tô Thất Thất nôn nóng hỏi.
Nguyễn Lương Ngọc tâm loạn như ma.

Hắn đang sợ? Tại sao lại chán ghét Linh Vũ nói hết như thế? Rốt cuộc hắn đang sợ cái gì?
“Nếu có thuốc giải, ‘Si hoa nhập mộn’g sao còn mệnh danh là thiên hạ đệ nhất độc chứ! Chỉ là, ‘Si hoa nhập mộng’ do chính Độc thánh chế ra, Quỷ Y vang danh thiên hạ, có lẽ là người duy nhất giải được.”
Tô Thất Thất không nói gì nữa.

Cuối cùng, cũng chỉ có thể đi tiếp trên con đường này.

Biện pháp duy nhất đó là, để giấc mộng này tự tỉnh.
“Tại sao ngươi phải làm như thế?”
“Nhàm chán thôi.” Linh Vũ vui vẻ cười nhìn hai người, “Ngươi không thấy như vậy thú vị lắm sao?” Nàng tự tay thêu dệt hi vọng cho người khác, rồi cũng tự mình hủy diệt phần hi vọng này.

Y hệt cảm giác đang đắm chìm trong mộng, lúc tỉnh dậy, mọi thứ đều biến mất.

Như vậy, thật sự quá thú vị, đúng không?!
Thế giới này, quả thật quá nhàm chán.

“Nguyễn công tử không muốn phá hỏng thế gian tốt đẹp này với ta, thế nên ta đành kiếm chút việc để làm thôi.”
Nàng chỉ là muốn nhìn xem thứ, người trông đa tình nhưng lại vô tình như Nguyễn Lương Ngọc, lúc chân chính yêu một người sẽ thay đổi thế nào.

Sau đó, nàng im lặng hủy diệt hết thảy!!
Nguyễn Lương Ngọc ơi—
Chẳng phải ngươi từng nói rằng sẽ không yêu người nào sao? Vậy ta muốn để ngươi yêu một người, yêu nhưng không có được người ta!
Nguyễn Lương Ngọc không thèm nhìn Linh Vũ nữa.

Tô Thất Thất hơi run rẩy, nàng đang cố gắng ôm lấy chính mình, dùng hết cả sức lực.
“Thất Thất, ‘Si hoa nhập mộng’ rốt cuộc là thứ gì vậy?” Hắn cố gắng rất lâu mới quyết định hỏi.
Tô Thất Thất run rẩy đến không ngừng nổi, “Chúng ta về đi, đi về đi…” Nàng lặp lại hai chữ kia, về đi..
“Nàng rốt cuộc muốn giấu ta cái gì? Sao không thể cho ta biết?” Nguyễn Lương Ngọc đột nhiên có cảm giác lồng ngực hắn đang bị một tảng đá đè lên.

Muốn chất vấn nàng, nhưng thật sự không ác độc nổi.
“Si hoa nhập mộng… Si hoa nhập mộng…” Tô Thất Thất cơ hồ không nói đủ một câu, nàng thật sự không biết phải giải thích thế nào.
Nguyễn Lương Ngọc bấu chặt bàn tay, hắn thở dài một cái rồi ôm chặt nàng, thanh âm ôn nhu vô cùng, “Thất Thất, chúng ta về, ta không hỏi nữa, không hỏi cái gì hết.”
Tô Thất Thất trầm mặc nhắm chặt hai mắt, nàng mím chặt môi, ngón tay che ngực, cảm giác đau nhói chợt ập đến.
Ta làm sao nói cho chàng được đây? Ta sao có thể nói với chàng rằng, mọi chuyện giữa chúng ta, tất cả chỉ là một giấc mộng chứ!!!
Linh Vũ mỉm cười nhìn bóng dáng hai người biến mất ở cuối con đường.

Nàng đợi ở đây hai ngày, chỉ vì chờ đợi kết quả.

Mà bây giờ, kết quả hình như cũng có rồi.
Trận cá cược này, rất nhàm chán, đúng không?.


Bình luận

Truyện đang đọc