ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Editor: Đậu Đậu

Điều này làm cho Ân Vô Dược nhớ tới trước kia, khi hắn chơi anh hùng.

Lúc ấy, rất nhiều người chơi trò chơi đều không bị lý giải.

Không giống hiện tại, một đại thần xuất hiện, liền bị tìm hiểu.

Sáu năm trước, trong mắt hầu hết mọi người, chỉ cần là người có liên quan đến máy tính, chính là làm việc không đàng hoàng.

Dự án game tại Trung Quốc luôn phải chịu xung đột.

Vì vậy, cho dù đó là người thân hoặc bạn cùng lớp, khi nhắc tới anh ta làm công việc liên quan trò chơi, chính là đều nhìn với điệu bộ khinh thường.

“Chơi game cũng có thể kiếm tiền?”

“Tiêu tiền cũng không kém nhiều lắm. “

“Người lười biếng như vậy, tương lai cũng không có tiền đồ… “

Ân Vô Dược ngồi trên lan can bên ngoài quán cà phê, nghiêng đầu châm một điếu thuốc.

Ngay cả bản thân hắn đều không hiểu, vì cái gì mà hôm nay lại nhớ tới khoảng thời gian trước kia.

Rất nhiều người nói “Hắn không thực tế. “

Hắn đều cắn răng kiên trì, một ngày nào đó hắn sẽ chứng minh cho mọi người thấy, những việc hắn làm là thi đấu, cũng không phải là trò chơi.

Rốt cuộc, hắn cũng tham gia đội ngũ chuyên nghiệp.

Hắn cho rằng cuối cùng có thể tỏa sáng.

Nhưng mà, chỉ là nửa năm ngắn ngủi……

Nửa năm ngắn ngủi, xóa sạch tất cả niềm đam mê của hắn với ngành này.

Thì ra Điện Cạnh cũng không phải chỉ có người chơi giỏi, mới có thể thành công.

Tuyên truyền như thế nào, người đại diện cũng không phải lúc nào cũng có thể thích ngươi. Ngành công nghiệp này, đồng nghiệp cạnh tranh lẫn nhau, thậm đồng đội chí cốt vì cạnh tranh mà phản bội...

Ân Vô Dược nghĩ đến đây, dập tắt điếu thuốc, vừa định đi vào, màn hình di động liền sáng.

Là WeChat của chiến đội bọn họ gửi tin nhắn tới.

Cửu gia ngậm kẹo que: “Có phải các người đều không ngủ được? Mọi người tập trung, đội trưởng ta có lễ vật muốn tặng cho các ngươi. “

”Thật là trẻ con, một học sinh cao trung. “Ân Vô Dược khịt mũi, khóe miệng lại cười, lấy một điếu thuốc, đội mũ lấy chìa khóa, đi tới địa chỉ mà thiếu niên gửi đến.

Ban đêm, không có nhiều xe cộ.

Đặc biệt là phía bắc Giang thành, càng lạnh càng ít người.

Nhưng mà không biết vì cái gì, ngực cùng lòng bàn tay đều ấm.

Phong Thượng mặc thêm áo khoác liền đi. Tiết Dao Dao cũng đi ra ngoài cùng lúc.

Mặc kệ bên ngoài có lạnh bao nhiêu, vào lúc đó, đôi mắt của bọn họ thậm chí còn sáng hơn.

Mà người dẫn dắt bọn họ, chính là thiếu niên đang đứng ở quảng trường Trường An.

Cơ thể thon dài, bóng dáng đĩnh đạc.

Áo khoác da màu đen vói mái tóc bạc, dựa vào chiếc xe đen Land Rover.

Qua 11 giờ đêm, ở Trường An xe đã không còn nhiều.

Cho nên tiếng chạy bộ hít thở đều có thể nghe được rõ ràng.

Tiết Dao Dao ngồi chính là một chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, Phong Thượng lái xe, Ân Vô Dược đi taxi. Ba người chạy từ ba hướng chạy tới.

Không biết là bởi vì chạy quá nhanh, hay là bởi vì lí do nào đó, mặc dù đêm tối, cũng có thể nhìn thấy bóng người.

Trái tim đập cơ hồ có chút loạn.

Như vậy cảm giác, không phải chỉ có ở tình yêu hoặc khi tưởng niệm người nào đó mới có.

Mà chính là hiện tại, khi nhìn thấy đồng đội, nhìn nhau cười vô tư.

Phó Cửu cũng cười, đi qua đó. Cửu gia giơ tay lên, cốp xe cùng đèn xe đồng thời mở ra, ánh sáng lóa mắt vô cùng, toàn bộ cánh hoa hồng cánh bay ra, lãng mạn giống như cảnh tượng trong truyện tranh.

Bất luận là Tiết Dao Dao hay là Phong Thượng xem đến một màn này, đều ngây ngẩn cả người.

Đây là cảnh tượng đẹp nhất mà họ từng thấy.

Cánh hoa đầy trời, thiếu niên kéo bằng một tay, bê ngang ba bộ áo khoác màu đen trắng xen kẽ, chậm rãi đi đến gần bọn họ, môi mỏng khẽ nhếch: “Đường đường là Hạ gia quân, làm sao lại không có đồng phục của đội, mọi người mặc vào, nhìn xem có hợp hay không? “

Bình luận

Truyện đang đọc