ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Editor: Sửu Nhi 

Tiết Dao Dao ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mắt tuấn mỹ đến mê người.

Phó Cửu cười khẽ một tiếng, tiếp tục nói: “Đừng quên, mục tiêu của chúng ta chính là xưng bá toàn trường. “

Chính là bởi vì thiếu niên có tư thái soái khí tà nịnh, mới có thể càng thêm làm người khác cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Nếu nói cô ngay từ đầu chơi 《 anh hùng 》 chỉ là vì muốn ở trong thế giới trò chơi tìm kiếm một ít niềm vui cùng an ủi mà ở trong hiện thực cô không có được.

Nhưng hiện tại cô không chỉ tìm được mà còn ở bên trong học được cách chiến đấu cùng kiên cường.

Đây là một hồi chiến trường.

Nếu Cửu điện hạ là vương, thì bọn họ chính là một kỵ sĩ trung thành.

Mỗi người chúng ta đều sẽ ở có một ít thời điểm nói cho chính mình.

Nếu mình không đủ cường đại, mình sẽ phải đối mặt nhục nhã, đối mặt cười nhạo, vì vậy hãy lớn tiếng nói “Không! “

Trận này thi đấu, không chỉ đơn thuần là thi đấu trong một trò chơi.

Bọn họ phải thi đấu vì tôn nghiêm!

Có thể hay không rồi tới ngày mai,mọi người sẽ biết Cửu điện hạ chính là hắc đào Z, liền sẽ không có ai dùng ánh mắt khác thường nhìn cô nữa?

Buổi tối trước ngày thi đấu, khẳng định là có người không ngủ được.

Tiết Dao Dao là người thứ nhất, cô làm xong một đề toán học, sau đó cưỡng bách chính mình nằm ở trên giường đi ngủ sớm một chút, nhưng lăn qua lăn lại vẫn là ngủ không được, cuối cùng phải ngồi dậy bắt đầu nghiên cứu phương pháp mà Phó Cửu giao tay cho cô.

Cũng giống như Tiết Dao Dao, Phong Thượng cũng không ngủ được.

Hắn ngồi ở trước máy tính, không có kiểm tra trang bị, chỉ là nhìn nhân vật trên màn hình trò chơi, lại nghiêng đi mắt đi nhìn thoáng qua, cái địa phương có vòng tròn màu đỏ ngày trước hắn đã mạnh mẽ vẽ ra.

Chức nghiệp tuyển thủ chiến đội … Đó là chức nghiệp mà trước kia hắn nằm mơ cũng không dám mơ thấy.

Phong Thượng cúi đầu, nắm chặt con chuột trên tay, tháo mắt kính xuống, hiện ra tuấn mỹ mê người.

Còn ở tiệm internet thì đang ở khí thế ngất trời chơi trò chơi, 《 anh hùng 》.

Có người gõ gõ quầy bar: “ Ông chủ? Chào ông chủ! Đang làm gì đây? Mau mang tới ly nhưng nhạc a!”

Ân Vô Dược không nói gì, ngậm một điếu thuốc lá, đem nhưng nhạc đưa qua.

Người nọ sờ sờ cằm hỏi: “Ông chủ hôm nay có tâm sự sao?”

“Không biết, nhìn qua cũng giống bình thường nhưng không quá giống nhau, hơn nữa nghe nói hôm nay tiệm internet đúng 10 giờ liền phải khóa cửa.”

“Dựa! Sớm như vậy?! Tôi còn tính toán chơi suốt đêm! Tôi còn chưa bao giờ có gặp qua cái nào tiệm internet đi không mở vũ trường! Ông chủ của tôi chính quá là tùy hứng!”

Ân Vô Dược đem tàn thuốc bắn ra: “Nói cái gì đấy? Nhóc con, còn không mau dọn dẹp một chút, rồi chuẩn bị đóng cửa. “

“Thật sự đóng cửa sao? Không phải, ông chủ! À chú. Chú đây là tính toán làm sao mà tiệm internet cũng không mở? “

Ân Vô Dược dừng một chút động tác, đem áo khoác ném ở trên vai chậm rãi nói: “ Chú phải quay trở về nghề cũ, liên đấu chức nghiệp.”

Ném xuống những lời này xong, Ân Vô Dược liền đi ra khỏi tiệm internet.

Để lại một đám quần chúng đang ngây ngốc.

“Các ngươi vừa mới nghe được sao? Ông, ông chủ nói hắn muốn đi liên đấu? “

“Có thể hay không là ông chủ đang nói giỡn? “

“Hắn ở cái tuổi này rồi, không có khả năng đi…… “

Bên ngoài tiệm internet vô cùng lạnh lẽo, Ân Vô Dược đã bắt đầu hối hận, vì một chút xúc động nhất thời liền chạy ra ngoài, dựa theo đạo lý mà nói tuổi hắn cũng không nhỏ, bọn nhỏ nói đúng, ở chức nghiệp chiến đội tốc độ tay cùng nhãn lực của hắn đã sớm theo không kịp những người trẻ tuổi khác.

Một ông chú đã ba mươi tuổi, còn nhảy nhót cái gì?

Nhưng thân thể chính là không tự chủ được bùng cháy lên cỗ nhiệt huyết kia.

Hắn nhớ lại, đại khái cũng bởi vì lời nói của thiếu niên kia mà hắn thay đổi suy nghĩ, hắn nói: “Chỉ lấy được cái giải thưởng thì đã thỏa mãn sao, không làm chấn động điện cạnh giới, còn chơi trò chơi làm gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc