Editor: Mỹ Linh
Beta: NM
“Này, anh Mạc, anh là lão hổ sao, cắn cũng không yên?”
Phó Cửu động thân, né tránh tư thế ái muội này, thân thủ vẫn xinh đẹp như cũ: “Cắn em, em cũng muốn cưỡng bách anh, đi trị liệu. “Nói xong, Phó Cửu dùng tay chọc chọc vào tay phải anh:” Hoàn mỹ như vậy, không nên có khuyết tật, bằng không về sau bắt tội phạm như thế nào.”
“Bắt tội phạm dùng đầu óc không dùng tay.” Tần Mạc nhìn thiếu niên,khoác tay lên vai thiếu niên: “Anh sẽ khôg để lần thi đấu cả nước này phải thua, em cũng không cần phải nói, hiểu không?”
Phó Cửu ngẩng đầu: “Cho nên em cảm thấy chúng ta nên gộp cả hai ý kiến vào, thế nào, anh đi Mỹ trị liệu trước, trước mấy ngày em sẽ tới đấu, em sẽ chống được đến vòng bán kết, sẽ không để mình thua, càng sẽ không để Đế Minh thua.”
Tần Mạc không nói gì.
Phó Cửu nhướng mày, đem tay Tần Mạc kéo lại,nắm lấy, giơ lên cao: “Anh Mạc, anh phải tin tưởng em, giống như em tin tưởng anh vậy, huống chi đánh Anh Hùng vốn dĩ dựa vào chiến lược, nếu trận trước anh sử dụng quá nhiều ba ngàn đao trảm, trận sau anh khẳng định sẽ lực bất tòng tâm, thực lực của chiến đội Tương Nam anh biết rõ, nếu đến lúc đó chỉ vì tay bị thương, còn không thể toàn lực ứng phó, anh Mạc,anh sẽ càng tiếc nuối.”
“Mười lăm ngày.” Tần Mạc nâng mắt lên: “Anh sẽ chỉ rời đi mười lăm ngày, mười lăm ngày này, ở đây có bất luận tình huống gì, em đều phải nói cho anh.”
Phó Cửu cười: “Mười sáu ngày,thời gian đi máy bay là một ngày rồi.”
Tần Mạc không muốn cùng người nào đó cò kè mặc cả loại sự tình này, chỉ nhìn xương quai xanh bị anh hôn một cách tàn nhẫn, ánh mắt thâm thúy thêm vài phần, sau đó đem thiếu niên đẩy ra, rút ra một cái khăn lông.
“Đi đâu? ” Phó Cửu cũng đứng lên, như thế nào cũng không trò chuyện được.
Tần Mạc cũng không có quay đầu, ném lại đây mấy chữ: “Tắm rửa, muốn tắm cùng sao?”
“Em sợ nhìn thấy dáng người của anh Mạc sẽ ghen ghét, vẫn là không nên.” Phó Cửu tìm cớ: “Em đi xuống lầu bồi dì chơi game, anh Mạc,anh tắm rửa xong liền thu thập đồ đạc đi, em đưa anh đến sân bay.”
Tần Mạc nhìn bóng lưng thiếu niên, chỗ nào đó không những không có chút nào mềm xuống, ngược lại càng hưng phấn hơn,cổ vũ anh hướng về phía trước.
Thật là muốn điên rồi.
Tần Mạc khom lưng, một phen kéo ra dây quần chính mình, quần áo ở nhà nửa người trên cũng kéo xuống, hướng nước lạnh tắm, giọt nước rơi xuống, thân thể anh mới thanh tỉnh vài phần.
Chỉ là, tâm tư muốn có được người kia lại không có biến chuyển.
Chỗ sâu nhất trong nội tâm người kia đang giam cầm một con dã thú.
Không biết sẽ còn bị như thế này bao lâu.
Nếu không phải vì người kia, có lẽ anh có thể muốn làm gì thì làm.
Nhưng chính là bởi vì người kia.
Đừng nói là chán ghét, chỉ một chút xa cách, anh cũng không muốn nhìn thấy.
Sau khi Tần Mạc thay xong quần áo, liền xuống lầu.
Lúc xuống lầu liền nghe thấy âm hiệu của anh hùng vang lên.
An ảnh hậu lúc chơi trò chơi,thực rất đáng yêu,vẫn luôn nói chuyện: “Pháp sư này rốt cuộc là như thế nào, dì đều đem người đánh cho hộc máu thành tàn phế mà hắn vẫn không tiếp tục đánh, cư nhiên vọt tới dưới tháp đi đánh tháp.”
“Tay du bản hiện nay rất nhiều. “Chỉ nghe thiếu niên cười một tiếng, một bên thao tác điện thoại của mình, một bên không quên nghiêng đầu nhìn một cái: “Tránh ở trong bụi cỏ chờ cháu.”
An ảnh hậu tỏ vẻ có chút hưng phấn, đây chính là đại biểu cho Phó Cửu muốn mang bà đi giết người, đấu pháp như vậy rất có ý tứ.
Chỉ là người còn chưa có đến gần, thiếu niên đã bị Tần Mạc túm lên, tới gần mặt sườn thiếu niên thanh âm trầm thấp: “Không phải nói muốn đưa anh đi sân bay sao.”
“Hiện tại? “Phó Cửu cười: “Em đây đành phải hố dì, thời gian dài ngăn trở, không chừng sẽ lại gặp trễ hơn một ngày. “