ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Editor: Sửu nhi 

1giết3 chết.

Lâm Phong đã chết hai lần.

Chết lại một lần là có thể tiếp tục sống lại đây là quy định của điện thi đua.

Phong Thượng hàm răng đều ngứa, lắp bắp nói: “ Người chiến đội Vân, Vân trung quá, quá không phải người, hắn, bọn hắn chỉ vây đánh một mình anh Lâm, Lâm Phong. "

Mặc dù là Phó Cửu vừa rồi không ở đây, cũng biết tình huống là cái dạng gì.

Nếu đối phương liền không công đáp, chỉ nhằm một người vây công, biện pháp này xác thật có trừ điểm.

Lão Tưởng xuy xuy hai tiếng: “Xem ra đại cục đã định, đế minh lần này thua là cái chắc rồi.”

Người ác độc nhất trong chiến đội Vân trung bên kia chính là lúc này thế nhưng còn phát tin tức: “Lâm phong, cậu sợ rồi sao? Có phải hay không tránh ở dưới tháp không dám ra? Tôi nói chúng tôi đang ở phổ thông, cậu như thế nào cũng không dám tới. Nếu hai người chúng tôi làm cậu quá sợ hãi, chúng tôi liền để một người ở lại đây, liền hỏi cậu có dám tới hay không! “

Đối mặt khiêu khích như vậy.

Nếu dựa theo tính tình của Lâm Phong đã sớm nhịn không nổi.

Hắn từ trước đến nay đều nóng nảy, cũng không biết cái gì là nhẫn lại.

Nhưng là tại đây một khắc này, hắn nhịn xuống.

Hắn suy nghĩ rất nhiều thứ.

Trước kia, bọn họ từng có dự kiến là cùng nhau kề vai chiến đấu một lần.

Chính là bởi vì từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Hắn mới rõ ràng người kia có bao nhiêu không thích thua.

Đánh nhau không thích thua, liền tính là trên cánh tay nhuốm máu cũng muốn mang theo hắn tìm hội trường chết theo.

Thậm chí bởi vì có người nói hắn sẽ không chơi bóng rổ, tên kia bỏ báng súng trong nhà xuống, liền lên sân bóng, luyện một tháng.

Người như vậy, như thế nào sẽ thích thua.

Lâm Phong vĩnh viễn nhớ rõ, khi còn nhỏ, hắn vẫn luôn đi chơi, chơi bùn chơi dế, còn thích khi dễ nữ sinh trong đại viện.

Lúc ấy, bọn họ vừa mới bắt đầu học tiểu học năm nhất.

Tên kia liền cõng cặp sách, lạnh lùng nhìn hắn nói: “Lâm Phong, nếu cậu còn đi xuống như vậy, tôi liền không chơi với cậu nữa. “

Lâm Phong bực: “Vì cái gì? “Hắn làm sai cái gì.

“Tôi không thích cùng người ngu ngốc ở bên nhau. “Tên kia quét mắt liếc hắn một cái, lãnh đến tận xương.

Lâm Phong vì chứng minh chính mình không phải ngu ngốc, liền bắt đầu không tùy tiện chơi cùng người khác, nỗ lực đọc sách.

Tên kia học gì, hắn đều phải học tất cả.

Ngay từ đầu là như thế này không sai.

Đến mãi sau, hắn mới hiểu rõ mỗi người đều kiêu ngạo riêng của mình.

Nếu tên kia coi hắn là người quan trọng thì đã không cần đi yêu cầu hắn đi làm chuyện mà hắn không thích làm.

Coi hắn là người quan trọng thì đừng cho hắn thua.

Ngón tay Lâm Phong vừa động, thanh máu lại đầy, trực tiếp lại hướng hạ bộ vọt qua.

Đồng thời Ân Sơn lấy bắc xuất phát đi phổ thông.

Hai người như là đã thương lượng tốt.

Phân công nhau hành động!

Hơn nữa để cho người chiến đội Vân Trung bên kia khó lòng phòng bị chính là Lâm Phong cư nhiên đi hạ bộ, mà không phải nuốt không nổi khẩu khí này tới đi phổ thông.

Phải biết rằng đấu pháp của bọn họ đều là nhằm vào Lâm Phong mà luyện ra, chính là vì muốn tiêu diệt đối phương.

Đối mặt Ân Sơn lấy bắc, cái này đấu pháp cũng không dùng được!

Xác thật không dùng được, bên này có Ân Sơn Lấy Bắc kiềm chế.

Bên kia Lâm Phong trực tiếp mau mà chuẩn bắt lấy tòa hộ thành tháp thứ hai, hơn nữa đang chạy tới tiến công tòa thứ ba.

“ Quay về phòng bị! “

Một người trong chiến đội Vân Trung kêu.

Trong đó một người liền không thể không đi hạ bộ chặn đường Lâm Phong.

Mà Ân Sơn lấy bắc còn trực tiếp từ sau lưng một người khác xẹt qua, bạo kích tăng chiêu lớn.

KO!

2 giết 3 chết!

Hiện tại chiến đội Vân trung cũng chỉ dư lại một người.

Đang nghe đến tiếng vang kia trong nháy mắt, Lâm Phong nhanh chóng xoay người, vô cùng xinh đẹp rời vị trí, một trái một phải, tránh đi truy kích, thẳng đến cùng Ân Sơn lấy bắc hội hợp ở đường ngoại thành mới trực tiếp đánh trên người đối phương khiến hắn choáng váng.

Ân Sơn Lấy Bắc lại tiến hành đại chiêu công kích.

Phối hợp hoàn mỹ!

Giết hai mạng liên tiếp, đoàn quân đối phương bị diệt!

Bình luận

Truyện đang đọc