ĐẾ THIẾU SỦNG TRONG LÒNG: NAM THẦN QUỐC DÂN LÀ NỮ SINH

Chủ nhiệm kia cũng không rõ tại sao Tần thiếu đột nhiên lại quan tâm tới vấn đề phân bàn, chỉ cung kính đáp một tiếng: “Vâng.”

“Chẳng lẽ chủ nhiệm Toàn không cảm thấy nam nữ ngồi chung bàn rất dễ khiến học sinh nảy ra một loại tình cảm sai lầm hay sao?” Ngón tay thon dài của Tần Mạc còn đang cầm chai nước khoáng kia, hình ảnh phản chiếu từ trong ánh mắt giống như mặt nước nơi đó, mang theo hơi lạnh lẽo.

Chủ nhiệm Vương nghe đến ngây dại: “Tình cảm sai lầm?”

“Yêu sớm.”

Sau khi Tần Mạc nói xong hai chữ này, chủ nhiệm Toàn bên kia lập tức hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tần đại thần: “Vâng, vâng, Tần thiếu nói đúng! Đám người chủ nhiệm chúng tôi cũng đã từng thương lượng với nhau về vấn đề này, nam nữ ngồi chung bàn gì đó cần phải thay đổi!”

Tần Mạc thản nhiên “Ừ” một tiếng.

Chủ nhiệm Toàn không rõ cảm xúc của người bên kia, khẩn trương hỏi lại một câu: “Tần thiếu, trong ban D có người của ngài sao?” Bằng không dựa theo tính cách của Tần thiếu, tuyệt đối sẽ không hỏi tới người trong trường học.

Lúc này Tần Mạc không nói nữa, bởi vì thiếu niên đang ngước mắt nhìn anh, hai mắt hẹp dài xinh đẹp sáng sủa.

Phó Cửu cũng không biết Tần đại thần nói gì, chỉ là cô đang khát nên đứng lên đi đến, thấy trong tay người đàn ông còn cầm điện thoại, hơi nhíu mày: “Anh Mạc, không hỏi được sao?”

“Hỏi ra được.” Tần Mạc một bên đưa chai nước khoáng trên tay cho thiếu niên, một bên nói với người trong điện thoại: “Trước cứ như vậy, tí nữa gửi tiến độ chương trình học cho tôi.”

Tần đại thần cũng không cho rằng cách làm của mình có vấn đề.

Với vai trò là anh trai, có một số việc cần thiết ngăn lại, cắt đứt nó từ cơ bản để phòng ngừa nảy sinh.

Nếu thiếu niên thích trêu đùa người khác như thế, vậy thì làm cậu ta sống yên ổn một chút, đừng lúc nào cũng thân cận với con gái.

Nhưng mà loại sự tình này để người khác biết cũng không tốt, đặc biệt là thiếu niên. Người trong thời kỳ phản nghịch chắc hẳn sẽ không hy vọng bị ai quản như vậy.

Nghĩ đến đây, Tần Mạc lại nhìn thoáng qua Phó Cửu ngồi bên cạnh.

Phó Cửu nhận lấy chai nước khoáng liền uống vào mấy ngụm, phần cổ trắng nõn và cằm bóng loáng luôn gây cho người ta một loại cảm giác xinh đẹp nói không nên lời.

Như là ý thức được ánh mắt của Tần Mạc, thiếu niên xoay đầu qua, tóc màu bạc ngây ngô dựng lên hai ba sợi, cười nhạt nhìn anh chớp chớp mắt trái.

Tần Mạc vươn một tay ra đem người túm về chỗ ngồi, lại thêm một lần cảm thấy cách làm của mình rất chính xác. Muốn thằng nhóc này thay đổi tật xấu đó, anh phải mạnh tay.

Chủ nhiệm Toàn bên kia càng gấp gáp, mới vừa ngắt điện thoại liền gọi cho giáo viên vật lý ban D. Chuyện thứ nhất ông hỏi chính là: “Trong các học sinh cậu dạy có ai họ Tần hay không?”

Chủ nhiệm Toàn nói một câu như vậy, giáo viên vật lý cũng mơ màng: “Đúng là có một nam sinh họ Tần.”

“Cậu ấy lớn lên thế nào? Điều kiện sinh hoạt ra sao?” Nếu là thân thích của Tần thiếu, mặc dù là bà con xa, gia đình cũng sẽ không kém chút nào.

Giáo viên vật lý lắc đầu: “Một học sinh rất bình thường, dáng người béo, nhà bán tạp hóa.”

“Vậy không phải… Nếu không phải là người thân ở xa, còn có thể là cái gì? Chẳng lẽ… Là bởi vì nữ sinh?” Chủ nhiệm Toàn như vừa bừng tỉnh đại ngộ, rất nghiêm túc dặn dò: “Về sau loại chuyện phân chia bàn học nên xếp nam sinh một bàn, nữ sinh một bàn.” 

Nơi đó chắc chắn có bạn gái của Tần thiếu, vì thế nên cậu ấy mới có thể bỏ thời gian gọi điện thoại nhắc nhở ông!

Giáo viên vật lý dừng lại: “Chủ nhiệm, hôm trước không phải ngài còn nói nên văn minh, tư tưởng của chúng ta không thể bảo thủ như vậy, nam sinh và nữ sinh ngồi chung bàn mới có thể thúc đẩy thái độ học tập của nhóm nam sinh lên cao hay sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc