Editor: Bích Hóa
Có vẻ như mọi người đều không sợ lạnh, cứ vậy mà đứng ở bên ngoài, sương mù phủ kín bầu trời tạo thành khung cảnh vô cùng hoành tráng.
Không thể nghi ngờ, trường hợp như vậy càng có lợi cho việc cô chạy trốn.
Phó Cửu hơi giương môi, ván trượt dưới chân lướt tới trong bụi cỏ.
Cô đút hai tay vào túi áo, nâng mắt lên nhìn thoáng qua cửa hàng tiện lợi 24 giờ ở phía đối diện, cứ thế mà dạo bước đi qua.
Mặc dù có cảnh sát đi ngang qua cô cũng sẽ không hoài nghi một người đi mua đồ như vậy.
Cục trưởng Hoàng sẽ không bao giờ nghĩ đến khi đám người bọn họ còn đang ở bên này điều tra, kẻ gây chuyện đã rời khỏi Thuần Sắc từ sớm.
Cuối cùng cục trưởng Hoàng vẫn không có biện pháp, ông rút điện thoại ra gọi cho người nào đó: “Người của tôi ở phía dưới mới vừa báo cáo chỗ cửa thông gió không có ai, bên lầu một tôi cũng tra xét khắp nơi, không tìm thấy kẻ khả nghi nào cả.”
“Rõ ràng là các ông đến chậm.” Tần Mạc cầm di động, tiếng nói lạnh nhạt: “Còn nữa, các ông tìm ở lầu một đương nhiên sẽ không tìm thấy gì. Người kia có đi cũng đi bằng đường ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, dễ che dấu lại dễ ra vào.”
Cục trưởng Hoàng cắn răng: “Sao cậu không nói sớm về việc này!”
“Bởi vì từ lúc bắt đầu ông không giúp tôi làm việc riêng nên tâm tình của tôi rất không tốt.” Tần Mạc nói tới đây, ngón tay đột nhiên cứng đờ, nhưng ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ: “Có việc, không nói nữa.”
Có việc?
Ngoại trừ các vụ án, cậu ta còn có thể có chuyện gì?
Chẳng lẽ thằng nhóc kia phát hiện manh mối mới sao?
Không thể không nói, ở phương diện tưởng tượng, cục trưởng Hoàng phản ứng rất nhanh.
Tần Mạc xác thật có phát hiện.
Bóng người đối diện không đi xem náo nhiệt mà vừa ra ngoài đã đi ngược chiều với đám đông. Có vấn đề.
Tần Mạc nâng tay lấy lại di động màu trắng bạc, tiếp theo đứng lên.
Ngoài trời bóng tối càng thêm nồng đậm.
Xung quanh Thuần Sắc bị bóng đèn xe chiếu vào sáng rực như ban ngày.
Người của chiến đội Đế Minh còn đang xếp hàng chờ kiểm tra.
Lâm Phong có chút bất đắc dĩ khi bị tra xét, nhưng lại rất muốn phối hợp điều tra.
“Để cho bọn họ đi.” Là Vu Chân, cô ta mặc đồng phục cảnh sát, nhanh nhẹn đi tới từ bên ngoài, trên đầu mang mũ cảnh sát, ánh mắt đảo qua đám người Vân Hổ: “Những người này tôi đều quen biết, sẽ không có vấn đề.”
Một cảnh sát khác còn đang do dự: “Chỉ là cục trưởng Hoàng đã nói…”
“Kẻ chủ mưu lần phát sóng trực tiếp này là một cô bé, cậu xem bọn họ có chỗ nào là con gái không?” Vu Chân lại mở miệng ngắt lời vị đồng nghiệp kia một lần nữa.
Cảnh sát kia cũng không nói gì thêm, chỉ gật gật đầu rồi để bọn Lâm Phong đi qua.
Lâm Phong hơi buồn bực. Hình như anh và nữ cảnh sát này không thân thiết lắm, cớ sao đối phương lại nói giúp cho bọn họ chứ?!
Anh còn chưa kịp nghĩ ra câu trả lời đã nghe Vu Chân hỏi Mập Mạp: “Anh Mạc cũng tham gia hoạt động lần này đúng không? Nếu không cảnh sát cũng sẽ không xông vào Thuần Sắc nhanh như vậy.”
Mập Mạp sẽ không nói dối, vì thế chỉ di chuyển ánh mắt sang bên trái.
Vu Chân vốn thông minh, vừa thấy thế liền lập tức cười: “Là do tôi đi tới Tần gia vào mấy hôm trước để đề nghị anh ấy trở về tổ trọng án. Bây giờ anh ấy đang ở đâu?”
Mập Mạp liều mạng nói cho bản thân mình rằng không được nhìn về phía cửa hàng tiện lợi bên kia.
Nhưng thực tế lại không như mong đợi, anh không khống chế được ánh mắt mà cứ thế ngó sang hướng bên trái.
Vu Chân cũng không lập tức biết nơi Mập Mạp nhìn chính là cửa hàng tiện lợi. Bởi vì lúc này xe và người ở bên ngoài quá nhiều, ngay cả trước cửa hàng tiện lợi cũng bắt đầu tụ tập thành từng nhóm người.
Vài giây sau cô ta mới phản ứng lại, khóe miệng nhếch lên: “Anh ấy ở cửa hàng tiện lợi phía đối diện sao?”
Không xong.
Anh đúng thật là hố đen của đội.
Mập Mạp đánh vào đầu của mình một cái thật mạnh.
Mà ngay lúc này Phó Cửu đã đi tới trước cửa hàng tiện lợi, cứ thế mà đẩy cửa pha lê trước mắt ra.